Chương 61: Tạm kết
Thú thật, Whiteley không hiểu tình hình, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây cả. Hắn chỉ biết người trong nhà mình bị người khác đánh nhừ tử, chỉ vậy thôi. Em gái hắn không rõ sống c·hết thế nào, bị người khác nắm trong tay. Chuyện cấp bách như thế làm sao có thời gian để suy nghĩ. Chính vì vậy hắn mới xông lên mà không cân nhắc thiệt hơn và nguyên do trong đó, cứu được em gái là ưu tiên hàng đầu.
Còn bây giờ, dù không vẻ vang gì cho lắm, nhưng ít nhất em gái hắn, Lola đã nằm trong ngực bản thân rồi. Bị thương rất nặng, song vẫn còn sống, chỉ cần còn sống là được. Có điều...
Sau đó phải làm gì để giải quyết tình hình này đây?
Đầu óc Whiteley xoay chuyển kịch liệt.
Hắn rất rõ Lola và hai người hộ vệ của cô mạnh tới mức nào. Không dám nói là mạnh tới nỗi đủ để đồ thành diệt quốc, song dù đối thủ mà họ phải đối mặt có chiến lực ở cấp bậc đó tương tự như một trong ít hơn mười pháp sư Hoàng Gia của Đế Chế đi nữa thì ba người vẫn có thể an toàn chạy trốn. Ấy vậy mà họ vẫn bị người bên kia đánh cho thành thế này, trong khi đối phương không hề có một v·ết t·hương đáng nói nào.
Lẽ nào đối phương có chiến lực còn vượt trội hơn cả một pháp sư Hoàng Gia của Đế Chế sao?
Về chuyện này thì Whiteley không dám chắc, song hắn hiểu một điều. Người này mạnh hơn xa hắn. Ít nhất, hắn và Raven không thể thản nhiên đánh bầm dập ba người Lola mà không bỏ ra cái giá nào.
Nếu chỉ có hắn và Raven, có lẽ còn có thể chạy được, thậm chí đánh được một hai hiệp, chỉ là tính thêm Lola và hai người Thiên, Địa... Vậy thì khó nói rồi.
Nói thật ra, Whiteley có một con bài tẩy để thoát khỏi tình huống này, một ma cụ đặc biệt có khả năng dịch chuyển nhiều nhất chín người được chỉ định trong bán kính trăm dặm quanh điểm sử dụng. Vấn đề là có một khoảng trễ nhỏ chừng ba giây để ma cụ có thể thực hiện dịch chuyển sau khi kích hoạt. Whiteley nghi ngờ việc đối phương sẽ đứng yên nhìn bọn họ t·ẩu t·hoát như vậy. Lấy tốc độ phản ứng mà thiếu niên kia vừa thể hiện, nếu bọn họ có động thái gì đáng ngờ thì e là hắn còn chưa cần tới một giây để vượt qua khoảng cách này.
Đó là chưa kể bên đó không chỉ có một người...
Trường hợp tệ nhất, hắn và Raven, một trong hai người phải ở lại cầm chân đối phương cho người còn lại mang theo những người b·ị t·hương bỏ chạy. Vì lẽ ấy, Whiteley muốn giữ ma cụ đó như là phương án cuối cùng, không nhất định có tác dụng, nhưng ít nhất cũng giữ được hắn tỉnh táo vì có chỗ để dựa vào. Bằng không, nếu dùng nó ngay từ đầu rồi bị phá bỏ, hắn sợ ngay cả mình cũng hoảng loạn mất.
Hay là thương lượng?
Ý nghĩ đó vừa loé lên, Whiteley đã bất giác tự giễu suy nghĩ ngây thơ này. Nếu đối phương có thể giao tiếp thì Lola và hai người kia đã không b·ị đ·ánh thành như vậy rồi. Nhất là sau hành động t·ấn c·ông phủ đầu vừa rồi của hắn và Raven, lựa chọn này đã gần như bất khả thi.
Do quá bận tâm đến việc tìm ra phương án tối ưu để thoát khỏi hiểm cảnh này, Whiteley không nhận ra là đang có thêm hai người nữa tiếp cận phía này từ trên bầu trời. Khi hắn phát giác giác thì những người đó đã ở ngay trên đỉnh đầu hắn rồi.
"Vẫn còn những người khác? Cũng bị âm thanh chiến đấu vừa rồi hấp dẫn tới sao? Nếu như có thể..."
Một tia hy vọng loé lên trong đầu Whiteley, hắn và Raven trao đổi bằng mắt.
Nếu có thể nhờ những người đó hỗ trợ, chỉ cần thu hít sự chú ý của thiếu niên kia trong chốc lát, chỉ cần bọn họ có đủ thời gian...
"Này!"
Không đợi hai người vừa xuất hiện hạ xuống đất, Whiteley đã ngẩng mặt gọi lớn.
Nghe tiếng gọi của hắn, những người kia nhìn xuống, ánh mắt di chuyển qua lại giữa nhóm thiếu niên áo đen hai người Thiên Địa vẫn còn đang co giật nhè nhẹ, cuối cùng dừng lại trên người Whiteley. Xem chừng hắn đã thành công gây được sự chú ý với họ. May mắn bên phía thiếu niên kia cũng chưa có hành động gì, chỉ khẽ hướng mắt lên trên một chút
Giữa không trung, do ngược chiều với ánh trăng, ngoài việc đối phương là nữ ra thì khó mà nhìn rõ dung mạo của họ. Chỉ có hai mái tóc dài mang hai màu hoàng kim, ngân bạch có thể dễ dàng lầm tưởng với những sợi tơ được kéo ra từ vàng và bạc là đặc biệt nổi bật trong khung cảnh đó. Whiteley có cảm giác mình có ấn tượng mờ nhạt với hai mái tóc này giống như từng thấy ở đâu rồi, nhưng là tạm thời không nhớ nổi.
"Không hiểu tại sao những người đó lại t·ấn c·ông bọn tôi, có thể xin hai người trợ giúp..."
Whiteley không rỗi hơi để hồi tưởng mình từng gặp hai mái đầu đó ở đâu, hắn vội nói thật nhanh để yêu câu viện trợ.
Cơ mà còn chẳng thèm đợi hắn nói hết câu, hai màu vàng và bạc đó đã nhìn sang nơi khác, hoàn toàn không có hứng thú nghe Whiteley nói hết. Nơi mà ánh mắt họ dời tới thình lình lại là thiếu niên mặc áo choàng đen, nhận ra điều đó, tim Whiteley đánh thịch một cái.
"..."
Một khả năng không mấy hay ho nảy ra trong đầu hắn.
"Không lẽ nào..."
Sợ cái gì cái đó liền tới, hai thiếu nữ vừa xuất hiện dần hạ thấp độ cao, đáp xuống bên cạnh thiếu niên áo đen, nâng tổng số người bên đó lên năm.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Xung đột sao?"
Họ vừa lên tiếng vừa nhìn nhóm người Whiteley, không thèm che giấu ác ý trong mắt.
Nếu vừa rồi gần như là hoảng loạn thì Whiteley bây giờ đã sắp chạm tới hai chữ tuyệt vọng rồi. Tuy không rõ gương mặt bên dưới áo choàng của Raven đang có biểu cảm thế nào, nhưng chắc chắn sẽ không khá hơn hắn là mấy.
Mà còn chẳng để Whiteley khắc ghi mình bất lực tới cỡ nào, từ phía rừng cây chưa bị trận chiến phá hủy, một loạt tiếng xột xoạt kéo tới, không ngừng đến gần. Trong khoảnh khắc sự im lặng dè chừng ngự trị không gian nơi này, chút âm thanh nhỏ nhặt đó lại chối tai vô cùng. Lại có thêm người xuất hiện, một lần nữa.
Lần này sự trông đợi còn chẳng thể tới được với Whiteley, bởi vì người vừa đến mặc trang phục cùng loại với thiếu niên áo choàng đen bên kia, nhìn thế nào cũng là một phe. Ngoài ra trong ngực kẻ đó còn ôm theo một tu nữ tóc trắng nữa, thành ra tổng số người của đối phương đã trở thành bảy. Bây giờ đừng nói là thực lực, tới cả số lượng bên hắn cũng bị áp đảo.
Và như để chứng thực suy nghĩ của Whiteley, thiếu niên có vẻ ngoài dễ gần và thiếu nữ trông thánh khiết thuần chất trong ngực hắn nhìn xung quanh một lượt rồi nhanh chóng chạy thẳng tới chỗ nhóm người thiếu niên áo đen.
"Tới tận đây rồi mà vẫn có người chường mặt ra cho anh đánh à? Tôi ngạc nhiên đấy, tiền bối."
"Biết là hỏi thế này hơi dư thừa, nhưng anh không b·ị t·hương chứ?"
Vừa hội hợp đã bắt đầu nói đùa qua lại, Whiteley không biết nên vui vì mình đang bị ngó lơ hay buồn vì không đáng để được người ta chú tâm như vậy. Cơ mà đây vẫn là một cơ hội tốt, hắn có thể nhân thời điểm này để khởi động ma cụ. Ôm lấy chút mong manh, Whiteley lấy ra một chiếc la bàn nhỏ, nằm lọt thỏm trong lòng bàn tay. Hắn âm thầm hy vọng chút cử động này của mình sẽ không bị phát giác.
Ấy thế nhưng thực tại lúc nào cũng thật tàn khốc, trong những trường hợp này, nó luôn diễn ra theo chiều hướng tệ nhất mà ta có thể nghĩ tới.
Ma lực Whiteley vừa đổ vào ma cụ, còn chưa đạt đến ngưỡng đủ để kích hoạt, ánh mắt của thiếu nữ tóc tím mang chiếc mũ phù thủy rộng vành to quá cỡ đã lạnh lùng quét tới. Ngay lập tức, hắn cảm thấy dòng chảy ma lực của bản thân bị xáo trộn, không nghe điều khiển. Chuyện đó chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, song như vậy là quá đủ để cắt đứt hành động lén lút của Whiteley.
Không chỉ cảm nhận được biến chuyển của ma lực trong không gian mà còn có thể can thiệp vào quá trình vận hành của nó, tài năng đáng sợ bậc này... Tuy là việc tinh thần của Whiteley không ổn định có ảnh hưởng rất lớn tới kết quả này, nhưng nhiêu đó không đủ để phủ nhận năng lực của cô gái kia. Ngoại trừ thiếu niên kia, nếu những người khác cũng ở cùng cấp độ... Whiteley không dám nghĩ tiếp.
"Ha ha."
Hắn bất giác bật cười bất lực.
Còn có thể làm gì khác ngoài bật cười đây?
"Được rồi."
Cẩn thận đặt Lola nằm sang một bên, Whiteley giơ hai tay lên như thể đầu hàng, để ma cụ dịch chuyển, phương án cuối cùng để bỏ trốn của mình rơi xuống đất.
"Tôi bỏ cuộc, muốn chém muốn g·iết gì thì tùy, nhưng ít nhất, có thể để em gái tôi và những người khác rời đi được không? Tôi sẽ chịu tội thay họ... Dù không rõ giữa các người đã xảy ra chuyện gì."
Hắn cúi người, quỳ mọp xuống đất, trong giọng nói chất đầy bất lực và không cam lòng.
Bất lực vì đụng phải chuyện mà bản thân không thể làm gì khác ngoài hạ mình cầu xin.
Không cam lòng vì từ đầu tới cuối cũng không biết được rốt cuộc tại sao mình lại rơi vào tình huống này. Nếu có thể, hắn vẫn mong nguyên do mình c·hết được rõ ràng một chút.
"Hoàng tử!"
Bên cạnh Whiteley, hộ vệ của hắn, Raven rên rỉ, cắn răng tới bật cả máu.
Tuy vậy, hắn không dám có thêm hành động thiếu suy nghĩ nào khác. Hắn biết, Whiteley đã đưa ra quyết định lớn nhất của mình, nếu bản thân hành động bốc đồng, không chỉ không giúp ích được gì mà còn khiến tất cả rơi vào kết quả tệ hại nhất. Dẫu sao, rơi vào tình huống vô lý thế này, chính hắn cũng bất lực không thể làm gì khác. Sau cùng cũng chỉ có thể làm theo Whiteley, cúi đầu xuống sát mặt đất.
Thấy hai người họ hành động như vậy, cả nhóm nhân vật chính đồng thời nhìn lấy Schwarz. Bọn họ, những kẻ tới sau cũng chẳng biết gì cả, dựa vào những gì họ thấy trước mắt, chỉ có thể nói rằng chàng trai đang quỳ mọp dưới đất kia không giống người xấu mà thôi.
Tuy nhiên, họ cũng biết, Schwarz Skywalker dù là một kẻ dở người nhưng hắn chưa bao giờ chủ động t·ấn c·ông bất kỳ ai, chưa bao giờ đánh người mà không có bất kỳ lý do nào chứ đừng nói là xuống tay nặng như vậy.
"Nói như thể ta là kẻ xấu lớn nhất ở đây vậy."
Đáp lại ánh nhìn của mọi người, Schwarz gãi đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Hắn cũng muốn biết lắm đây.
Chỉ đi ra ngoài hóng gió một hồi tự nhiên bị hô hào đòi g·iết, không đánh trả thì đợi đối phương làm thịt mình à?
"Thôi bỏ đi, chuyện tới đây thôi."
Nói rồi hắn nghiêng đầu, xác định đại khái hướng mà mình và nhóm nhân vật chính cắm trại qua đêm rồi bỏ đi. Chỉ là mới được vài bước thì dừng lại, quay đầu nhìn ra sau.
"Tiện nói luôn, ta là kẻ rất có chừng mực, con bé kia không c·hết được đâu. Còn hai người kia... Vừa nãy cũng thế, còn bây giờ thì ta không dám chắc đâu."
Dứt lời, bước chân hắn tiếp tục chuyển động, lần này không có trì hoãn, thẳng đến khi cả người biến mất vào trong bóng tối của khu rừng.