Chương 77: Tranh thủ
"Lại cái gì đây?"
Schwarz nhận lấy cây gậy, xem xét qua loa, nhìn cấu tạo sơ qua thì có vẻ là một loại gậy phép, hay cái gì đó đại loại thế.
"Cho cậu mượn tạm thời đấy. Lấy danh nghĩa là pháp sư để tham gia giao lưu mà chỉ biết giơ nắm đấm lung tung thì dù cậu không thấy ngại tôi cũng phải ngại giúp."
Khoanh tay trước ngực, Satella ngã người tựa lưng vào ghế, bắt chéo chân đặt lên bàn, tỏ ra vẻ tự mãn hiếm thấy.
"Về phần nó là gì thì... Tôi sẽ để cho cậu tự tìm hiểu."
Hành động và thái độ có mấy phần thần bí của Satella khiến Schwarz chớp mắt vài lần. Có thể làm cô để lộ ra biểu cảm như vậy thì vật này nhất định không tầm thường. Chỉ là hiện giờ hắn không biết nó không tầm thường ở chỗ nào. Ngẫm nghĩ, hắn thử đổ ma lực của mình vào trong thì bất giác chỉ cảm thấy như đổ nước vào một vực sâu không đáy. Một vực sâu tham lam nuốt chửng lấy ma lực của hắn.
"Này đừng có chơi dại chứ! Cậu làm hỏng nó bây giờ!"
Thấy Schwarz chuẩn bị ăn thua đủ, đổ thêm nhiều ma lực hơn nữa, Satella leo lên bàn nắm lấy cổ áo hắn giật ngược ra phía sau. Vị trí của hai người thoáng cái đổi chỗ cho nhau, Satella thì ngồi vắt chân trên bàn trong khi Schwarz đập lưng vào ghế dựa.
"Vậy thì đừng có tỏ vẻ bí ẩn nữa, nói tôi biết nó là gì chẳng phải xong rồi sao?"
Đặt cây gậy về lại mặt bàn, Schwarz càu nhàu ra vẻ hơi khó chịu.
"Nói thẳng ra thì còn gì thú vị nữa, muốn biết thì tự đi mà tìm hiểu. Gợi ý này, cậu có thể tìm Sylvie, con bé có thể biết gì đó đấy."
"Sylvie?"
Một tiếng thở dài chứa mấy phần bất lực bay ra khỏi khoé miệng Schwarz.
"Cô vẫn chưa từ bỏ ý định à?"
Cứ nghĩ mục tiêu của Satella chỉ là để bản thân hoà giải với nhóm nhân vật chính, nhưng xem chừng mối quan "không thù địch" giữa hai bên không phải là mục đích cuối cùng mà cô nhắm tới. Hắn không biết mình nên cam chịu hay bùng nổ bây giờ nữa. Xem ra sự "quan tâm" của cô tới Arc và những người khác cũng không kém cạnh hắn là mấy.
"Ai biết được? Cậu muốn nghĩ sao thì tùy."
Vì lý do nào đó, Satella bắt đầu cởi găng tay và giày rồi ném qua một bên.
"Tốt, theo ý cô, tôi đi tìm con nhãi ấy đây..."
Híp mắt, trực giác bảo Schwarz rằng Satella đang chuẩn bị làm cái gì đó.
Chưa biết là gì nhưng tẩu vi thượng sách. Vừa chuẩn bị đứng dậy thì đã bị bàn chân mềm mại bọc trong lớp tơ lụa trắng tinh mềm mượt giữ lại trên ghế.
"Đừng gấp gáp thế, cậu sợ tôi ăn thịt cậu hay sao? Vẫn còn một việc cuối cùng..."
Với một chuyển động uyển chuyển, Satella đẩy người rời khỏi mặt bàn, nhẹ nhàng rơi xuống đùi Schwarz, vừa vặn nằm gọn trong lồng ngực hắn.
"Cô phát bệnh thần kinh gì..."
Lời còn chưa nói hết, Satella đã vươn ngón trỏ thon dài của mình lên chặn miệng hắn lại.
Những ngón tay hoàn hảo tựa như tác phẩm nghệ thuật không mang chút tì vết lướt qua khoé môi, trườn lên mang tai rồi cố định ở đó. Thân nhiệt chênh lệch nơi điểm tiếp xúc truyền tới một cảm giác mát lạnh dịu nhẹ kèm theo chút kích thích như một dòng điện nhỏ nhanh chóng lan truyền khắp cơ thể.
"Tối nay tôi bận lắm, không có thời gian cho cậu đâu nên là tranh thủ lúc này luôn đi."
Một tay vẫn giữ trên má Schwarz, tay còn lại bám vào vai hắn làm điểm tựa, Satella nâng người lên, ép môi mình vào môi hắn. Chỉ là một cú chạm phớt qua như chuồn chuồn điểm nước, Satella không thể tiến sâu hơn nữa bởi vì Schwarz đã hành động trước một bước. Hắn bất chợt bắt lấy cổ tay nhỏ bé đang đặt trên má mình kéo ra một bên đồng thời vòng tay ôm lấy eo Satella để cô không rơi xuống trong khi bản thân đột ngột đứng phắt dậy.
Bước tới một bước nhỏ, Schwarz gạt giấy tờ và những thứ khác trên bàn làm việc của Satella sang một bên rồi đặt cô lên đó. Hắn giữ hai tay Satella cố định ngay trên đầu cô bằng một tay, tay còn lại vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô, vén mái tóc bạc trắng sang một bên.
"Tôi mới là kẻ chiến thắng, Satella."
Hàm nghĩa rất đơn giản, kẻ thua cuộc trong trận cá cược như Satella không có quyền chủ động.
Cúi đầu, Schwarz chậm rãi hạ tầm mắt mình xuống, khi đôi đồng tử còn đen hơn cả bóng tối chỉ cách những viên hồng ngọc rực rỡ chưa đầy mười phân, hắn thì thào bằng âm lượng chỉ mình và thiếu nữ bị giữ chặt dưới thân mới có thể nghe được.
"Quyền chủ động trong trò chơi này thuộc về tôi."
"Ư..."
Satella bỗng phát ra một tiếng rên khẽ, gương mặt nhăn lại ép cho nước mắt chảy ra.
"Dù ngươi có cưỡng ép lấy được cơ thể ta thì trái tim này cũng sẽ không thuộc về ngươi đâu."
Cô nghẹn ngào trong tiếng nấc.
Doạ cho Schwarz đứng người trong phút chốc, bàn tay đang vuốt ve gương mặt cứng lại khi chạm phải dòng lệ nóng đang chảy ra của cô.
Lại phát bệnh thần kinh gì nữa đây?
Hắn thầm nghĩ, nhưng nhanh chóng đã hiểu ra vấn đề khi nhìn thấy một tia dị dạng trong đôi mắt ngập nước kia của Satella. Nhãn thần như thể đang muốn nói "chủ động đi chứ" với hắn.
Con mụ này...
Với thân phận của cô ta thì không thể nào gặp phải tình huống này được cho nên mới muốn nhập vai tìm kích thích đây mà.
Thích thì chiều.
Schwarz hạ thấp người xuống hơn nữa, gần như là nằm đè lên thân thể Satella.
"Tôi không muốn trái tim cô, không cần biết cuối cùng nó có thuộc về tôi hay không, nhưng cơ thể cô hôm nay chắc chắn sẽ là của tôi."
Buông lời cợt nhã không khác gì những vai phản diện xấu xa, Schwarz cắn vào vành tai Satella trước khi di chuyển dọc xuống cổ cô, rúc đầu vào đó, tham lam hưởng thụ hương thơm cơ thể tự nhiên của thiếu nữ.
"Không! Đừng mà! Tôi không muốn! Ai đó... Làm ơn... Cứu..."
Tiếng nấc nghẹn biến thành tiếng khóc, nước mắt chảy dài trên gương mặt xinh đẹp, như lê hoa đới vũ, thê lương mà mỹ lệ. nếu như đáy mắt đó không có từng tia thoả mãn dần dần không khắc chế được nữa thì còn sẽ hoàn hảo hơn nữa.
"Kêu đi, kêu khản cổ cũng không ai tới cứu cô đâu."
Satella vùng vẫy vài lần trước tuyên bố của Schwarz, nhưng một thiếu nữ "yếu ớt" thì lấy đâu ra sức chống cự đây? Cho nên sự phản kháng nhu nhược đó chỉ kéo dài được vài giây rồi nhanh chống từ bỏ, trở thành con cừu non mặc kệ sói đói xâu xé nhấm nháp.
Trên thực tế, Satella dù có muốn cũng khó lòng chống lại được nữa. Cứ mỗi cú chạm của Schwarz lên người cô bây giờ đều mang đến một cảm giác tê dại và sự kích thích lớn lao, một khoái cảm khó lòng từ chối.
Đây có phải cảm xúc gọi là "tình yêu"?
Satella không biết, cô vẫn chưa thể xác định chính xác được sự rung động này là gì. Cô chỉ biết mình không bài xích hay từ chối nó. Với cô, chỉ cần như vậy là đủ. Trong mắt cô bây giờ chỉ còn lại thiếu niên trước mắt.
Schwarz đã thôi không t·ấn c·ông vào cổ Satella nữa, thay vào đó mục tiêu hiện tại là môi cô. Dường như hắn cũng đang quá nhập tâm vào vai diễn mà khác hẳn mọi khi, đây là một nụ hôn thô bạo và thôi thúc.
Bàn tay vuốt ve gương mặt Satella luồn vào áo cô, nhích dần xuống dưới bụng. Những nơi mà nó đi qua để lại cảm giác nóng bỏng và kích thích khó tả, làm Satella vô thức hé miệng, tạo cơ hội cho sự xâm lược của Schwarz, bắt đầu cho một cuộc chiến giành quyền thống trị.
Sau nụ hôn ngắn ngủi mà tưởng dài như một thế kỷ, Schwarz tách môi mình khỏi Satella. Môi cô hé mở, để lộ chiếc lưỡi đỏ thắm từ bên trong, một sợi chỉ bạc nối với miệng hắn, kéo dài rồi đứt đoạn.
Hai người chỉ nhìn nhau một lúc, im lặng không nói gì trước khi lại lao vào một "cuộc chiến" để tìm kẻ chiến thắng.