Chương 57: Sự kiện ngoài mong đợi
Gió đêm mát lạnh thổi qua cánh rừng già cô tịch. Giữa đêm đen tĩnh mịch, chỉ có một ánh lửa le lói là điểm nhấn duy nhất trong khung cảnh đơn điệu này.
"..."
Schwarz thở dài chán nản, cho thêm củi vào đống lửa trại đang phát sáng lập loè trước mặt. Sau đó lại cầm lấy chiếc cọ mà mình tự làm bằng nhánh tre, chậm chạp phết gia vị lên mấy xâu cá nướng cắm xung quanh đống lửa. Cá là hắn tự bắt ở con suối gần đó, gia vị cũng do hắn tìm được trong rừng, tất nhiên, lửa trại cũng là do hắn đốt.
"Chín chưa vậy? Tôi hơi đói rồi."
Schwarz còn chưa phết được phân nửa số cá, giọng nói đòi hỏi của Sylvie đã vọng tới từ sau lưng.
"Chưa được, một lát nữa."
Hắn híp mắt, vô cùng bất mãn nhưng vẫn trả lời.
"Nhanh lên được không?"
"Sẽ nhanh hơn nếu như ngươi cũng giúp."
Ánh lửa bùng bùng rọi lên mặt Schwarz một màu cam ấm áp, phần nào đẩy lùi vẻ u ám, thiếu sức sống của hắn.
"Pháp sư vốn không giỏi mấy việc chân tay đâu, tôi cũng muốn giúp nhưng nhỡ làm hỏng hết công sức của anh thì sao?"
Nghe tới đây, động tác của Schwarz dừng lại.
"Không nằm ườn ra một chỗ tỏ vẻ hưởng thụ như vậy thì lời ngụy biện của ngươi sẽ đáng tin hơn đấy."
Hắn quay đầu lại, nhìn về phía sau với ánh mắt híp lại chỉ còn một nửa, bổ sung thêm một câu.
"Đề phòng ngươi quên, ta cũng là pháp sư."
Sau lưng Schwarz, Sylvie đang thản nhiên nằm ườn ra trên một chiếc đệm nước được chính cô tạo ra bằng ma thuật của mình, mắt không rời đống lửa trại. Nói chính xác thì là mấy xâu cá nướng cắm ở đó. Bộ dáng nhàn nhã lười nhác đó như muốn nói "có đ·ánh c·hết tôi cũng sẽ không cử động một ngón tay".
Từ bỏ việc thuyết phục Sylvie, Schwarz quay lại hoàn thành nốt việc phết gia vị lên mấy xâu cá nướng. Những người khác sẽ sớm quay trở lại, có lẽ sẽ kịp chín trước lúc đó.
"Tại sao lại thành thế này chứ?"
Lại một tiếng thở dài nữa, dường như tần suất thở dài của hắn gần đây hơi nhiều. Schwarz ngán ngẩm nhớ lại nguyên nhân tại sao đã gần một tuần trôi qua sau khi chinh phục được ngục tối mà hắn và những người khác vẫn chưa thể trở lại Stellar.
Thật ra cũng không có lý do gì đặc biệt sâu xa, cơ bản là do bản đồ đã bị Arc làm rơi mất trong lúc bỏ chạy khỏi con Slime khổng lồ nên bọn họ bị lạc đường thôi.
Ban đầu, khu vực phụ cận cách ngục tối không quá xa vẫn có vài ngôi làng nhỏ, chỉ cần tìm tới hỏi đường tới thành phố gần nhất là coi như giải quyết được tình trạng này rồi. Chẳng qua là khi đó Arc đã vỗ ngực tự tin là mình nhớ đường, không cần phiền phức thế. Cộng thêm những người còn lại cũng vỗ ngực cam đoan là nếu Arc không nhớ thì vẫn còn bọn họ, Tia lại càng khẳng định là cô có thể nhờ Tinh Linh dẫn đường.
Kết quả là thế này đây.
Giờ Schwarz có dùng Hư Không Đáp Bộ để lên cao mấy nghìn mét trên không đi nữa thì đập vào mắt hắn vẫn chỉ là biển cây trải dài xa tít tắp tầm mắt và một mảnh rừng núi hoang vu. Đừng nói là vết tích của văn minh, tới cả một chút dấu hiệu sinh hoạt của loài người cũng không có.
Thêm nữa, theo dự tính ban đầu, việc điều tra hầm ngục chỉ kéo dài lâu nhất là một tuần, nên bọn họ không chuẩn bị nhiều nhu yếu phẩm hơn thế. Còn hiện tại đã sắp hai tuần rồi, nhiệm vụ điều tra ngục tối bỗng nhiên biến thành trò chơi sinh tồn.
Tệ hơn nữa là kỳ thi đánh giá xếp hạng cuối kỳ đã tới rất gần rồi. Nếu hắn vắng mặt thì không điểm là cái chắc. Satella có hứng thú với bản thân như vậy, đuổi học thì hẳn là không bị đuổi rồi, nhưng ai biết được liệu cô ta có lấy việc đó làm cơ hội để buộc hắn làm mấy chuyện gì đó ác thú vị vô lý hay không.
Điều duy nhất Schwarz có thể cảm thấy may mắn trong tình huống này là nhóm nhân vật chính không vô dụng cho lắm. Ít nhất thì bọn họ cũng biết cách làm thế nào để sống sót, biết cách tìm thức ăn và phân biệt cái gì có thể bỏ vào mồm, cái gì không. Arc và Tia thì không có gì để nói, hai người đó có một khoảng thời gian du hành đó đây, nhưng tới cả Elsie và Aris cũng biết thì có chút ngạc nhiên.
Một người là công chúa đế chế cao quý, một người là thánh nữ giáo hội thần thánh, không tới mức gọi là hoa trong nhà kính nhưng thật khó tưởng tượng bọn họ có lý do gì để học những thứ này.
Trong thiết lập của Academy Legacy, cũng có một sự kiện mà nhân vật chính tăng cường độ yêu thích của những nữ chính bằng cách thể hiện khả năng ứng xử sinh tồn tháo vát của mình. Nếu năng lực trong trò chơi của những nữ chính cũng tốt thế này thì nhiều khả năng nhân vật chính chẳng có chút đất dụng võ nào.
"Này, vẫn chưa chín sao?" Giọng điệu sắp chờ không nổi nữa lại vang lên từ đằng sau.
À phải rồi, dù là nàng pháp sư kiêu kỳ không thể động việc tay chân này thì cũng có thể sử dụng ma thuật thanh tẩy để giữ nhóm luôn trong tình trạng sạch sẽ. Hữu dụng một cách bất ngờ, cũng là lý do tại sao Schwarz có thể kiên nhẫn với cô tới mức đó.
Hắn vươn tay nhấc một xâu cá vừa chín tới đang toả mùi hương hấp dẫn ra khỏi mặt đất, ném nó ra đằng sau. Xâu cá nướng bay tới trước mặt Sylvie thì đột ngột chững lại, nhẹ nhàng rơi vào tay cô. Không đợi thêm được nữa, mặc kệ hơi nóng vẫn còn b·ốc k·hói, Sylvie cắn một miếng lớn, mặt ửng đỏ vì nóng đồng thời cũng lộ vẻ thoả mãn.
"Không thể không nói, tính cách của anh mặc dù tệ tới mức không thể tệ hơn được nữa nhưng tay nghề hoàn toàn không chê vào đâu được."
"Ngươi có thể bỏ cái vế đằng trước được đấy."
Bật ra một tiếng cười nhạt vô nghĩa, Schwarz lấy cho mình một xâu cá rồi phủi tà áo đứng lên, bước ra ngoài.
"Định đi đâu đấy?"
Sylvie bật dậy, đổi tư thế từ nằm thành ngồi, chiếc đệm nước cũng biến thành hình dạng ghế tựa.
"Ta cần yên tĩnh, có cảm giác ở riêng với ngươi một chút nữa thì sẽ có đứa ăn đòn."
"Hả?"
Không nói gì thêm, Schwarz đi thẳng ra ngoài, trùng hợp chạm mắt với Tia vừa mới trở về, trong ngực còn ôm theo một mớ quả dại. Tiện tay lấy đi hai quả đào mà Tia đang ôm, bóng dáng hắn chìm dần vào bóng tối của khu rừng.
Nhớ là gần đây có một thác nước thì phải, ra đó ngồi hóng mát một chút cũng không tệ, hắn nghĩ.
Tia và Sylvie bốn mắt nhìn nhau, cả hai nhún vai một cái, không để ý hắn thêm nữa. Hai người họ không phải Irine hay Elsie, so với việc Schwarz đi đâu làm gì, mùi thơm của cá nướng hấp dẫn họ hơn.
***
Rừng rậm hoang sơ về đêm mang đến một cảm giác kỳ bí và uy nghiêm khó mà bỏ qua được. Tiếng côn trùng và động vật nhỏ rả rích, tiếng gió thổi qua tán cây xào xạc vang vọng khắp nơi nhưng rồi lại thiếu thốn âm thanh thuộc về loài người khiến cho khung cảnh trở nên thật ồn ào đồng thời cũng thật tĩnh mịch, cô liêu. Ánh trăng dịu dàng rọi xuống dòng thác đổ ào ạt nổi lên bọt nước trắng xoá. Từng đợt từng đợt sương mỏng phả ra khi hàng khối nước đổ xuống từ trên cao đập vào lòng hồ nhỏ dưới chân thác giữa đại ngàn thăm thẳm tạo ra một cảnh tượng nên thơ huyền ảo tựa như tranh vẽ.
Mà nổi bật cảnh tượng ấy là một thiếu nữ xiêm y trắng ngần thướt tha, da thịt nõn nà bộc lộ khí chất cao quý không nhiễm khói bụi trần gian. Hình bóng thiếu nữ tắm trong ánh trăng giống như vì thiên sứ vô tình hạ xuống nhân gian từ thiên đường ấy càng khiến bức tranh nhuốm màu thần tiên đó trở nên ma mị hơn nữa, khiến những ai may mắn nhìn thấy sẽ khó mà dời nổi tầm mắt.
Từng lớp lụa mỏng rơi xuống, làn da trắng hồng hoàn toàn bại lộ trong không khí, thân thể mê hoặc động lòng người chậm rãi bước xuống bờ nước. Thiếu nữ khẽ ngân nga một khúc ca đồng thời phẩy nước lên khắp cơ thể, hưởng thụ cảm giác thoải mái hiếm khi có được này. Sau một lúc, dường như cảm thấy vẫn chưa đủ hoặc muốn tiến sâu hơn vào khoái cảm ấy, thiếu nữ hít sâu một hơi, trầm mình vào dòng nước đêm mát lạnh, chìm dần, chìm dần vào đáy nước.
Không biết đã qua bao lâu, mặt hồ gợn sóng phủ sương trắng cùng bọt nước bỗng chốc xao động. Thiếu nữ trồi người lên khỏi lòng hồ, mái tóc đen dài còn thấm đẫm những giọt nước long lanh vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ trong không khí.
"Ưm..."
Một tiếng rên dễ chịu không kiềm được thoát ra khỏi miệng thiếu nữ.
Đúng lúc đó...
"Gì thế này? Sự kiện ngoài mong đợi à?"
Một giọng nói không hài hoà với khung cảnh và bầu không khí vang lên, một giọng nói lẽ ra không nên tồn tại ở đây vào thời điểm này.
"Ai?"
Thiếu nữ hét to, hai tay ôm chặt lấy cơ thể theo bản năng, che chắn những bộ phận quan trọng đồng thời sụp người xuống nước, chỉ lộ ra một cái đầu.
Hoảng loạn, nghi ngờ, lo lắng... Đôi mắt đẹp chứa đầy cảm xúc phức tạp nhìn chằm chằm vào nơi giọng nói phát ra hòng tìm chủ nhân của nó. Tuy nhiên thứ mà thiếu nữ thấy được chỉ có cây cối và bóng tối dày đặc phía sau chúng.
"Chà..."
Cho tới khi giọng nói ấy xuất hiện lần nữa.
Gió thổi qua làm tán cây rung lên, ánh trăng chập chờn xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống khu vực tối đen như mực.
Bóng tối như chuyển động.
Nói chính xác thì là bóng người ẩn trong đó bắt đầu chuyển động, không nhìn rõ nên thiếu nữ không thể chắc chắn, nhưng dường như kẻ đó vừa xoay lưng về phía cô, để lộ thân hình dưới ánh trăng chập chờn. Đó là một người khoác áo choàng đen phủ kín toàn thân, toả ra một khí chất u ám kỳ lạ dường như muốn hoà lẫn vào trong đêm tối.
"Ta không nghĩ rằng có thể đụng phải người khác ở chỗ này nên không để ý lắm, cái này thì xin lỗi nhé."
Hắn nói.
Thiếu nữ cắn răng hừ nhẹ, bàn tay khẽ ngoắc, những mảnh lụa trắng trên bờ nước nhanh chóng bay tới, quấn quanh cơ thể cô một cách hoàn hảo.
"Nếu ngươi vẫn thấy không hài lòng về lời xin lỗi này thì chúng ta có thề nói chuyện sau khi ngươi đã mặc xong quần áo..."
"Đi c·hết đi, tên phạm thượng!"
Nhảy ra khỏi mặt hồ, thiếu nữ quát lên, trong tay cô bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm. Không nói hai lời, thiếu nữ đâm thẳng mũi kiếm vào tấm lưng không hề phòng bị trước mắt.