Làm Phản Diện, Hành Hung Nhân Vật Chính Rất Là Bình Thường Đi?

Chương 66: Cảm xúc bất định




Chương 66: Cảm xúc bất định
"Lão già, v·ết t·hương của ông không thể để lâu hơn được! Mất máu nhiều quá! Dùng cái này đi!"
Nhìn thấy tình trạng càng lúc càng tệ của hiệp sĩ, "Schwarz" lo lắng lấy ra một lọ thuốc hồi phục ném sang cho hắn.
"Đó là lọ cuối rồi, giữ lại cho dịp khác đi! Tao ổn!"
Nhưng hiệp sĩ thẳng thừng từ chối.
Chém đôi con quái đột ngột nhảy ra từ bên cạnh, hắn tiếp lọ thuốc bằng chân rồi hất ngược trở về cho "Schwarz".
"Nhưng cứ thế này thì ông sẽ mất máu mà c·hết đấy!"
Tiếp lấy lọ thuốc mà mình vừa ném đi, biểu cảm trên mặt "Schwarz" trở nên gấp gáp.
"Tầm này không hạ được tao đâu! Cái thứ vướng víu này!"
Nở một nụ cười gan góc dữ tợn, hiệp sĩ quả quyết vung kiếm chặt luôn cánh tay đã dập nát của mình đi, rồi dùng ma lực ép ra một ngọn lửa, đốt cháy miệng v·ết t·hương để cầm máu.
"Ông..."
"Schwarz" sững sờ trong giây lát, không nghĩ tới hắn sẽ làm vậy.
Không chỉ "hắn" cả Schwarz cũng không ngờ, đánh giá của hắn về hiệp sĩ tăng lên vài bậc. Vẻ ngoài không ra làm sao cả nhưng tinh thần không sợ hãi đó hoàn toàn xứng đáng với hai từ "hiệp sĩ".
Hiệp sĩ vọt tới, đạp bay một con quái định nhân lúc "Schwarz" lơ là mà t·ấn c·ông.
"Đừng mất tập trung, giờ không phải lúc ngây người!"
Hắn nén đau nhức, hét lớn cảnh tỉnh "Schwarz".
"Hiểu rồi."
Nhìn thấy quyết tâm trong đôi mắt đó, "Schwarz" chỉ có thể tặc lưỡi nhét lọ thuốc hồi phục trở lại, tập trung vào kẻ thù trước mắt. Bọn họ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, lơ là đồng nghĩa với c·ái c·hết.
Tuy nhiên, dù có hạ quyết tâm cỡ nào hay có cố gắng ra sao, hai người vẫn không cách nào phá được vòng vây, trái lại càng lúc càng bị ép vào tuyệt cảnh. Khi "Schwarz" và hiệp sĩ mang theo đám trẻ chạy ra khỏi khu rừng, thứ chờ đợi họ là khe núi sâu hun hút.
Lũ quái thú kia đã cố tình dồn bọn họ tới vị trí này, từng chút từng chút ép họ vào mõm đá nhô ra, không nơi có thể chạy.
"Xét theo trí thông minh của lũ quái vật này thì không thể làm được chuyện như vậy."
Có kẻ đang chỉ huy bọn chúng thông qua phương pháp nào đó, Schwarz lập tức nhận ra tình hình.
"Đây hẳn là lúc "mình" bắt đầu sử dụng hắc thuật."
Trong những đoạn ký ức chóng vánh kia, Schwarz không nhìn thấy bất kỳ hình ảnh hay manh mối nào chứng tỏ "bản thân" từng sử dụng hắc thuật mặc cho đã có được quyển sách kia từ lâu. Vì ranh giới đạo đức hoặc cái gì đó đại loại thế, hắn có thể hiểu được loại tâm lý này. Một khi có lần một thì sẽ có lần hai, lần ba và nhiều hơn nữa, chỉ cần một lý do để vượt qua cái ranh giới đó thôi.
Hiện tại không nghi ngờ gì chính là lúc thích hợp nhất.
Trên thực tế, Schwarz đã nghiên cứu những hắc thuật được ghi lại trong đó khá kỹ lưỡng. Một số căn bản không thể thi triển, một số nguyền rủa không thể thực hiện nếu không được chuẩn bị đầy đủ, một số có hiệu suất không cao... Nói tới loại hắc thuật nào có thể sử dụng hiệu quả nhất trong tình trạng này, hắn chỉ có thể nghĩ đến một loại.
Nếu như "hắn" định dùng cái đó, thì câu hỏi về lý do mà sinh lực của cơ thể này bị thúc ép tới mức cạn kiệt đã có được câu trả lời.
Quả nhiên, nhìn lũ quái vật đang từ từ tiếp cận, "Schwarz" do dự một chút, ánh mắt hàm chứa sự giãy dụa. Và rồi, sau cùng, như đã hạ quyết tâm, "hắn" tra kiếm trở lại bao, thay vào đó, "hắn" rút con dao nghi thức ngắn bên đùi ra và chậm chạp lôi một quyển sách bìa đen ra khỏi ngực áo.
Nhưng mà quyển sách còn chưa lộ được một nửa, cổ tay "hắn" đã bị một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lại.
"Schwarz" đưa mắt nhìn lên, hiệp sĩ lẳng lặng nhìn lại, nhẹ nhàng lắc đầu.

Hắn ném một cuộn giấy ra phía trước, một bức tường đá xuất hiện, nhờ địa thế hẹp của vách đá mà tạm thời ngăn cách bước tiến của lũ quái vật.
"Bức tường đó không trụ được lâu đâu, để tôi..."
"Đừng dùng thứ đó, mày sẽ c·hết."
Như biết trước "Schwarz" sẽ nói gì, hiệp sĩ đã cắt ngang hắn.
"Nhưng..."
"Không nhưng gì cả! Bọn trẻ đó cần người chăm sóc."
"..."
Nghe hắn nói, sự do dự lại xuất hiện bên trong mắt "Schwarz".
"Cứ thế này sẽ không ai thoát được hết, tao sẽ ở lại chặn hậu, mày đưa bọn trẻ chạy trước đi. Đừng trở về Skywalker, công tước vẫn chưa trở lại, chúng ta không biết chủ mưu là ai, mày và bọn nhóc sẽ gặp nguy hiểm. Nếu có thể, hãy tới Stellar, ở đó tạm thời mày sẽ an toàn."
Không để "Schwarz" phản bác thêm, hiệp sĩ đã nhấc hắn lên ném mạnh qua bờ bên kia.
"Yên tâm, giải quyết xong bọn nhãi nhép này tao sẽ đuổi theo ngay thôi."
Kèm theo lời này, những đứa trẻ lần lượt được ném qua phía "Schwarz".
Khi đứa trẻ cuối cùng được "hắn" đỡ xuống an toàn cũng là lúc "Schwarz" nhìn thấy bức tường phía mõm đá bên kia sụp đổ và một cột lửa vàng chói chang bùng lên cao.
"Đến đây nào, lũ chó con! Thanh Điểu kỵ sĩ này sẽ là đối thủ của các ngươi!"
"Lão già..."
"Schwarz" cắn chặt răng, nén tâm tình hỏng bét xuống, hắn xoay người dẫn theo đám trẻ chạy thật nhanh, không dám ngoảnh đầu lại.
Ký ức tới đây thì đứt đoạn.
Như Schwarz đã đoán, thứ duy nhất có thể giải quyết tình huống khi đó chính là hắc thuật cấm kỵ kia. Nhưng người sử dụng không phải là "hắn".
"Quả nhiên..."
Suy đoán của hắn đã đúng, người hiệp sĩ kia không thể sống sót trong tình trạng như vậy. Kể cả kỳ tích có xuất hiện cũng không thể cứu được. Bởi vì thứ nguyên liệu được dùng để thắp lên ngọn lửa vàng rực rỡ kia là sinh mệnh của người thi triển. Bị thương nặng như vậy, lại còn không tiếc thiêu đốt sinh mệnh, kết cục đã không cần đoán nữa.
Một mình trong không gian tối đen như mực, cảm giác thổn thức khó chịu đuổi mãi không đi bắt đầu len lỏi trong tim.
Và rồi, ánh sáng lại lấp đầy tầm mắt Schwarz lần nữa. Nhưng lần này, trung tâm quan điểm không còn là "hắn" mà đã trở thành hiệp sĩ đứng trên mõm đá.
Xung quanh hắn là vô số xác quái vật chất cao thành đống, nhiều không kể xiết. Trên thân chằng chịt vết cắn xé, có nơi còn lòi cả xương trắng hếu rợn người, ánh lửa hoàng kim cơ hồ dập tắt, hiệp sĩ lấy kiếm làm gậy, giữ cho bản thân không gục ngã.
"Như vậy chắc là đủ để nó chạy thật xa rồi."
Dù thương tích nặng nề, máu đã chảy ướt nền đất đen, hiệp sĩ vẫn nở nụ cười trên môi.
"Sống tốt nhé, thằng ranh con."
"Có thể cầm cự được tới mức này, ta có lời khen đấy."
Giữa lúc đó, một âm thanh trầm lặng không hoà hợp với bầu không khí vọng ra từ trong khu rừng.
"Ai?"

Hiệp sĩ vung kiếm, kiếm khí bắn ra quét ngang một góc rừng, chặt đổ vô số cây cối, người bên trong cũng theo đó mà lộ mặt.
Đó là một người trung niên có đôi mắt híp và nụ cười như rắn độc.
Schwarz có đôi chút ấn tượng, hắn từng thấy qua người này trong đại sảnh nhà Skywalker, khi "hắn" đang giao đấu với Mikhail.
"Là ngươi?"
Hiệp sĩ nhíu mày thở dốc, ói ra một ngụm máu.
"C·hết đi!"
Tuy nhiên, hắn vẫn dốc sức vung thêm một kiếm nữa nhằm thẳng vào gã trung niên mắt híp.
Trước nhát chém dốc gần như toàn bộ sức cùng lực kiệt của hiệp sĩ, gã trung niên giơ tay lên, bảy tấm màn ánh sáng xuất hiện chắn ngay phía trước gã.
Kiếm khí va vào màn ánh sáng, năng lượng dư thừa bắn phá xung quanh, tạo thành những vệt cắt hằn sâu trên mõm đá. Từng lớp từng lớp màn ánh sáng bị cắt qua, vỡ thành từng mảnh rồi tan biến vào không trung, kiếm khí cũng theo đó yếu đi từng phần. Thẳng tới lớp màn cuối cùng bị kiếm khí cắt xuyên, để lại trên bàn tay gã trung niên một vết rạch đỏ thắm rồi mới tiêu biến.
"..."
Hiệp sĩ gắng sức, định vung thêm một kiếm nữa, nhưng chỉ vừa nhấc tay lên, cánh ray hắn đã đứt đoạn mà rơi phịch xuống đất.
"Tới đây thôi sao?"
Hắn cười khổ, bất lực ngã quỳ xuống đất.
"Chậc chậc, đúng là ngoài sức tưởng tượng mà."
Gã trung niên mắt híp bật cười khoái trá.
"Như thế này còn mạnh hơn ta tưởng nữa. Quả nhiên chờ tới khi ngươi cạn kiệt sinh lực là quyết định đúng, nếu không thì e là cả ta cũng bị ngươi chém mất. Ha ha."
Hoàn toàn không coi v·ết t·hương trên tay ra gì.
"Phải rồi, vì ngươi đã cho ta xem một màn trình diễn tuyệt vời như vậy, để ta cho ngươi biết một bí mật coi như phần thưởng nhé."
Gã bước tới trước, nắm tóc hiệp sĩ kéo lên để hắn nhìn vào mắt mình.
"Quyển sách kia là ta ném cho thằng nhãi đó đấy. Thằng ranh con ấy được sinh ra với lượng ma lực và sinh lực cao hơn hẳn người thường nhưng lại không cách nào sử dụng, không phải là đáng tiếc quá sao? Vì vậy nên ta đã nghĩ để nó thử nghiệm những hắc thuật mà ta đã sưu tầm nhưng chưa được kiểm chứng xem thế nào."
"Cái gì?"
Hiệp sĩ thều thào, hai mắt rung động.
"Nhưng mà thằng nhãi đấy mãi chẳng sử dụng cái nào thêm việc những đối tượng thí nghiệm khác cũng chỉ cho ra những kết quả yếu kém suýt nữa khiến ta cảm thấy trong đó toàn thứ bỏ đi. May nhờ có ngươi, nhờ ngươi mà ta biết trong đó có một thứ tuyệt vời thế này. Điều kiện thoả đáng hẳn là cần thêm một số cảm xúc nhất định nữa nhỉ? Cái này cần nghiên cứu thêm một chút, nhưng với giá trị to lớn mà nó mang lại thì hoàn toàn chẳng hề gì. Ngươi và nó có thể tự hào vì đã trở thành một phần trong nghiên cứu của ta! Ha ha ha!"
"Ngươi!"
Hiệp sĩ cắn răng, định lao lên cắn vào cổ gã trung niên, nhưng không thành mà bị hắn khinh thường ném sang một bên.
"Ngươi có thể đi c·hết được rồi."
Gã trung niên nói rồi giẫm mạnh lên lồng ngực hiệp sĩ, khiến nó lõm sâu vào trong.
"Yên tâm đi, tạm thời ta sẽ không g·iết thằng nhãi kia đâu, dù gì cũng là một đối tượng thí nghiệm quý giá mà, ta còn muốn xem lần tới gặp lại hắn có thể cho ta thấy bao nhiêu kinh ngạc nữa."
Trong ý thức đang dần trôi xa, hắn nghe được câu nói này.

***
Schwarz choàng tỉnh bật dậy, lưng ướt đẫm mồ hôi, thở ra từng hơi nặng nhọc.
"Sao vậy?"
Cử động mạnh mẽ bất ngờ của hắn kéo theo Satella nằm bên cạnh cũng tỉnh giấc.
"Gặp ác mộng à?"
Cô quan tâm hỏi.
"Không, không có gì."
Ổn định lại tinh thần, nuốt cảm giác trập trùng khó chịu sắp trào ra khỏi lồng ngực xuống, Schwarz đáp lại bằng giọng điệu mà chính hắn cho là giống với bình thường nhất.
"Không có gì?"
Chẳng qua Satella không có vẻ gì là bị câu trả lời qua loa đó thuyết phục.
"Vậy thì tại sao..."
Cô chồm người tới, bám lấy Schwarz từ phía sau, vòng một tay qua ôm lấy cổ, tay còn lại lướt nhẹ qua má hắn.
"Tại sao cậu lại khóc?"
Nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi liếm lấy giọt nước đọng lại trên đầu ngón tay, Satella hỏi.
"A?"
Lúc này Schwarz mới nhận ra, hai hàng nước mắt đang lăn dài trên mặt mình.
"Tại sao? Từ lúc nào?"
Với vẻ mặt không thể hiểu được, hắn thì thào tự hỏi.
Đây không thể là cảm xúc của hắn.
Là cảm xúc của "Schwarz Skywalker" để lại thông qua ký ức sao?
"Không sao hết."
Satella di chuyển lên trên, ôm đầu hắn vào trong ngực, dịu dàng vỗ về.
"Có tôi ở đây rồi."
"Cô không phải mẹ tôi nhé."
Schwarz càm ràm nhưng không cố gắng đẩy Satella ra, mặc cô kéo bản thân nằm xuống lần nữa.
"Satella."
Mãi một lúc sau, hắn mới lên tiếng.
"Gì?"
"Cứ giữ thế này thêm một chút nữa."
"Ừm."
"Cảm ơn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.