Làm Phản Diện, Hành Hung Nhân Vật Chính Rất Là Bình Thường Đi?

Chương 83: Thủ đoạn phi chính quy




Chương 83: Thủ đoạn phi chính quy
Theo sát bên cạnh, hai thiếu nữ không giấu được vẻ ngạc nhiên khi hiểu được cách mà Schwarz thực hiện. Họ lẳng lặng nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ ái ngại trong mắt đối phương.
"Tại sao ngươi lại không dùng kỹ thuật này trong trận chiến với bọn ta?"
Bối rối và kinh ngạc không ngăn được sự tò mò của Sylvie.
Giả như trong trận đấu ngày hôm đó, hắn sử dụng khả năng này lên bọn họ... Thì đừng nói là phản kháng, có lẽ đến thua bọn họ cũng không biết là mình đã thua thế nào.
"Thật ra cũng chẳng tiện lợi đến thế."
Lắc đầu, Schwarz tiếp tục nói.
"Để có thể phóng chính xác vào huyệt vị cần có khả năng khống chế ma lực tinh chuẩn, mắt quan sát và sự điều chỉnh lực lượng phù hợp, tóm lại là đòi hỏi sự tập trung tinh thần cao độ. Tuy vậy khi đó lại thiếu sức mạnh để xuyên thủng phòng ngự của Irine, phải điều chỉnh lại lần nữa. Nỗi đau xác thịt tạo ra cũng sẽ có sự chênh lệch rất lớn, không khiến các ngươi nhớ lâu được. Khá là phiền phức cho nên trực tiếp động tay động chân sẽ tiện hơn."
"Nghe như "làm vậy vừa phiền vừa không gây ra nhiều đau đớn lắm, ta không thích thế" vậy."
"..."
"Ngươi còn không thèm phủ nhận!"
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, chủ yếu là Sylvie hỏi, Schwarz trả lời và Yuri lắng nghe, chẳng mấy chốc đã về tới góc rừng nơi Schwarz nghỉ lại. Khi căn nhà nhỏ trên cây của hắn hiện ra sau những tán rừng rậm rạp, hai thiếu nữ kinh ngạc tới mức quên luôn việc khép miệng. Chỉ trong vòng chưa đầy một giờ, bọn họ đã gặp hết bất ngờ này tới bất ngờ khác mà nhân tố gây nên lại chỉ là một người duy nhất. Mặc dù vậy, sự bất ngờ lần này lại mang hướng trái ngược hoàn toàn với những lần trước đó.
Xuất hiện trước mắt hai người là một góc rừng thoáng đãng, ánh sáng dịu mắt và gió nhẹ thổi qua không ngừng mang tới sự dễ chịu khoan khoái như muốn quét đi sự mệt mỏi đeo bám trên người. Nổi bật giữa không gian đó là một gốc đại thụ tuy không quá cao nhưng thân cây khá lớn, nhiều người ôm không xuể. Trên những cành lá khoẻ khoắn của nó dựng một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, tuy mộc mạc đơn sơ nhưng lại có cảm giác ấm cúng và an tâm lạ thường.
Chim kêu ríu rít, gió thổi xào xạc hoà cùng tiếng suối chảy róc rách tạo ra một bản hợp âm của rừng du dương êm tai chỉ khiến người ta cảm thấy nhẹ nhỏm, muốn nằm lên bãi cỏ xanh mướt kia mà đánh một giấc tới tận chiều. Một cảnh tượng ngỡ rằng chỉ nên xuất hiện trong các câu chuyện cổ tích thiếu nhi vậy mà lại thật sự đang tồn tại trước mắt họ.
Khó mà tưởng tượng được chủ nhân của nơi này lại là một kẻ vẫn luôn bị người khác âm thầm gọi bằng Stellar Cuồng Khuyển. Tương phản lớn tới mức tưởng như là trời với đất.
Schwarz ra hiệu cho Sylvie và Yuri ngồi vào bộ bàn gỗ đặt trước sân.
"Trà nhé?"
Ngồi xuống phía đối diện với hai người, hắn mở chiếc bình tre giữ nhiệt mình tự làm trên bàn, đổ đầy hai cốc nhỏ cũng làm từ ống tre rồi đẩy tới trước mặt họ.

"Ai muốn bắt đầu trước."
Vừa mới thoát khỏi sự rung động tương phản mới nãy đã nghe thấy Schwarz nói thế, Yuri ngớ người ra một lúc. Khi nhận ra Sylvie cũng bắt đầu nhìn mình, cô mới vội vàng xua tay.
"Mọi người cứ làm chuyện của mình trước đi, tôi không gấp gáp tới vậy."
Bản thân là kẻ tới sau, bây giờ chẳng lẽ lại muốn được người khác ưu tiên? Da mặt Yuri mỏng lắm, không chịu được sự ưu ái này.
Yuri chủ động nhường lượt, song Sylvie vẫn chưa vội nói gì, cô đặt cây gậy lên bàn gỗ rồi nhấc cốc trà trên bàn lên. Không quá nóng, chỉ còn hơi âm ấm kèm mùi hương thảo nhàn nhạt ngòn ngọt kích thích vị giác thoảng qua. Những gì bản thân sắp nói đây sẽ khá dài dòng cho nên cô muốn thấm giọng trước.
"Đại khái..."
Uống một ngụm non nửa cốc trà, Sylvie mới bắt đầu nói.
"Thứ này thật sự có khả năng để ngươi lại có thể sử dụng ma thuật từ trung cấp trở lên lần nữa."
Dù đã đoán được phần nào từ những lời úp úp Statella, nhưng được nghe khẳng định trực tiếp thế này, biểu cảm hời hợt trên mặt Schwarz dần rạn nứt.
###
Trong khi Schwarz và Sylvie đang thảo luận về khả năng sử dụng ma thuật của hắn, thì ở một nơi khác trong Stellar, Weiss Skywalker vừa mơ màng tỉnh lại. Vốn dĩ Schwarz chỉ muốn để cô và ba người kia yên lặng và đừng cản đường mình nữa nên ra tay tương đối nhẹ, bây giờ chỉ mới chừng nửa giờ sau sự việc vừa rồi. Nếu không với những kẻ bất cẩn không phòng bị như vậy, chỉ cần hắn muốn, Schwarz có thể cho bọn họ ngủ tới thiên thu, mà thật ra có phòng bị đi nữa thì kết quả cũng không khác biệt là mấy.
"Đây là..."
Cô ôm đầu nhìn ngó xung quanh, không khỏi cảm thấy xa lạ.
"Khu phòng nghỉ dành cho khách của Stellar, đây là phòng em."
Bên cạnh cô có tiếng trả lời.
"Cuối cùng cũng chịu dậy rồi, con mèo mê ngủ này."
"Anh Mikhail..."

Weiss nhìn sang liền thấy được gương mặt tươi cười của Mikhail, cả thái tử Soleil Imperial và thiếu nữ tết tóc đuôi sam cũng đang ở cạnh giường. Ngoài ra còn có một người phủ áo trùm kín mít từ đầu xuống tới chân.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao em lại ở đây?"
Ký ức của Weiss dừng lại ở thời điểm cô và Mikhail đọ ma lực cùng người thừa kế của Tháp Pháp Sư, sau đó thì đầu óc đột nhiên trống rỗng. Bây giờ không hiểu sao lại xuất hiện ở đây.
"Còn sao nữa."
Vừa nhắc đến chuyện này, gương mặt Mikhail đã nhăn lại, hai bàn tay siết chặt cho thấy hắn đang bực tức không nhẹ.
"Chúng ta đã đánh giá quá thấp sự quan tâm của hiệu trưởng Stellar dành cho Schwarz rồi."
Hắn gầm gừ.
"Bình tĩnh lại đi Mikhail, chúng ta đang ở trên sân nhà của người khác đấy."
Thái tử Soleil vỗ vai hắn hai cái.
"Để ta giải thích cho."
Hắn nhìn vẻ mặt mờ mịt vẫn chưa hiểu gì của Weiss rồi nói.
"Trên thực tế ba người chúng ta cũng vừa tỉnh lại cách đây vài phút thôi, người đưa chúng ta tới là hiệu trưởng Satella Draco của Stellar."
Hơi dừng lại một chút để điều chỉnh tâm tình, hắn mới có thể nói tiếp.
"Theo lời bà ta thì cả bốn người chúng ta bị Schwarz đánh gục. Còn nghiêm giọng cảnh cáo là tốt nhất đừng nên dây vào hắn, nếu không thì khó mà đảm bảo còn toàn vẹn."
"Đùa cái gì chứ! Đánh gục cả bốn người chúng ta? Schwarz ư?"
Mikhail tiếp lời, hắn đứng phắt dậy quay lưng đi khiến Weiss không nhìn được trên gương mặt đó đang mang biểu cảm gì, chỉ biết là hắn rất tức giận.
"Rõ ràng là bà ta sợ chúng ta làm chó cưng của mình b·ị t·hương nên mới âm thầm ra tay với chúng ta! Còn cái gì mà tốt nhất đừng đụng vào hắn nếu không muốn gặp nguy hiểm? Ha ha!"

Mikhail giận quá mà cười.
"Cái này không phải biến tướng uy h·iếp chúng ta hay sao?"
Ngoài giận dữ, còn có một cảm xúc khác đang len lỏi trong tim hắn, đó là khuất nhục.
Nhục nhã vì bị uy h·iếp, bị đe doạ mà không thể phản kháng.
Mikhail cũng không ngốc, hắn biết hiện tại giữa mình và Statella có sự chênh lệch lớn thế nào. Nhưng càng là vậy, tâm tình tiêu cực của hắn chỉ có tăng chứ không giảm. Hắn âm thầm thề, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ trả lại mối nhục hôm nay. Chỉ là hiệu trưởng của một học viện tạp nham, Mikhail tin rằng với tài năng của mình, việc vượt qua Satella sẽ chỉ là vấn đề thời gian.
"Không cần phải tức giận như vậy Mikhail."
Thái tử Soleil híp mắt lại, ra hiệu cho hắn ngồi trở về.
"Đối phương đã dùng thủ đoạn phi chính quy để uy h·iếp chúng ta, chẳng lẽ chúng ta lại ngồi yên chịu nhục?"
Tuy nhiên Mikhail vẫn thấy không phục.
"Tất nhiên là không."
Soleil trấn an hắn.
"Đối phương dùng thủ đoạn phi chính quy trước, vậy thì không thể trách chúng ta cũng sử dụng thủ đoạn phi chính quy rồi. Ông nói xem có đúng không, giáo sư Rayner."
Câu nói cuối cùng là dành cho người mặc áo choàng trong góc phòng. Được nhắc tới, gã cúi người kính cẩn:
"Rất hân hạnh được phục vụ ngài, mặt trời tương lai của Đế Chế."
Nếu như Arc có ở đây, cô sẽ nhận ra giọng nói này, giọng nói thuộc về vị giáo sư của những học viên lớp S đã đột ngột rời học viện mà không nói một lời.
"Ta rất mong chờ biểu hiện của ông."
Nở một nụ cười lạnh lùng nơi khoé môi, Soleil mang theo giáo sư Rayner rời khỏi phòng.
Trong số những người ở đây, chỉ có thiếu nữ tóc đuôi sam là vẫn còn nghi ngờ.
"Có thật là lúc đó Satella Draco đã âm thầm ra tay hay không?"
Cô tự hỏi, nhưng không ai có thể cho cô câu trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.