Kỷ Tiến Hóa: Ta Thống Nhất Loài Người

Chương 42: Cô gái xương.




Cách tay hắn bị siết ngược lại, cô gái xương xúc động đứng bật dậy. “Anh nhớ là không được sợ tôi đấy.”
Anh Quân cảm thấy tay hơi đau, dù hắn là con trai da dày hơn phụ nữ nhưng khi bị một thứ gầy gò xương xẩu thế này cầm chặt, thì cho có là da thịt con trai cũng không thể nào trụ được.
Hắn gật đầu: “Miễn là cô không tấn công chúng tôi thì đương nhiên tôi sẽ không sợ cô.”
Cô ta vội buông tay đứng ngoan, lắc đầu. “Tôi không có ý định tấn công hai người, chỉ là do anh đã ăn mất bào tử khó lắm những cây thực vật này mới kết thành được.”
Cô cho tay vào ngực mình lôi ra một cọng rêu khử độc, sợi rêu thân thiết cọ lấy đôi bàn tay xương của cô ta. “Bào tử đó được xem như là con của chúng, nên chúng mới muốn tấn công anh như vậy.”
Biết Tuốt lặng lẽ nói thêm: [Bào tử là con của rêu khử độc cũng là con của cô gái ấy, vì hai bọn họ như hai mà một, như một mà hai. Anh đã ăn mất con của người ta rồi đó!]
Anh Quân tức tới muốn đánh nhau nhưng đối tượng lại ở nơi hắn không thể với tới, đây là lần thứ hai Biết Tuốt hố hắn, hố ra một bộ xương.
“À này.” Bộ xương bước lại gần hắn.
Minh Tiêu liền nhảy lên chắn trước mặt Anh Quân. “Cô không được đến gần anh ấy.”
Anh Quân vội giữ vai Minh Tiêu lại. “Đừng đánh, cô ấy không có ác ý gì đâu.”
Minh Anh gật đầu liên tục: “Tôi không muốn đánh nhau, lũ rêu trong người tôi cũng không còn địch ý đó nữa, nhưng.”
Cô cúi đầu hơi ngại ngùng, hai ngón tay út chọt nhẹ vào nhau. “Lũ rêu muốn được chạm vào anh, chúng cảm thấy anh rất thân thiết.”
Lời Minh Anh vừa dứt từ trong cơ thể cô hơn mười sợi rêu đâm qua xương sườn, xương bụng, xương ngực và cả đôi mắt hướng về phía Anh Quân.
Minh Tiêu hô lớn: “Hơi thở của rồng.”
Khói đỏ bay ra nhưng ngay lập tức bốc hơi sạch sẽ không thể gây thương tích lên những sợi rêu dù chỉ là một chút.
[Anh đã ăn bào tử của chúng nên chúng xem anh như người thân trong nhà, như con cái, nên muốn chạm vào anh, để chúng chạm đi.
Nguồn linh lực anh vừa lấy được là từ bọn rêu này nếu chúng thường xuyên cho anh ăn bào tử của chúng, linh lực vừa trộm được sẽ ngày càng được củng cố và hoàn toán tách rời khỏi cơ thể chúng trở thành một phần của anh, vĩnh viễn.]
Hai từ ‘vĩnh viễn’ vô cùng hấp dẫn, một tay Anh Quân giữ lấy vai Minh Tiêu tay kia vươn lên để bọn rêu tóm lấy, chúng trườn khắp tay hắn, cảm giác mềm mại ướt át như chiếc lưỡi chó đang liếm lên người. Anh Quân rùng mình nhưng vẫn cố nhịn để cho chúng luồn vào trong quần áo, chui vào ngực, đi xuống bụng.
Ở đối diện bộ xương đột nhiên rung lên, hưng phấn nói: “Nhìn thôi thì trông anh rất gầy nhưng khi được sờ cơ thể rất tốt.”
“Hả?” Anh Quân giật mình, vội vàng lùi ra xa muốn trốn khỏi lũ rêu.
Hắn lắp bắp: “Cô không chạm vào mà vẫn... cảm nhận... được!”
Minh Anh gật đầu, rất thật thà đáp: “Vô cùng rõ ràng.”
Cô nàng hít vào một hơi thật sâu. “Nè xuống chút nữa, qua đai quần tí xíu.”
Anh Quân cảm nhận được phần bụng dưới của mình đang bị động chạm nếu không làm gì đó hắn sẽ bị lũ rêu quái dị này tóm lấy cậu em mất.
Anh Quân hét lớn: “Ngừng, đề nghị ngừng lại!”
Những sợi rêu dừng lại thật, hắn không dám thở mạnh nhìn chằm chằm những sợi rêu bất động trên người mình, chúng vốn lạnh vậy mà giờ hắn lại thấy nóng bất thường.
“Xin lỗi!” Minh Anh vội vàng xua đôi tay xương. “Tôi không cố ý, đó là do chúng. Mau lùi lại.”
Cô vội vàng rút những sợi rêu về. Cảm giác ướt áp trước ngực và bụng khiến Anh Quân khó chịu, hắn cố gắng giữ bình tĩnh nhìn về phía Minh Anh. “Này, lần sau phiền cô khống chế tốt tụi nó, nếu không.”
Hắn kéo con dao nhỏ cắm ở phía sau thắt lưng ra. “Tôi sẽ cắt nó đấy.”
Lũ rêu run lẩy bẩy thu gọn vào trong bộ xương không dám ló đầu ra nữa. Minh Anh cười làm hòa: “Tôi biết rồi anh yên tâm.”
Anh Quân cất dao đi, hắn không muốn mang kiểu người quái dị như thế này đi bên cạnh, quá rêu rao, nhưng đây lại là nguồn linh lực hắn có thể vay mượn không đưa đi không được.
“Cô có dự định gì chưa? Hay lại chui vào lòng đất ngủ tiếp?” Anh Quân hỏi.
Minh Anh cúi đầu. “Tôi không hề sống trong đất, trước kia tôi là người sau khi bị thứ sinh vật rêu này ký sinh tôi mới bị nhốt ở đây trong một lần sạt lở đất hồi cơn mưa trước tết, sau đó thì tôi cứ nằm ở đây mãi cho tới khi anh xuất hiện. Giờ tôi không muốn chui vào đó nữa, rất chán.”
“Vậy cô có nơi nào muốn đi không?”
Minh Anh nhìn thân mình, cô muốn đi tìm mẹ xem tình hình của bà nhưng với hình hài này e lúc gặp sẽ làm bà ấy sợ chết khiếp. “Tôi không biết nữa.”
“Cô muốn đi cùng tôi không?” Anh Quân vươn tay về phía cô.
Minh Anh ngước lên, hình ảnh Anh Quân vươn tay với cô bỗng trở nên cao lớn đẹp trai. Cô nuốt nước bọt. “Anh thật sự không ngại khi đi cùng một người quái dị như tôi?”
Anh Quân lắc đầu, hắn đang làm trái lương tâm. “Không hề.”
Minh Anh xúc động, bước lên một chút, đứng đối diện với Anh Quân. “Vậy thì còn gì bằng, anh mang tôi đi nhé, tôi hứa sẽ trở thành người bạn đồng hành tuyệt vời.”
Anh Quân cười gượng, gật đầu. “Được.”
“Này Biết Tuốt mày có cách nào giúp hóa trang cho bộ xương này không, chứ mang theo cô ta đi trong tình trạng này e là cả thế giới sẽ để mắt đến tao mất.” Hắn âm thầm cầu khẩn Biết Tuốt.
“Tôi tên là Phó Minh Anh, trước kia là cảnh sát giao thông. Còn anh?” Minh Anh chủ động giới thiệu.
“Tôi là Lâm Anh Quân, một nhà thảo dược học tự do, thường chế thuốc bán dạo, ai mua thì bán và bán cả trên chợ điện tử.”
Minh Anh bật cười. “Nếu là trước đây tôi sẽ nghi ngờ anh là lang băm đấy.”
Anh Quân cười cười, chỉ Minh Tiêu: “Đây là Lâm Minh Tiêu em gái của tôi. Minh Tiêu chào chị đi em.”
Minh Tiêu gật đầu không thân thiện lắm. “Xin chào.”
Minh Anh ngạc nhiên nhìn chằm chằm cô bé, tóc đỏ, da vảy vàng, chân có màng. “Em cũng biến dị sao?”
Anh Quân cười cười. “Thời nay rất nhiều người biến dị, cô và Minh Tiêu chỉ là số nhỏ.”
Biết Tuốt hắng giọng xen vào: [Anh có thể nói với cô ta dùng linh lực để bọn rêu đắt nặn da thịt cho mình là thành người bình thường ngay.]
Vừa nghe được gợi ý của Biết Tuốt, Anh Quân nói ngay: “Minh Anh này.”
“Có gì sao?”
“Cô đã từng thử dùng lũ rêu để đắt nặn da thịt cho mình chưa?”
“Dùng chúng ư?” Minh Anh thọc tay vào ổ bụng kéo ra một sợi rêu. “Chưa từng, ngoài việc để chúng đi kiếm thức ăn cho mình ra tôi chưa từng yêu cầu chúng làm gì cả.”
[Nói với cô ta hiện tại rêu và cô ta không thể tách rời, hai người bọn họ đã hợp nhất thành một chủng loài mới. Bảo cô ta hãy chấp nhận lũ rêu như một phần cơ thể của mình như vậy sẽ sai khiến được chúng giống như tay chân của mình vậy đó.]
“Minh Anh này, thật ra thời kỳ đã thay đổi con người không còn như xưa, hiện tại cô và lũ rêu đã hòa làm một, nhưng có vẻ như tâm trí cô vẫn không chấp nhận chúng.”
Minh Anh lưỡng lự gật đầu.
“Nếu vậy hãy chấp nhận đi, chấp nhận chúng là một phần của cô lúc đó cô có thể sai khiến chúng theo ý thích của mình.”
Minh Anh mím môi, phần tâm trí con người không cho phép cô chấp nhận thứ quái quỷ này, nhưng cơ thể lại chẳng còn như người bình thường.
“Đừng sợ, bây giờ không còn ai bình thường, nếu quá bình thường như trước kia sẽ khó sống. Cô hãy chấp nhận chúng để trở nên mạnh hơn nhằm bảo vệ người thân và chính mình.” Anh Quân cố gắng khuyên nhủ.
Minh Anh như được khai sáng, gật đầu. “Vậy phiền anh hãy dạy tôi cách để hợp nhất với lũ rêu.”

Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.