Làm Phản Diện, Hành Hung Nhân Vật Chính Rất Là Bình Thường Đi?

Chương 58: Khi lời nói trở nên bất lực




Chương 58: Khi lời nói trở nên bất lực
Mũi kiếm xé gió đâm tới, tuy nhiên, chỉ với một động tác nhỏ, bóng đen - Schwarz đã dễ dàng tránh khỏi mũi kiếm sắc nhọn.
"Làm cái trò gì đấy?"
Hất mũ trùm ra sau, hắn nhướng mày hỏi.
Thiếu nữ không trả lời, chỉ vung kiếm chém tới, như thể không chém được hắn thì sẽ không từ bỏ.
"Bình tĩnh lại nào, có gì từ từ nói chứ."
Hết trốn đông rồi lại tránh tây, cây cối xung quanh bị chặt ngã một mảng lớn, Schwarz vừa tránh vừa cố thử nói chuyện.
Thật ra mà nói, hắn không nghĩ mình là người sai. Mặc dù quả thật là bản thân cần yên tĩnh một chút nên mới hạ thấp cường hoá giác quan xuống, nhưng ai mà ngờ sẽ gặp phải chuyện thế này cơ chứ?
Tất nhiên rồi, làm sao mà ngờ được mình sẽ gặp phải đứa điên nào nửa đêm nửa hôm tắm tiên trong rừng đây. Đã tắm thì chớ, còn không đặt bất kỳ màn che hay ma thuật cản trở tầm nhìn nào nữa. Cô ta nghĩ khu rừng này là đất riêng của mình hay sao?
Nói thì nói vậy, nhưng sự thật là hắn đã nhìn hết con nhà người ta không thể thay đổi được. Ký ức thức tỉnh đã được một thời gian rồi, Schwarz cũng hiểu sơ bộ thường thức của thời đại này. Đối với phụ nữ, đặc biệt là người trẻ tuổi, tiết hạnh và danh tiếng cực kỳ quan trọng, thậm chí có đôi khi còn nặng hơn cả tính mạng nếu người đó là quý tộc. Sự tức giận của cô gái này hoàn toàn có thể hiểu được.
Nếu không vì thế, hắn đã không phí nước bọt làm gì rồi.
"Hừ!"
Đuổi theo mãi mà tới cả một góc áo cũng không thể chạm tới được, thiếu nữ tức tối hừ lạnh một tiếng, ma lực tuôn ra quấn quanh lưỡi kiếm.
"Không cần phải làm tới mức này chứ?"
Schwarz nhảy lùi về sau, hai hàng lông mày cau lên.
"Ta không biết ngươi đang tắm ở đó được không. Ta đâu có cố ý nhìn ngươi chứ."
"Ta không cần biết ngươi cố ý hay không! Dám nhìn ta tắm là tội c·hết!"
Nói xong liền xách kiếm xông tới, ánh kiếm lướt qua suýt xoát, cắt đi một vài sợi tóc của Schwarz, đồng thời chẻ ra một cắt thật sâu sau lưng hắn.

Cùng lúc đó, hai bóng người vừa chạy tới, dừng lại cách Schwarz và thiếu nữ một khoảng không xa.
"Chậc, không ngờ mới bỏ đi một chút tìm hoàng tử thôi mà đã xảy ra chuyện thế này."
Một người trong đó nói.
"Chúng ta có nên giúp công chúa không?"
Người còn lại hơi do dự.
"Nói đùa cái gì vậy? Người cùng thế hệ có mấy ai so được với công chúa chứ? Cứ để người thoả thích trút giận đi, bây giờ mà xông lên thì kẻ gặp xui xẻo là ta với ngươi đấy."
Người kia lắc đầu, ngồi xuống tảng đá bên cạnh, chuẩn bị xem trò vui.
Người còn lại ngập ngừng, muốn nói lại thôi, rốt cuộc cũng ở yên tại chỗ, dự định lặng lẽ đợi "công chúa" trong miệng họ trút giận xong.
Bên kia, chân mày của Schwarz đã nhíu lại gần như thành một đường thẳng khi lưỡi kiếm của thiếu nữ cứ liên tục chém mãi không ngừng. Hoàn toàn không có ý định nói chuyện.
"Ta đã nhượng bộ lắm rồi đấy, đừng có được đà lấn tới. Thêm nữa thì ta sẽ không nhịn nữa đâu."
Hắn hạ giọng xuống, bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Rời đi là vì không muốn nghe Sylvie lảm nhảm. Định ra chân thác dạo mát một chút, mới ngồi xuống thì một con nhóc nào đấy từ đâu dưới hồ nhảy ra vung kiếm chém mình liên tục.
Schwarz tự nhận mình không phải tiểu nhân bỉ ổi, nhưng hắn cũng không phải thánh nhân phi phàm. Một mực bị dồn ép chưa bao giờ là phong cách của hắn cả.
"Không nhịn thì sao? Ngươi có thể làm gì? Chịu c·hết đi đồ háo sắc biến thái! Nguyệt Quang Chi Ảnh!"
Lưỡi kiếm sắc bén thấm đẫm ma lực lướt qua không khí với tốc độ cực nhanh, để lại một ánh kiếm dài sắc lạnh hình bán nguyệt, nhắm thẳng vào cổ Schwarz.
Lần này hắn không tránh cũng chẳng né, cứ như vậy, đứng yên tại chỗ.
Cho rằng Schwarz không thể phản ứng kịp trước nhát chém gần như tức thời này, mặt thiếu nữ hơi giãn ra. Mắt thấy lưỡi kiếm chỉ còn cách cổ hắn vài tấc, thiếu nữ không nhịn được cảm thấy đắc ý.

"Trốn nữa đi, ngươi còn có thể trốn sao? Cơ mà buộc ta phải dùng tới thứ này, ngươi có thể tự hào được rồi."
Ý nghĩ đó xẹt qua đầu thiếu nữ.
Ảo tưởng rằng lưỡi kiếm sắc lạnh cắt qua chiếc cổ không có chút phòng bị nào đó cùng máu tươi đỏ thắm phun ra gần như đã trở thành hiện thực trong mắt cô. Cho tới khi một tiếng keng thanh thúy vang lên, lưỡi kiếm của cô bị giữ lại bằng hai ngón tay.
"Sao..."
Hình ảnh thực tế tương phản quá lớn với ảo tưởng, thiếu nữ tạm thời còn chưa biết phải phản ứng thế nào thì một nắm tay đã che lấp tầm mắt của cô.
Ầm!
Rừng cây rung động, nhưng không phải do gió.
Thiếu nữ bị Schwarz đánh cho cắm đầu xuống đất bằng một đấm duy nhất, chỉ còn nửa người dưới và hai chân là co giật trong không khí.
Không hề ngờ tới chuyện thế này có thể xảy ra, hai bóng người đang quan sát từ xa nghệch mặt ra, cảm thấy cảnh tượng trước mắt quá hư ảo. Phải thừa nhận là công chúa của bọn họ có tính cách kiêu ngạo và cái tôi rất cao, nhưng đó là bởi cô có tư cách đó. Chưa nói tới địa vị cao quý, chỉ tính riêng về phương diện tài năng, năng lực của cô là điều mà tất cả mọi người thừa nhận.
Tuy rằng không phải học viên của học viện nào, song công chúa tuyệt đối sẽ không thua kém bất kỳ thiên tài nào của những học viện hàng đầu lục địa. Không nhập học là vì cô khinh thường làm vậy. Không phải học viện đứng nhất lục địa hiện giờ là Stellar sao? Nơi tạp nham đó cho phép cả thường dân và những chủng tộc thấp kém khác vào học, điều đó khiến cô cảm thấy gây hại tới tâm trạng và hình ảnh của mình. Những học viện khác còn xếp dưới cả một nơi như Stellar, công chúa thậm chí còn chưa từng nghĩ sẽ học ở nơi nào đó không có chất lượng tốt nhất.
Ấy vậy mà bây giờ... Công chúa lại b·ị đ·ánh gục nhanh tới nỗi bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì đầu cô đã cắm xuống đất rồi. Lại còn là bởi một người trẻ tuổi trông không lớn hơn công chúa bao nhiêu. Cái này không khiến bọn họ giật mình sao được.
Giật mình thì giật mình, là những hộ vệ hợp cách, phản ứng của hai người đúng thật rất nhanh. Vượt qua khoảng cách hàng trăm mét trong vài giây ngắn ngủi, họ chen vào giữa Schwarz và thiếu nữ được gọi là công chúa, hai tay trống rỗng đột nhiên xuất hiện song đao sắc lẹm cong v·út.
Hai người nhất loạt nhằm vào chỗ hiểm trên người hắn, đồng thời vung đao t·ấn c·ông từ cả hai bên trái phải. Trước thế gọng kìm chứa đầy ác ý đó, Schwarz chỉ giẫm mạnh chân xuống đất. Mặt đất nổ tung kèm theo sóng xung kích quét ra. Sợ rằng công chúa của mình có thể b·ị t·hương nặng hơn nếu trúng phải đòn phản công này, thế công của hai người thoáng chùn lại một chút. Họ xoay người, cấp tốc chuyển sang thế phòng ngự, chắn phía trước thiếu nữ váy trắng.
Cú nổ nhẹ khiến hai người bị đẩy ngược bay ra ngoài, mũ trùm theo đó bị hất xuống để lộ bên trong là gương mặt của hai gã đàn ông đứng tuổi, vậy mà lại trông giống hệt nhau. Thiếu nữ váy trắng nhờ được che chắn nên không phải chịu tác động trực tiếp, song vẫn bị sóng xung kích hất tung như con rối đứt dây vô tình bị người ta đá phải.
"Công chúa!"
Người áo đen ở gần thiếu nữ hơn hét lên lo lắng, vội vàng chuyển người ôm lấy cô rồi mới cẩn thận tiếp đất. Sau đó hắn lấy ra một bình thủy tinh, dốc hết chất lỏng bên trong vào miệng thiếu nữ. Người còn lại cũng nhanh nhóng chạy tới hội hợp hai người họ, đề phòng nhìn Schwarz.
Dưới tác dụng của nước thuốc, tình trạng của thiếu nữ váy trắng nhanh chóng chuyển biến. Vết bầm tím trên mặt biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, những vết trầy xước trên người do ma sát với mặt đất và đá vỡ cũng lành lại cấp tốc. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã hoàn toàn khỏi hẳn trả lại làn da hoàn mỹ như lúc đầu.

Khoé mắt thiếu nữ động đậy vài cái rồi mở to, ôm đầu choáng váng một lúc mới hồi tưởng lại được tình hình. Nhìn thấy Schwarz liền bật người dậy, mới đầu còn có chút e ngại nhưng khi nhận ra xung quanh mình còn có hai người áo đen, cô như được tiếp thêm sức mạnh.
"Thiên, Địa! Ta muốn hắn c·hết! Nhanh g·iết hắn cho ta!"
Chút e ngại trước kẻ đã dễ dàng đánh bại mình biến mất ngay lập tức, thay vào đó là sự căm tức và phẫn hận.
Nhưng hai người áo đen vẫn chậm chạp chưa hành động. Mới nãy, vì tình huống đặc thù mà bọn họ không có thời gian để ý tiểu tiết, nhưng bây giờ, khi đã quan sát kỹ mới phát hiện vài điều.
"Ta nhận ra cái áo choàng đó... Là đồng phục khoa ma thuật của Stellar đúng không? Ngươi là học viên của Stellar?"
Một người trong số đó lên tiếng.
Nói thật, bọn họ có chút kiêng kỵ.
Không phải kiêng kỵ sức mạnh của thiếu niên trước mắt. Lần giao chiến ngắn ngủi vừa rồi đã để hai người có đánh giá sơ bộ về kẻ này. Hắn quả thật rất mạnh so với người cùng lứa, ngoại trừ "tên đó" thì có lẽ thiếu niên này là thiên tài sở hữu tiềm năng cao nhất mà bọn họ từng gặp trong mấy chục năm qua. Nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, thiên tài chưa trưởng thành thì tiềm năng vẫn chỉ là tiềm năng, bọn họ tin tưởng trăm phần trăm mình có thể g·iết được hắn. Bằng chứng là thiếu niên đó đã không thể theo kịp tốc độ của hai người, không thể tránh như lúc đầu giao chiến với công chúa mà buộc phải t·ấn c·ông công chúa để bắt hai người hủy thế đánh.
Không thể không thừa nhận, có thể tìm ra cách hoá giải nguy cơ trong khoảnh khắc như vậy, tư duy chiến thuật của thiếu niên này quả thật rất tốt. Nhưng để thành công, yếu tố ngoại cảnh là rất lớn, nếu không phải công chúa ở ngay gần đó thì kế sách như vậy hoàn toàn không có tác dụng gì. Chính bởi vì công chúa ở đó, hai người sợ ném chuột vỡ lọ mới không vận dụng sức mạnh của mình thôi. Bằng không thiếu niên này đã không có cơ hội để thực hiện m·ưu đ·ồ.
Vấn đề ở chỗ thiếu niên này rất có thể là học viên của Stellar. Cái nơi mà hiệu trưởng nổi tiếng với việc bao che khuyết điểm người nhà. Thiên tài ở cấp độ này chắc chắn phải được bồi dưỡng trọng điểm. Bọn họ e sợ Stellar sẽ không bỏ qua nếu như biết được hắn xảy ra hệ lụy gì.
"Stellar? Stellar thì sao?"
Dường như biết được hai người đang băn khoăn điều gì, công chúa lạnh giọng nói.
"Ta không nhớ là trong Stellar có một người như vậy! Nếu như hắn thật sự là học viên Stellar thì với tài năng đó thiên hạ đã sớm biết tới rồi mới phải. Lại nói cho dù hắn là học viên Stellar thật thì sao? Nơi này cũng không phải Stellar! Giết hắn! Có trách nhiệm gì ta chịu."
Hai người áo đen cắn răng. Công chúa nói không sai, nơi này không phải Stellar, không ai có thể can thiệp được. Lùi lại một vạn bước, cho dù bọn họ có bỏ qua cho thiếu niên đó thì sao? Không gì đảm bảo hắn sẽ bỏ qua chuyện này sau khi an toàn trở về Stellar cả. Dù sao khi nãy sát ý mà bọn họ thể hiện cũng đã rõ ràng tới vậy, lẽ nào hắn không có chút căm hận nào sao? Hai người không tin.
Oán thù coi như đã kết rồi, chỉ có n·gười c·hết mới có thể giữ bí mật. Chỉ khi người này c·hết bọn họ mới không có việc gì.
Suy nghĩ thông suốt, bọn họ siết chặt song đao trong tay, chuẩn b·ị đ·ánh nhanh thắng nhanh, tránh cho đêm dài lắm mộng.
"Ha?"
Phía đối diện, Schwarz nhếch mép.
"Vậy ra các ngươi chọn c·ái c·hết?"
Không cần biết đúng sai, từ lời nói tới hành động lúc nào cũng tỏ vẻ g·iết với g·iết. Với cái thể loại này, chút ngượng bộ cuối cùng của Schwarz cũng nương theo thái độ đó mà dần biến mất, ma lực từ nãy đến giờ chỉ chảy xuôi trong cơ thể bắt đầu tràn ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.