Dương Thiên ngồi, lưng thẳng tắp, ánh mắt thâm sâu tĩnh lặng, giờ phút này, hắn đã chìm đắm hoàn toàn vào thế giới của riêng mình.
Trạng thái này diễn ra rất nhanh, khiến người ở ngoài nhìn vào đều không kịp nhận ra sự thay đổi này.
Giai điệu vang lên, không gian như tĩnh lại, trong âm thanh ta cảm nhận được gió, được ánh nắng ấm áp, mềm mại, dịu êm.
Rồi một người đi qua,
Rồi một chú chim bay qua,
Thơm mùi lúa,
Thơm mùi sông,
Thơm không gian yên bình,
Chợt!
Hơi lạnh ùa tới,
Chợt!
Bóng tối lan xa,
Chợt!
Vẫn còn gió nhưng đã khác,
Vẫn còn người nhưng đầy lo âu,
Vẫn còn chim bay nhưng sao có tiếng hoảng sợ,
Mùi lúa còn thơm,
Mùi sông còn đó,
Nhưng!
Không gian sao thật ngột ngạt.
Rồi,
Từng tia nắng lại hắt xuống,
Cảm giác ấm êm lại xuất hiện,
Bóng tối khiến vạn vật e sợ, nhưng có nó mới khiến ánh sáng thêm lấp lánh, tình yêu thêm quan trọng.
Không gian không nói,
Không gian thấm vào trong đất, nhuộm đẫm nền trời, bao trùm vạn vật.
Con người chỉ là hạt cát trong vũ trụ, điều này là sự thật không thể thay đổi, cái có thể thay đổi, có thể khiến con người mạnh mẽ hơn, đó chính là nuôi dưỡng ý chí bản thân.
...
Nốt cuối trong nhạc khúc Nhật Thực vang lên, cũng là thời điểm mọi thứ đều chìm vào tĩnh lặng, phải mất một lúc lâu, Lý Quang Khải mới mở mắt ra, trong lòng thật sâu rung động.
Đúng như con gái nói, nhạc sống, nhạc là phải nghe trực tiếp, bất đắc dĩ mới nghe qua điện thoại hay máy nghe nhạc.
Hắn tỉnh rồi, nhưng vợ và con gái vẫn còn chìm đắm đâu. Lý Quang Khải thấy Dương Thiên nhìn lại thì giơ ngón tay cái.
Dương Thiên cười, hắn cũng đã thoát ra trạng thái tập trung. Nhạc khúc này mỗi lần đàn hắn đều cảm thấy mình có điểm thấu hiểu hơn, tiến bộ hơn.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Lý Ngọc Huyền đôi mắt giờ phút này nhìn Dương Thiên đã tràn đầy sùng bái, đôi tay thon dài lanh lảnh vang lên tiếng vỗ tay.
Lý Quang Khải và vợ cũng ăn ý vỗ tay.
- Màn trình diễn rất tuyệt!
Trần Thị Lan cảm khái, ánh mắt khi nhìn về Dương Thiên lại thêm mấy phần hài lòng.
Dương Thiên bị Trần Thị Lan nhìn có chút ngượng ngùng. Hắn đúng là muốn đánh cắp con gái của bà, nhưng là để giúp hắn làm việc, chứ không có ý nghĩa xấu xa gì khác a.
- Quá êm tai, rất tuyệt vời. Hì hì. Nhật Thực a, càng nghe càng thêm nghiện.
- Để mọi người chê cười rồi. Tôi còn phải luyện thêm nhiều mới có thể đem nhạc khúc này phát triển tốt hơn.
- Đã rất khá.
Lý Quang Khải không tiếc lời khích lệ.
Ba người hàn huyên một lúc, Lý Quang Khải chủ động lên tiếng mời dùng cơm tối. Dương Thiên cũng không từ chối, người khác thích hắn đàn, hắn cũng thèm cơm họ nấu đây.
Bữa cơm rất ngon, bốn người trò chuyện cũng rất vui vẻ.
- Lần này cậu giúp con gái tôi nhiều như vậy, tôi cũng rất muốn có thể hỗ trợ cậu nếu cậu gặp khó khăn. Nếu tới lúc đó, đừng ngại gọi cho tôi, tôi nhìn cậu rất có tiềm năng, đáng giá để tôi đầu tư.
Dương Thiên thấy Lý Quang Khải thẳng thắn như vậy cũng không phản cảm, là người thực tế, hắn càng muốn nói chuyện rõ ràng, không cần quanh quanh quấn quấn.
- Tốt. Không giấu cô chú, cháu chính đang mở một công ty về thực phẩm, tên Kỷ Thịnh. Nãy cháu cũng rất bất ngờ khi cô chú dùng đồ công ty cháu.
- Ồ Kỷ Thịnh a, thực phẩm công ty này rất ngon, nguyên vị. Không ngờ là công ty của cháu.
Trần Thị Lan sững sờ kinh ngạc.
Lý Quang Khải và Lý Ngọc Huyền đã biết trước nên phản ứng cũng không quá lớn.
- Vâng. Là công ty của cháu. Nguyên tắc của chúng cháu là 3 Không: Không sử dụng thuốc trừ sâu, thuốc bảo vệ thực vật và thuốc kích thích sinh trưởng. Tất cả đều được sử dụng phân bón hữu cơ, bắt sâu hại bằng thiên địch tự nhiên, vừa giúp bảo vệ môi trường, vừa an toàn cho người sử dụng.
Công ty không lớn, cháu cũng mới khởi nghiệp, đợt này chính đang tuyển người hỗ trợ về mảng phân tích thị trường thực phẩm. Chính vậy cháu cũng nhớ ra Ngọc Huyền học về mảng này, lại biết được cô ấy bị bệnh nên mới qua xem giúp ích được gì không. Thật may, mọi thứ đã ổn.
Trần Thị Lan nghe vậy biết hắn tới nhà hôm nay chính là muốn mang con mình đi, bà vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn con gái, lại nhìn Dương Thiên, trong lòng đấu tranh rất nhiều.
- Ngọc Huyền nhà cô cũng mới khỏi bệnh xong, cô không phản đối nó đi làm, nhưng sức khỏe vẫn phải xếp trên hết. Cô định một năm này ...
- Mẹ. Con đã nằm trên giường suốt 1 năm, thêm tháng nay mặc dù đã khỏe nhưng vẫn ở nhà rồi, cả người con đều cảm thấy không thoải mái.
Dương Thiên thấy Lý Ngọc Huyền chủ động cũng không để cô đơn độc, hắn nói:
- Cháu đồng ý sức khỏe là trên hết. Tuy vậy, cứ mãi ở nhà không có nghĩa là sức khỏe sẽ hồi phục tốt. Cháu thấy thế này, nếu Ngọc Huyền có mong muốn đi làm, có thể tới chỗ cháu, cháu sẽ thay cô giám sát cô ấy, không để Ngọc Huyền tăng ca, đảm bảo ăn uống đầy đủ.
Thấy nét mặt của Trần Thị Lan hòa hoãn, hắn tiếp tục rèn sắt khi còn nóng:
- Hơn nữa, đây chỉ là thử xem, nếu cô ấy thấy không hợp, bất cứ lúc nào cũng có thể xin nghỉ.
- Được. Vậy cứ quyết định như vậy đi. Ngọc Huyền, con không phản đối lời mới của Dương Thiên chứ?
Lý Quang Khải thấy vợ còn chần chờ, ông lập tức dứt khoát quyết định. Dù sao, nhìn là biết con gái rõ ràng đã hẹn trước với người ta, cứ vì lo trước sợ sau mà bỏ đi một chàng trai tốt sau này hối hận cũng đã muộn.
Ngọc Huyền mặc dù không biết công việc của mình cụ thể nếu làm tại công ty Dương Thiên như thế nào, nhưng cô chính đang cần một cơ hội để thoát ra, tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội này. Chưa kể, hôm nay Dương Thiên cũng đã hứa, bất cứ khi nào cô thấy không tốt đều có thể rời đi.
- Con đồng ý. Hơn một năm nay, lúc nào con cũng muốn được quay trở lại đi làm.
Trần Thị Lan bất đắc dĩ nói:
- Làm làm làm. Tốt, cứ như vậy đi, nhưng phải hứa với ba mẹ không làm quá sức, ảnh hưởng tới thân thể không tốt.
- Mẹ. Con đã trưởng thành rồi.
- Ừ. Cô trưởng thành rồi, tối vẫn muốn ôm Hello Kitty đi ngủ.
- Mẹ này ... Sao lại nói chuyện đấy ở đây.
Mặt Lý Ngọc Huyền thoáng chốc liền đỏ.
- Ha ha. Được rồi, còn biết ngại ngùng đây.
Dương Thiên sờ sờ mũi, hắn giống như vô tình nghe được chuyện tư ẩn của người ta.
...
Nhìn chiếc Audi S8 đi xa, Trần Thị Lan đẩy đẩy tay con gái:
- Thế nào? Ưng ý chứ? Ba nói cậu ta chưa có vợ đâu.
Lý Ngọc Huyền mặt hơi đỏ, cũng may đứng ngược sáng, nhìn cũng không ra.
- Người ta chưa có vợ liên quan gì tới con?
- Ừ. Liên quan hay không liên quan đi làm rồi gặp nhau nhiều liền không nói trước được.
- Mẹ !!!
- Tốt rồi. Con bé này, tính tình vẫn ương bướng, chỉ khổ đứa nào bị con nhìn trúng.
- Hừ. Con gái mẹ rất có giá đấy, tiêu chuẩn cũng rất cao.
- Cao tới đâu?
- Tới ... tới ... Ít nhất không kém Dương Thiên.
- Ừ, như vậy là Dương Thiên đạt tiêu chuẩn.
- Mẹ !!!
- Haha. Được rồi được rồi. Cũng không còn sớm, con nên đi ngủ.
Nói xong Trần Thị Lan quay vào nhà, mặc kệ con gái đứng sau lưng phồng mồm trợn mắt.
Lý Ngọc Huyền thấy mẹ đã vào nhà, cô lấy điện thoại ra, cân nhắc một chút cuối cùng cũng soạn tin nhắn:
- Cảm ơn vì hôm nay đã tới giúp tôi được đi làm. Anh đàn rất tốt. Hẹn gặp tại công ty.
Dương Thiên đang lái xe, thấy tin nhắn, hắn chuyển qua chế độ đọc văn bản thành giọng nói.
Nghe được đoạn tin nhắn, hắn bấm gửi tin nhắn thoại:
- Đừng cảm ơn, tôi cũng vì mục đích của mình mà thôi. Được rồi. Cô cân nhắc khi nào có thể đi làm, thì nhắn tôi một tiếng. Địa chỉ công ty, tôi đã phát cho cô. Hẹn gặp lại.
Lý Ngọc Huyền thấy điện thoại rung lên, cô mở ra thấy là tin nhắn thoại liền nhìn xung quanh một vòng, chắc chắn không có ai, cô bấm mở nút nghe.
Sau một lát, cô hài lòng đi lên phòng.
Hôm nay, chúng ta, đều đạt được mục đích riêng.
Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều
Trạng thái này diễn ra rất nhanh, khiến người ở ngoài nhìn vào đều không kịp nhận ra sự thay đổi này.
Giai điệu vang lên, không gian như tĩnh lại, trong âm thanh ta cảm nhận được gió, được ánh nắng ấm áp, mềm mại, dịu êm.
Rồi một người đi qua,
Rồi một chú chim bay qua,
Thơm mùi lúa,
Thơm mùi sông,
Thơm không gian yên bình,
Chợt!
Hơi lạnh ùa tới,
Chợt!
Bóng tối lan xa,
Chợt!
Vẫn còn gió nhưng đã khác,
Vẫn còn người nhưng đầy lo âu,
Vẫn còn chim bay nhưng sao có tiếng hoảng sợ,
Mùi lúa còn thơm,
Mùi sông còn đó,
Nhưng!
Không gian sao thật ngột ngạt.
Rồi,
Từng tia nắng lại hắt xuống,
Cảm giác ấm êm lại xuất hiện,
Bóng tối khiến vạn vật e sợ, nhưng có nó mới khiến ánh sáng thêm lấp lánh, tình yêu thêm quan trọng.
Không gian không nói,
Không gian thấm vào trong đất, nhuộm đẫm nền trời, bao trùm vạn vật.
Con người chỉ là hạt cát trong vũ trụ, điều này là sự thật không thể thay đổi, cái có thể thay đổi, có thể khiến con người mạnh mẽ hơn, đó chính là nuôi dưỡng ý chí bản thân.
...
Nốt cuối trong nhạc khúc Nhật Thực vang lên, cũng là thời điểm mọi thứ đều chìm vào tĩnh lặng, phải mất một lúc lâu, Lý Quang Khải mới mở mắt ra, trong lòng thật sâu rung động.
Đúng như con gái nói, nhạc sống, nhạc là phải nghe trực tiếp, bất đắc dĩ mới nghe qua điện thoại hay máy nghe nhạc.
Hắn tỉnh rồi, nhưng vợ và con gái vẫn còn chìm đắm đâu. Lý Quang Khải thấy Dương Thiên nhìn lại thì giơ ngón tay cái.
Dương Thiên cười, hắn cũng đã thoát ra trạng thái tập trung. Nhạc khúc này mỗi lần đàn hắn đều cảm thấy mình có điểm thấu hiểu hơn, tiến bộ hơn.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Lý Ngọc Huyền đôi mắt giờ phút này nhìn Dương Thiên đã tràn đầy sùng bái, đôi tay thon dài lanh lảnh vang lên tiếng vỗ tay.
Lý Quang Khải và vợ cũng ăn ý vỗ tay.
- Màn trình diễn rất tuyệt!
Trần Thị Lan cảm khái, ánh mắt khi nhìn về Dương Thiên lại thêm mấy phần hài lòng.
Dương Thiên bị Trần Thị Lan nhìn có chút ngượng ngùng. Hắn đúng là muốn đánh cắp con gái của bà, nhưng là để giúp hắn làm việc, chứ không có ý nghĩa xấu xa gì khác a.
- Quá êm tai, rất tuyệt vời. Hì hì. Nhật Thực a, càng nghe càng thêm nghiện.
- Để mọi người chê cười rồi. Tôi còn phải luyện thêm nhiều mới có thể đem nhạc khúc này phát triển tốt hơn.
- Đã rất khá.
Lý Quang Khải không tiếc lời khích lệ.
Ba người hàn huyên một lúc, Lý Quang Khải chủ động lên tiếng mời dùng cơm tối. Dương Thiên cũng không từ chối, người khác thích hắn đàn, hắn cũng thèm cơm họ nấu đây.
Bữa cơm rất ngon, bốn người trò chuyện cũng rất vui vẻ.
- Lần này cậu giúp con gái tôi nhiều như vậy, tôi cũng rất muốn có thể hỗ trợ cậu nếu cậu gặp khó khăn. Nếu tới lúc đó, đừng ngại gọi cho tôi, tôi nhìn cậu rất có tiềm năng, đáng giá để tôi đầu tư.
Dương Thiên thấy Lý Quang Khải thẳng thắn như vậy cũng không phản cảm, là người thực tế, hắn càng muốn nói chuyện rõ ràng, không cần quanh quanh quấn quấn.
- Tốt. Không giấu cô chú, cháu chính đang mở một công ty về thực phẩm, tên Kỷ Thịnh. Nãy cháu cũng rất bất ngờ khi cô chú dùng đồ công ty cháu.
- Ồ Kỷ Thịnh a, thực phẩm công ty này rất ngon, nguyên vị. Không ngờ là công ty của cháu.
Trần Thị Lan sững sờ kinh ngạc.
Lý Quang Khải và Lý Ngọc Huyền đã biết trước nên phản ứng cũng không quá lớn.
- Vâng. Là công ty của cháu. Nguyên tắc của chúng cháu là 3 Không: Không sử dụng thuốc trừ sâu, thuốc bảo vệ thực vật và thuốc kích thích sinh trưởng. Tất cả đều được sử dụng phân bón hữu cơ, bắt sâu hại bằng thiên địch tự nhiên, vừa giúp bảo vệ môi trường, vừa an toàn cho người sử dụng.
Công ty không lớn, cháu cũng mới khởi nghiệp, đợt này chính đang tuyển người hỗ trợ về mảng phân tích thị trường thực phẩm. Chính vậy cháu cũng nhớ ra Ngọc Huyền học về mảng này, lại biết được cô ấy bị bệnh nên mới qua xem giúp ích được gì không. Thật may, mọi thứ đã ổn.
Trần Thị Lan nghe vậy biết hắn tới nhà hôm nay chính là muốn mang con mình đi, bà vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn con gái, lại nhìn Dương Thiên, trong lòng đấu tranh rất nhiều.
- Ngọc Huyền nhà cô cũng mới khỏi bệnh xong, cô không phản đối nó đi làm, nhưng sức khỏe vẫn phải xếp trên hết. Cô định một năm này ...
- Mẹ. Con đã nằm trên giường suốt 1 năm, thêm tháng nay mặc dù đã khỏe nhưng vẫn ở nhà rồi, cả người con đều cảm thấy không thoải mái.
Dương Thiên thấy Lý Ngọc Huyền chủ động cũng không để cô đơn độc, hắn nói:
- Cháu đồng ý sức khỏe là trên hết. Tuy vậy, cứ mãi ở nhà không có nghĩa là sức khỏe sẽ hồi phục tốt. Cháu thấy thế này, nếu Ngọc Huyền có mong muốn đi làm, có thể tới chỗ cháu, cháu sẽ thay cô giám sát cô ấy, không để Ngọc Huyền tăng ca, đảm bảo ăn uống đầy đủ.
Thấy nét mặt của Trần Thị Lan hòa hoãn, hắn tiếp tục rèn sắt khi còn nóng:
- Hơn nữa, đây chỉ là thử xem, nếu cô ấy thấy không hợp, bất cứ lúc nào cũng có thể xin nghỉ.
- Được. Vậy cứ quyết định như vậy đi. Ngọc Huyền, con không phản đối lời mới của Dương Thiên chứ?
Lý Quang Khải thấy vợ còn chần chờ, ông lập tức dứt khoát quyết định. Dù sao, nhìn là biết con gái rõ ràng đã hẹn trước với người ta, cứ vì lo trước sợ sau mà bỏ đi một chàng trai tốt sau này hối hận cũng đã muộn.
Ngọc Huyền mặc dù không biết công việc của mình cụ thể nếu làm tại công ty Dương Thiên như thế nào, nhưng cô chính đang cần một cơ hội để thoát ra, tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội này. Chưa kể, hôm nay Dương Thiên cũng đã hứa, bất cứ khi nào cô thấy không tốt đều có thể rời đi.
- Con đồng ý. Hơn một năm nay, lúc nào con cũng muốn được quay trở lại đi làm.
Trần Thị Lan bất đắc dĩ nói:
- Làm làm làm. Tốt, cứ như vậy đi, nhưng phải hứa với ba mẹ không làm quá sức, ảnh hưởng tới thân thể không tốt.
- Mẹ. Con đã trưởng thành rồi.
- Ừ. Cô trưởng thành rồi, tối vẫn muốn ôm Hello Kitty đi ngủ.
- Mẹ này ... Sao lại nói chuyện đấy ở đây.
Mặt Lý Ngọc Huyền thoáng chốc liền đỏ.
- Ha ha. Được rồi, còn biết ngại ngùng đây.
Dương Thiên sờ sờ mũi, hắn giống như vô tình nghe được chuyện tư ẩn của người ta.
...
Nhìn chiếc Audi S8 đi xa, Trần Thị Lan đẩy đẩy tay con gái:
- Thế nào? Ưng ý chứ? Ba nói cậu ta chưa có vợ đâu.
Lý Ngọc Huyền mặt hơi đỏ, cũng may đứng ngược sáng, nhìn cũng không ra.
- Người ta chưa có vợ liên quan gì tới con?
- Ừ. Liên quan hay không liên quan đi làm rồi gặp nhau nhiều liền không nói trước được.
- Mẹ !!!
- Tốt rồi. Con bé này, tính tình vẫn ương bướng, chỉ khổ đứa nào bị con nhìn trúng.
- Hừ. Con gái mẹ rất có giá đấy, tiêu chuẩn cũng rất cao.
- Cao tới đâu?
- Tới ... tới ... Ít nhất không kém Dương Thiên.
- Ừ, như vậy là Dương Thiên đạt tiêu chuẩn.
- Mẹ !!!
- Haha. Được rồi được rồi. Cũng không còn sớm, con nên đi ngủ.
Nói xong Trần Thị Lan quay vào nhà, mặc kệ con gái đứng sau lưng phồng mồm trợn mắt.
Lý Ngọc Huyền thấy mẹ đã vào nhà, cô lấy điện thoại ra, cân nhắc một chút cuối cùng cũng soạn tin nhắn:
- Cảm ơn vì hôm nay đã tới giúp tôi được đi làm. Anh đàn rất tốt. Hẹn gặp tại công ty.
Dương Thiên đang lái xe, thấy tin nhắn, hắn chuyển qua chế độ đọc văn bản thành giọng nói.
Nghe được đoạn tin nhắn, hắn bấm gửi tin nhắn thoại:
- Đừng cảm ơn, tôi cũng vì mục đích của mình mà thôi. Được rồi. Cô cân nhắc khi nào có thể đi làm, thì nhắn tôi một tiếng. Địa chỉ công ty, tôi đã phát cho cô. Hẹn gặp lại.
Lý Ngọc Huyền thấy điện thoại rung lên, cô mở ra thấy là tin nhắn thoại liền nhìn xung quanh một vòng, chắc chắn không có ai, cô bấm mở nút nghe.
Sau một lát, cô hài lòng đi lên phòng.
Hôm nay, chúng ta, đều đạt được mục đích riêng.
Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều