Kỷ Tiến Hóa: Ta Thống Nhất Loài Người

Chương 43: Hấp thu linh lực của kẻ khác đó là số âm.




Biết Tuốt lập tức phổ cập thông tin cho Anh Quân. Chỉ cần nhắm mắt lại cảm nhận sự sống đang hiện diện bên trong cơ thể mình, dùng tâm trí để đón nhận phần sự sống mới đó như vậy là có thể kết hợp hoàn toàn.
Minh Anh làm theo, nhắm mắt lại. Người ngoài thì không thể nào biết được cô đang nhắm mắt, dù sao Minh Anh cũng chỉ là một bộ xương với đôi mắt trống sâu hoắc, nhưng Minh Anh đúng là đang nhắm mắt để tâm trí trôi vào một vùng mênh mang trong tâm thức. Cô thấy mình như đang chìm xuống đáy hồ xung quanh toàn là nước, những sợi rêu vươn dài lên từ dưới đáy hồ vây quanh người cô, chúng vui vẻ chạm vào làn da cô nhưng rồi lại sợ hãi rụt lại.
Xem ra chúng rất sợ cô.
“Này.” Minh Anh mở miệng. “Chúng ta hòa làm một nhé.”
Vừa nghe lời ấy những sợi rêu xanh lập tức lao về phía cô quấn lấy người cô. Cảm giác mềm mại mát mẻ bao lấy Minh Anh, cô nhắm mắt nhớ tới hình ảnh trước kia của mình.
“Hãy trở thành da thịt của ta.” Cô nói lớn.
Bên ngoài Anh Quân và Minh Tiêu ngạc nhiên khi thấy cơ thể của Minh Anh đang hình thành nên một lớp da người bao bọc lấy bộ xương trắng hếu, bắt đầu từ chân chạy thẳng qua nơi khó nói. Anh Quân hơi quay mặt đi, nhưng sự tò mò khác giới trong hắn thôi thúc hắn quay mặt lại nhìn, hắn chỉ dám ghim mắt vào vị trí bụng trở lên tới ngực.
[Xin chúc mừng anh sắp được nhìn thấy kiệt tác của thượng đế.] Biết Tuốt cười gian.
Hai mắt Anh Quân mở lớn, hắn nhìn thấy bộ ngực trắng mượt mà đẩy đà được hình thành. Anh Quân nuốt nước bọt tay vươn lên che mắt lại nhưng những ngón tay lại mở thật rộng, chẳng khác gì không che.
Biết Tuốt cười nhạt. [Gớm bày đặt che mắt.]
“Giáo dục công dân không cho phép tao nhìn trực diện.”
[Hả! Vậy che theo cách này là không nhìn trực diện à.]
Anh Quân gật đầu, hầu kết trượt nhẹ. “Mẹ chứ dáng đẹp phết!”
Mặt Minh Anh bắt đầu hiện ra, sống mũi cao, môi căng mọng nước da trắng hàng mi cong chân mày thon gọn, vầng trán cao.
“Đẹp đấy.” Anh Quân khen thật lòng.
Mái tóc đen như mực mọc ra dài xuống chạm eo bay nhẹ lên trong gió, giờ thì cô ấy chính thức trở thành một cô gái hoàn hảo.
[Hai giây nữa cô ta sẽ mở mắt, anh tính giữ cái vẻ mê gái biến thái này đối mặt với cô ấy à.]
Anh Quân phản xạ cực nhanh cởi áo khoác ngoài, quay mặt đi. “Xong chưa?” Hắn giả vờ hỏi.
Minh Anh đỏ mặt khi phát hiện bản thân kiến tạo thân thể ngay trước mặt một người đàn ông. Cô ấp úng: “À xong xong rồi.”
Anh Quân liền ném áo ngoài đã cởi sẵn ra cho cô, một hành động cực kỳ đẹp trai, tử tế.
Minh Anh nhận áo mặc vào mặt nóng như ngồi bên bếp lửa. “Cảm ơn anh!”
“Không có gì.”
May mắn áo Anh Quân dài quá mông nên trông cũng không lộ liễu lắm. Hắn quay mặt lại nhìn cô, đôi chân thon dài hiện ra trước mặt khiến hắn thở nhẹ một hơi.
Anh Quân liếc mắt dời đi tầm nhìn: “Chờ chút nữa đi qua khu nhà dân chúng ta sẽ tìm thêm quần áo thích hợp cho cô, giờ cứ mặc tạm vậy đi.”
Bọn họ chọn ngay vị trí vừa tìm được Minh Anh làm nơi nghỉ ngơi một đêm, đồ ăn đã mất hết ăn chút rau cỏ từ người Minh Anh chẳng thể lấp đầy bụng, cả ba quyết định đi săn.
“Tôi ở đây đã lâu tuy chỉ sống trong lòng đất nhưng lũ rêu thường vươn đi xa để tìm thức ăn. Chúng đi tới đâu tôi sẽ biết ở đó có những gì, gần chỗ này có một bầy thỏ sinh sống.” Minh Anh chỉ hướng, cô dẫn bọn họ cùng đi, tốc độ của Minh Anh và Minh Tiêu rất nhanh dù chỉ là chạy bình thường nhưng cũng vượt xa tốc độ thông thường của con người trước kia, cây cối lướt qua vun vút như xe chạy.
Anh Quân bị bỏ lại khá xa. Biết Tuốt liền hướng dẫn hắn: [Dùng linh lực đi, anh đã có được một nguồn linh lực hấp thụ từ Minh Anh phải biết tận dụng.]
“Dùng như thế nào? Hai người bọn họ không cần ai dạy sao lại dùng được vậy? Tài quá!”
[Linh lực phát sinh sẽ trở thành một phần như khí trong cơ thể, khi vận động nguồn khí đó sẽ lưu chuyển khắp nơi giúp cơ thể nhẹ nhàng linh hoạt một cách tự nhiên.] Biết Tuốt thở dài. [Chỉ có anh là không đạt được cảnh giới khí vận động tự nhiên đó. Nên giờ tôi sẽ chỉ, tập trung cảm nhận nguồn linh lực tồn tại trong người, sau đó đẩy nó xuống chân.]
“Nghe trừu tượng quá, linh lực tồn tại trong người tao có màu như thế nào?”
[Linh lực vốn trừu tượng, nó không trừu tượng sao gọi là linh lực, còn vấn đề linh lực trông như thế nào thì chỉ có người sở hữu mới biết được.]
Anh Quân đành làm theo chạy chậm lại tập trung cảm nhận linh lực trong người, quả nhiên chỉ có người có linh lực mới biết sự hiện diện của nó trong cơ thể trông như thế nào. Một luồng khí màu xanh chạy khắp cơ thể hắn, sau khi cảm nhận được chúng hắn điều khiển luồng khí ấy dồn xuống chân mình, quả nhiên tốc độ bắt đầu tăng lên chẳng mấy chốc hắn đã bắt kịp được Minh Anh và Minh Tiêu.
[Vừa chạy vừa nghe chút thông số mới của anh nhé ký chủ.]
“Được nói đi.”
[Lâm Anh Quân, tiến hóa giả sở hữu hai loại thiên phú, thiên phú tự phát và thiên phú ký sinh.
Linh lực từ số âm 0 đã chuyển thành cấp C 4000, khá cao đấy. Đây là nguồn linh lực lấy được từ cơ thể Minh Anh. Số âm trong mục linh lực cho phép anh hấp thụ được linh lực, vì là số âm nên anh được phép tăng lên số dương mà không cần sợ bất kỳ vấn đề gì. Chúc mừng kí chủ từ giờ trở đi chỉ cần là nguồn linh lực anh thó được anh sẽ được quyền sử dụng và có thể cộng dồn. Ví dụ anh có thể lấy của người này vài ngàn rồi lại lấy của người kia vài ngàn dần dần anh sẽ trở thành kẻ có thể sở hữu lượng linh lực không đoán trước được.
Ngoài ra nếu anh tìm được đối tượng có chỉ số linh lực càng mạnh thì sẽ lấy được càng nhiều.
Từ giờ trở đi thiên phú ‘vay mượn’ của anh chính thức được nâng cấp lên thành ‘hấp thu linh lực’ nhớ đọc đúng tên đấy.]
“Người bị tao hấp thu linh lực sẽ thế nào, vẫn giữ nguyên linh lực hay bị hao tổn đi?”
[Đương nhiên là hao tổn. Để tôi cung cấp thông số của Minh Anh cho anh nghe nhé.
Phó Minh Anh, Thiên thần thế giới.
Linh Lực: Ban đầu khi chưa bị anh hấp thụ là 16.000 nhưng sau khi bị anh hấp thụ cô ấy chỉ còn lại 12000 cấp S.
Thiên phú: Lọc sạch, cô ấy có thể hấp thụ nguồn nước có trong tất cả mọi sinh vật thậm chí là nguồn nước ở bên ngoài đi vào cơ thể của mình sau đó thả ra lại môi trường. Nguồn nước ban đầu sẽ được làm sạch trở thành nguồn nước tinh khiết có thể uống.
Anh nên nhớ nguồn nước có trong người Tiến hóa giả, Chủng phàm ăn, hay Quái vật hóa đều là nguồn nước đã bị nhiễm bệnh, không còn tinh khiết vì thế nếu để cô ấy hút hết nước ra thì người đó sẽ bị giảm khả năng thi triển thiên phú, thậm chí là mất khả năng thi triển.
Nếu như nhận lại nguồn nước được cô ấy lọc sạch còn nguy hiểm hơn, toàn bộ thiên phú sẽ bị tổn hại nặng nề, linh lực sụt giảm nghiêm trọng. Thấy ghê chưa.]
“Ghê thật.” Anh Quân nhìn theo bóng lưng thon thả phía trước, một cô gái sở hữu khả năng này đúng là không đơn giản.
[Chưa hết đó chỉ là một thiên phú, thiên phú thứ hai của Minh Anh là ‘Nước thánh khiết’, thiên phú này chỉ có tác dụng với những nguồn nước có sẵn ở bên ngoài tự nhiên, có thể thanh lọc nguồn nước sạch sẽ, chỉ cần sinh vật hấp thu nguồn nước này trong khoảng thời gian dài sẽ quay trở lại trạng thái ban đầu, giống như loại thực vật anh đã từng thấy. Nhưng nó có giới hạn, chỉ ảnh hưởng được trong một khu vực nhất định không quá rộng.
Thiên phú thứ 3, ‘Thanh tẩy’, cho phép thanh tẩy toàn bộ chiêu thức của đối thủ, khi chạm phải thanh tẩy nếu đối thủ không có được độ linh lực vượt qua Minh Anh thì xem như chiêu thức của họ vô dụng.
Ngoài ra nếu muốn dùng ‘Thanh tẩy’ để tổn thương đối thủ Minh Anh cần kết hợp với ‘Thanh lọc’. Trước tiên chạm được vào người đối thủ đánh dấu bằng cách để lại một chút dịch nhầy ẩm ướt của rêu khử độc, sau đó dùng ‘thanh lọc’ hút nước trong cơ thể ra ngoài, trực tiếp đọc lệnh ‘thanh tẩy’ ngay lập tức linh lực của đối thủ sẽ bị vô hiệu hóa trong vòng 24 giờ. Áp dụng cho sinh vật đều được chỉ cần là vật có sự sống.
Anh đã kiếm về một đồng đội chất hơn nước cất, thế nhưng nếu gặp phải đối thủ có độ linh lực 13.000 trở lên toàn bộ năng lực của Minh Anh không thể hạ được đối thủ.
Hiện tại cô ấy cũng rất khó tăng linh lực vì một khi linh lực bị hút đi sẽ chịu một tổn thương lớn, muốn tăng trở lại cần thời gian và cả kỳ tích.
Ký chủ anh đã chính thức cướp mất cơ hội thăng cấp của cô ấy, anh phải chịu trách nhiệm với cô ấy đấy.]

Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.