Sáng hôm sau, Dương Thiên đi ra ngân hàng rút tiền. Vì số tiền không nhỏ, nhân viên ngân hàng rất cẩn thận xác nhận danh tính cùng các thông tin liên quan.
Nhìn Dương Thiên đưa cho mình 1 tỷ, Trần Cường không nhận, hắn chỉ muốn vay 500 triệu. Dương Thiên hôm qua nói sẽ cho hắn vay 800 triệu để chi trả toàn bộ nợ nần, khi đó hắn đã rất cảm kích rồi, làm sao dám lấy thêm 200 triệu.
Thấy hắn nhất quyết từ chối, Dương Thiên không nói. Hắn đốt một điếu thuốc, trầm ngâm.
- 800 triệu là tiền cho mày trả nợ, 200 triệu còn lại để mày tạm thời lo cuộc sống thời gian tới.
- Tiền tao còn có, mày không cần trả gấp, đừng quá suy nghĩ nhiều.
Trần Cường trầm mặc. Sau cú sốc mất cha mẹ, hắn còn chưa hoàn hồn, giờ vợ lại như vậy, tình hình sức khoẻ của con còn không tốt, hắn thực sự rất cần tiền. Nhưng cũng không muốn vay Dương Thiên nhiều tiền một lúc như vậy.
- Tiền tao cũng không phải cho mày. Vì thế đừng quá băn khoăn. Nếu coi tao là bạn, chuyện tiền nong đừng nói đi nói lại, mất tình anh em. Tao hỏi mày, giờ mày định như thế nào?
Trần Cường hai tay siết chặt nắm đấm, hắn ngẩng đầu nhìn trời, tâm tình không bình tĩnh.
Thấy hắn không nói, Dương Thiên cũng không ép hỏi, cả người hơi ngả về phía lan can, ánh mắt hướng về chân trời phía xa.
Một lúc lâu sau, Trần Cường ngữ khí không chắc chắn nói:
- Bánh Mật tối qua ngủ được, từ sáng tới giờ giống như đã tốt hơn nhiều rồi. Tao để con bé ở nhà vài ngày, rồi qua viện khám lại xem thế nào. Tình hình tốt thì tiếp tục đi học, nếu không tốt thì nghỉ thêm một thời gian.
- Còn vợ tao …
- Tao cũng không biết nên cho cô ta cơ hội hay không, nhưng thực sự tao không đủ niềm tin. Mọi người vẫn nói, giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời. Mặc dù lần này tao mới phát hiện ra, nhưng cô ta đã giấu tao suốt nhiều tháng cho vay nặng lãi, rồi cờ bạc cá độ. Hiện tại bị tạm giam, nghe nói liên quan tới cả đường dây cờ bạc xuyên quốc gia, sợ rằng không dễ thoát tội.
- Mấy đêm nay tao không ngủ được, tao đã nghĩ rất nhiều. Bánh Mật vẫn cần mẹ, tao không dám tự tay bóp c·hết mong muốn của con. Nếu cô ta thề từ bỏ cờ bạc, tao sợ rằng mình sẽ yếu lòng, rồi đồng ý tha thứ.
Dương Thiên nghe vậy không quá bất ngờ. Vợ chồng sống với nhau bao nhiêu năm, trước đó vẫn tốt, giờ đột nhiên báo hại gia đình, nếu biết ăn năn hối cải, Dương Thiên tự hỏi mình, có khi chính hắn vẫn không thể buông xuống được.
- Mày đã xác định cho vợ mày một cơ hội, thì đừng quá sầu não. Hiện tại, chăm sóc, an ủi con, rồi tới gặp nói chuyện thẳng thắn với vợ. Nếu cô ấy biết hối cải, thì mày cứ theo quyết định từ trước mà làm, còn nếu không, cũng nên rõ ràng dứt khoát. Tao hi vọng, sau hàng loạt mất mát này, gia đình mày sẽ sớm ổn định trở lại.
- Còn nữa, đoạn nhạc mà tao cho Bánh Mật nghe tối qua, mày cứ cho con bé nghe tiếp. Đoạn nhạc này trước đó đã giúp một người mất ngủ, căng thẳng nhiều năm trở lại cuộc sống bình thường, có lẽ sẽ hữu ích cho con bé. Mỗi khi căng thẳng tao cũng thường xuyên nghe, mày cũng có thể nghe một chút, đừng quá bi quan. Phía sau mày luôn có tao đây!
Nhìn nụ cười Dương Thiên đầy xán lạn, Trần Cường bất giác tâm lý nhẹ nhõm rất nhiều.
- Cảm ơn mày. Người anh em! Số tiền mày cho vay, tao nhất định sẽ trả lại.
- Tốt rồi. Trả lại thì trả lại, nhưng đừng quá tạo áp lực cho mình. Tao không cần tiền gấp, mày cứ lo mọi thứ ổn thoả đi.
- Được!
…
Ngồi taxi trở về Hà Nội, Dương Thiên không rẽ qua nhà, hắn cũng không muốn quay trở lại nơi đã dằn vặt mình suốt thời thơ ấu, để tâm tình mình thêm tối tăm.
Vừa tới Hà Nội không lâu, Dương Thiên nhận được tin nhắn của Trần Cường. Hắn nói đã trả hết tiền cho chủ nợ, xé giấy vay nợ, ra ngân hàng lấy về sổ đỏ.
Vợ hắn vẫn chưa được thả, tình hình đường dây cá độ rất lớn, sợ không thể về được trong thời gian ngắn. Vợ hắn khóc lóc van xin đừng bỏ cô ấy lại, hứa sau này nhất định sẽ không bao giờ động tay vào cơ bạc cá độ, tiền làm được bao nhiêu đưa cho chồng giữ. Nói nhớ chồng, nhớ con, cầu xin hắn đừng cho Bánh Mật biết chuyện.
Trần Cường nghe vậy cũng đau lòng, vợ chồng chung chăn chung gối bao nhiêu năm, làm sao nói bỏ là bỏ được. Hắn suy nghĩ rất nhiều, trong lòng vô cùng phẫn nộ. Nhưng nói, nói, nói, rồi nói, cuối cùng nhìn vợ một thân gầy gò, gương mặt tiều tuỵ, khóc lóc van xin, hắn tự nhận mình không đủ kiên định để bỏ vợ.
Dương Thiên thấy hắn nhắn vậy cũng không quá bất ngờ, hắn nói Trần Cường cứ vững tâm, bình tĩnh quyết định. Nếu đã đồng ý cho vợ cơ hội thì coi như xong, đừng đay nghiến nhau, mà sau này khó sống.
Thả điện thoại xuống sofa, hắn ngả lưng nhắm mắt, để cho đầu óc nghỉ ngơi, để cho lòng dần dần khôi phục lại yên bình.
Chạy bộ, tắm nước nóng, uống một cốc trà hoa nhài, nghe một khúc Thiên Không, tâm tình đã tốt hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên, nhìn tên người gọi tới, hắn cho nhỏ nhạc, bật loa ngoài nói:
- Alo!
- Alo! Ngày mai tôi có thể bắt đầu đi làm.
- Ồ. Nhanh như vậy?
Dương Thiên nở nụ cười hỏi.
Đầu dây bên kia, Lý Ngọc Huyền chính đang tập yoga, hai chân thẳng tắp trên mặt sàn gỗ, cả người gập xuống, gương mặt lấm tấm mồ hôi bất mãn nói:
- Không muốn tôi đi làm?
- Không, tôi không phải ý này. Ý tôi muốn nói chính là cô đã khôi phục tốt rồi, không cần nghỉ ngơi thêm nữa?
Dương Thiên thở dài nói, bà cô này trí tưởng tượng cũng quá mức đi.
- Tôi đã hoàn toàn khôi phục, ở nhà cả ngày bí bách sắp phát điên rồi.
- Ha ha. Sao cô không ra ngoài đi dạo, mua sắm cho khuây khoả?
- Ý tôi muốn nói chính là tôi không đi làm mà chỉ ở nhà khiến tôi sắp phát điên rồi, cả tuần nay đều hết ăn, lại nằm, lại đi dạo, đi mua sắm. Tôi chợt nhận ra mình sinh ra chính là để đi làm. Thế rốt cuộc mai tôi có thể đi làm chưa? Anh mà nói không, tôi lập tức xin nghỉ việc đi tìm chỗ khác.
- Ấy, đừng nóng vội. Dục tốc bất đạt. Công ty tôi chính là tư bản, làm việc 24/7, rất thích hợp với người như cô.
Lý Ngọc Huyền lúc này mới hài lòng nói:
- Rất tốt. Vậy hẹn gặp mai tại công ty.
- Tốt. Mai gặp.
Dương Thiên cúp điện thoại bất đắc dĩ lắc đầu. Hệ thống chính là rất thần kỳ, mặc dù khoá lại nhân vật qua thẻ tìm kiếm tài năng, nhưng rõ ràng chỉ là khiến họ kiên định và tuân thủ quy tắc hỗ trợ hắn, nhưng suy nghĩ, lối sống, tính cách … của người đó lại vẫn diễn ra hoàn toàn bình thường.
Thời gian này, gieo trồng vụ thứ 2 tại Châu Phi đã sinh trưởng rất tốt, hắn cần sớm quay trở lại nơi đó. Hắn đã cân nhắc tốt kế hoạch phát triển tiếp theo. Vì vậy, công việc trong nước phải nhanh chóng bàn giao lại cho Lý Ngọc Huyền.
Hắn hiểu rất rõ hai nhu cầu được xem trọng hàng đầu của con người là lương thực và nước sạch.
Song song với việc ngày càng mở rộng quy mô sản xuất cây lương thực, hắn đang tiến hành nghiên cứu phương án xử lý nước thải bằng sinh vật sống.
Tại sao là nghiên cứu sinh vật sống mà không phải nghiên cứu các hệ thống lọc nước? Hiện tại, nhiều nơi trên thế giới đã công bố các hệ thống lọc nước ô nhiễm và sản phẩm nước sạch đầu ra có thể trực tiếp uống được ngay.
Tuy vậy, hắn bây giờ còn chưa có tri thức về lĩnh vực này, và chi phí đầu tư hệ thống giống như cũng cực kỳ đắt đỏ.
Chưa kể tới mức độ ô nhiễm càng cao, tuổi thọ lõi lọc càng bị rút ngắn, giá tiền bỏ ra thay lõi lọc thường xuyên, còn không bằng đi mua nước đóng chai còn rẻ hơn nhiều.
Dương Thiên không chỉ muốn có nước sạch để sử dụng, hắn còn muốn có công thức vi sinh cải tạo và làm sạch chính các khu vực ao hồ, sông suối đang bị ô nhiễm. Nếu dự án này thành công, hắn tin chắc giá trị đem lại về mặt môi trường sẽ vô cùng trọng đại.
Đương nhiên, dự án này cực khó, khi mà mỗi môi trường nước ô nhiễm lại có thành phần hoá học rất khác nhau. Vì vậy, dự án này là một dự án dài hơi, hắn biết rằng không thể một sớm một chiều có thể thành công.
Một tháng, một năm hay mười năm, hắn hoàn toàn không dám chắc. Nhưng nếu vì sợ khó, sợ khổ, mà không bắt đầu từ ngay bây giờ, e rằng sẽ chẳng bao giờ có thể đạt được thành quả.
Giống như nhiều người vẫn muốn mình trở thành tỉ phú, giàu có, nhà đẹp xe sang, nhưng một chút cố gắng đầu tư cải thiện tri thức cho bản thân cũng không có, thì cho tới lúc c·hết già cũng chỉ có một cuộc sống tầm thường, vô vi.