Kiều Hương

Chương 2: Anh cả không còn yêu em nữa, anh cả vẫn luôn xem em là em gái




Beta: Fuyu_u

Chương 2:

Chu Hán nói được làm được, anh lấy hành lý và thẻ căn cước, thậm chí cả điện thoại di động cũng không tha, cất vào két an toàn của anh, và giam lỏng cô ở trong phòng, một ngày ba bữa đều do anh chuẩn bị.

“……”

Hạ Hương chưa bao giờ ghét ai nhưng Chu Hán là người đầu tiên!

Sau khi bị giam lỏng ba ngày, cô bướng bỉnh đến mức không ăn không uống gì, yếu ớt rụt ở bên cạnh giường, dùng tấm chăn quấn chặt cơ thể trần trụi của mình.

"Em nhất định phải tuyệt thực để đe dọa tôi?"

“……”

Hạ Hương cắn chặt đôi môi tái nhợt, nhắm hai mắt sưng phù lại, im lặng không thèm để ý tới Chu Hán.

Nhiều năm trước khó khăn lắm cô mới rung động với Chu Văn, từ bỏ người mà cô đã yêu rất nhiều năm, lao vào vòng tay của Chu Văn, cô tự nói với mình rằng người cô yêu là Chu Văn, không phải Chu Hán, cô đã tự thôi miên mình để yêu Chu Văn hết lần này tới lần khác, kết quả lúc Chu Văn hấp hối nói cho cô biết, năm đó anh ta không có gửi bức thư của cô cho anh trai mình, còn bịa ra một lời nói dối khiến cho anh trai anh ta rời đi và anh ta cũng chiếm được cô.

“Tại sao lại nói cho em biết?”

"Anh ấy yêu em... còn yêu em hơn cả anh, em ở chung với anh... Nhưng em chưa từng vui vẻ... Là anh đã quá ích kỷ... Hương nhi, tha thứ... anh có được hay không?"

“Thực xin lỗi...huhu... anh Văn, em xin lỗi…”

"Em không có lỗi với anh... là anh... ích kỷ... Hương nhi hừ... Anh cả không có bạn gái... Anh ấy chưa kết hôn... Hai người... Phải hạnh phúc..."

Hạnh phúc?!

Anh Văn, em không hạnh phúc, anh ấy có bạn gái, anh ấy không yêu em nữa, huhu…

Hạ Hương gào khóc trong lòng, hai mắt nhắm chặt, từng chuỗi nước mắt trong veo lăn dài trên má.

Chu Hán tức giận đi tới bên mép giường, bàn tay to vừa muốn kéo chăn ra, nhưng nhiệt độ cơ thể làm cho anh hoảng sợ.

“Hương Nhi!”

“Đừng...Lạnh quá…”

Cô ấy sắp chết sao?

Muốn vĩnh viễn rời khỏi anh sao?

“Hương nhi đừng ngủ, em rời đi, anh sẽ để cho em đi, em muốn thế nào cũng được.”

Hạ Hương mơ một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ bà nội nói: Hương nhi à, A Hán có đối xử tốt với con không?

“Hương Nhi!”

Phía sau bà nội xuất hiện một người đàn ông gầy gò, anh ta và bà nội đều hỏi cùng một vấn đề, "Anh cả có đối xử tốt với em không?"

“Bà nội, anh Văn!”

“Đưa Hương Nhi đi... được không?”

“Hương Nhi!”

“Đừng ngủ nữa có được không? Em muốn thế nào tôi cũng sẽ không ngăn cản em nữa, em muốn vào thành phố... Tôi để em đi, đừng dùng cái chết để rời khỏi tôi."

“Hương Nhi!”

“……”

Một bóng người cao lớn đang dang rộng hai tay đứng dưới ánh sáng trắng, Hạ Hương quay đầu lại nhìn bà nội và Chu Văn, hai người cũng nhìn cô.

“Hương Nhi!”

Người đứng trong ánh sáng trắng lại kêu một tiếng, nước mắt cô rơi như mưa, hai chân bước nhanh, chạy về phía ánh sáng trắng.

Hạ Hương hôn mê suốt ba ngày, sốt cao vẫn lặp đi lặp lại mãi vẫn không hạ, Chu Hán cũng không rời khỏi giường bệnh nửa bước, người cũng gầy đi một vòng, vành mắt thâm quầng cùng râu ria lôi thôi.

Hạ Hương nặng nề mở mí mắt, đập vào mắt là mặt tường màu trắng, còn có mùi thuốc khử trùng khó ngửi.

"Nước..."

Chu Hán ghé vào bên giường bệnh nghe thấy tiếng động, anh lập tức tỉnh dậy, sau đó vội vàng rót một ly nước ấm, cẩn thận từng li từng tí đút cho cô.

Sau khi uống nước ấm vào đã làm dịu đi cơn khô ngứa trong cổ họng, Hạ Hương mím môi nhìn người đàn ông quần áo xốc xếch lôi thôi, miệng đầy râu ria.

“Đói bụng chưa?”

Chu Hán nhấn chuông phục vụ, bác sĩ và y tá nhanh chóng đi vào kiểm tra Hạ Hương, đã hoàn toàn hạ sốt và không để lại di chứng.

“Bác sĩ, em gái...của tôi thế nào rồi?”

“Cơ thể bệnh nhân vẫn còn chút suy nhược, trong khoảng thời gian này chăm sóc cho cô ấy tốt một chút.”

“Được!”

Sau khi bác sĩ và y tá rời khỏi phòng bệnh, Chu Hán nói với cô gái nhỏ trên giường: "Tôi mua chút đồ ăn cho em, em nằm nghỉ một lát đi.”

“……”

Hạ Hương vẫn mím môi, hốc mắt ngấn lệ quay lưng lại với anh.

“Em gái?!”

Thì ra ở trong mắt anh, anh vẫn luôn coi cô là em gái.
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.