Chương 84: Khiếm khuyết và Mô Phỏng Thần Tích
"Thứ này thật sự có khả năng để ngươi lại có thể sử dụng ma thuật từ trung cấp trở lên lần nữa."
Đã đoán được phần nào từ những lời úp úp mở mở của Statella, nhưng được nghe khẳng định trực tiếp thế này, biểu cảm hời hợt trên mặt Schwarz dần rạn nứt. Ngoài ra còn một chuyện...
"Để ta "Lại có thể" sử dụng ma thuật "lần nữa" ư?"
Hắn bắt được một vài điểm đáng chú ý trong lời nói của Sylvie.
"Ngươi biết ta đã từng có thể sử dụng ma thuật?"
Câu hỏi này chỉ là thăm dò, trên thực tế, Schwarz còn chẳng biết "mình" có dùng được ma thuật hay không. Bởi lẽ từ những gì hắn biết và đoạn ký ức mà "Schwarz Skywalker" để lại, "hắn" đều chỉ dùng thể thuật và hắc thuật. Còn về ma thuật, Schwarz chỉ từng được nghe Satella nhắc tới khả năng bản thân trước khi đại não bị tổn thương có thể sử dụng được ma thuật mà thôi. Sylvie dựa vào đâu mà đưa ra kết luận đó? Hắn tương đối tò mò.
"A? Chuyện này sao?"
Sylvie có hơi bối rối một chút, không nghĩ Schwarz lại muốn hỏi vấn đề này.
"Irine, Aris và Elsie cho ta biết đấy, họ nói ma thuật của ngươi trong trí nhớ của họ rất ấm áp, rất rực rỡ, đặc biệt là rất dịu dàng. Nên ta đoán hẳn là có biến cố gì đó trong quá khứ nên mới khiến ngươi bây giờ chỉ có thể dùng ma thuật hạ cấp, và cũng là lý do vì sao ngươi có chấp niệm với ma thuật lớn tới vậy."
Ai chơi trò giả vờ không quen biết thì cứ chơi, ngay từ đầu cô đã chẳng quen biết Schwarz rồi. Không có việc gì phải tỏ ra giữa mình và hắn chưa từng tồn tại quá khứ nào, vì cơ bản là chẳng có cái quá khứ nào ở đó để giả vờ là nó không có cả.
Tuy vậy, vẫn có một điều khiến Sylvie kết luận rằng Schwarz không những dùng được ma thuật mà còn cực kỳ giỏi nữa mà cô không nói ra. Đó là về những chiếc vòng tay bị hỏng của Irine và Elsie. Cô vẫn tôn trọng lựa chọn quyết định từ bỏ quá khứ để bắt đầu một mối quan hệ hoàn toàn mới của hai người kia, nên sẽ không đụng chạm tới những kỷ niệm sâu xa giữa họ và Schwarz. Sau khi lấy lại phần ký ức bị ảnh hưởng bởi nguyền rủa, hai người đã lấy vòng tay về mà không cần sửa lại nữa, họ bảo coi như đó là gợi nhắc về một mối quan hệ đã từng tan vỡ.
Ngoài ra chiếc vòng thứ ba vốn thuộc về Schwarz đang ở trong tay Arc. Cô đã nhặt lại nó sau cuộc chiến giữa bọn họ và hắn, thật may khi nó không bị phá hủy cùng quyển nhật ký mà chỉ bị vùi trong đống cát đá. Arc vẫn luôn muốn trả lại cho Schwarz nhưng chưa có cơ hội, cũng chẳng biết phải trả thế nào.
Schwarz sờ cằm, khẽ gật đầu, vậy ra trước khi đại não bị tổn thương hắn thật sự dùng được ma thuật. Vậy thì ngoài tìm Tiên Dược ra, có nên đặt thêm một mục tiêu nữa là chữa trị đại não không?
Cái này không khả quan lắm, trường hợp của Schwarz hơi đặc biệt. Satella đã kiểm tra cho hắn vài lần, một phần nhỏ đại ão của hắn bị p·há h·oại triệt để dẫn đến mất khả năng tính toán các thuật thức ma thuật quá phức tạp. Thời gian đã qua lâu như vậy rồi, có tổn thương thì cũng đã sớm lành. Thay vì nói là "v·ết t·hương" thì gọi là "vết sẹo" hoặc "khiếm khuyết" sẽ chính xác hơn. Tương tự với việc mất một ngón tay hay một ngón chân vậy, v·ết t·hương dù đã lành thì phần bị mất sẽ không bao giờ mọc trở lại, trừ khi là tìm một phần khác để thế vào. Nhưng đây là não, không phải ngón tay hay ngón chân, nghe thôi đã bất khả thi rồi.
Có lẽ vẫn còn một cách có thể thực hiện, cái này dựa trên kiến thức trong trò chơi của hắn. Ở giai đoạn cuối của trò chơi, khi những nhân vật chính đã đạt tới đỉnh điểm chuỗi phát triển của mình, Thánh Nữ Aris Bertia khi đó là một vị Thánh thật sự. Năng lực của cô khi đó mạnh tới nỗi hồi sinh cả n·gười c·hết chỉ cần thân xác không bị hư hại quá nhiều và linh hồn không bị tổn thương. Tới khi đó thì những thương tổn như hắn chỉ là một cái phẩy tay với cô.
Nhưng mà... Đó chỉ là trên mặt lý thuyết.
Ma lực mài mòn của Schwarz ngăn chặn những tác nhân chữa trị thương tổn siêu nhiên từ bên ngoài. Điều này không chỉ tác dụng với người khác mà với cả chính hắn. Những v·ết t·hương bị nhiễm ma lực của hắn đã gây khó khăn lớn cho Aris khiến cô mất một lượng lớn thánh lực để phục hồi. Và lượng ma lực chảy xuôi trong cơ thể này thì nhiều khủng kh·iếp.
Nói chung là gần như vô vọng.
Schwarz lắc đầu tự giễu.
"Ngươi bị cái gì thế?"
Nhìn thấy hắn hết gật đầu lại lắc đầu, Sylvie nghi ngờ hỏi.
"Không có gì, không đáng để tâm đâu. Quay lại chuyện chính, cây gậy này giúp ta sử dụng ma thuật kiểu gì?"
Nói thật lòng, Schwarz không cần thứ này có thể giúp hắn thao túng những ma thuật điều khiển tự nhiên hay hủy thiên diệt địa. Thứ mà hắn muốn ở cái gọi là ma thuật không to lớn tới vậy. Bởii vì nếu chỉ đơn thuần là mưu cầu sự hủy diệt, Schwarz đã chẳng tìm tới khái niệm chứa đựng vô hạn khả năng này.
"Hừm."
Sylvie nở một nụ cười bí ẩn.
"Ngươi có biết Thần Khí không?"
"Thần Khí?"
Schwarz trầm ngâm.
Nếu là đặt ở thời đại của kiếp trước thì hắn có biết một mớ như vậy. Thần Khí, tên như ý nghĩa, là v·ũ k·hí thần tạo, mỗi một món đều sở hữu sức mạnh vô song. Nhân tiện Thánh Kiếm mà hắn sở hữu không thuộc khoảng này, sự tồn tại của nó còn bí ẩn và cổ xưa hơn cả thời kỳ sáng thế. Song, Schwarz không chắc Thần Khí mà Sylvie nói tới có phải là thứ mà hắn biết hay không, dù sao cũng đã qua lâu như vậy rồi.
"Không."
Vì vậy đây là câu trả lời của hắn.
"Thần Khí hay Thần Tích là những di vật từ Thời Đại Thần Linh, nguồn gốc của chúng chưa rõ ràng lắm, chỉ biết con người ở thời đại này không thể làm ra những tạo tác như vậy."
Sylvie gật đầu, khó được không châm chọc sự kém hiểu biết của Schwarz mà chỉ nhẹ giọng giải thích.
"Mỗi một Thần Khí đều chứa đựng trong mình sức mạnh vô song mà không gì sánh được, tới nỗi chỉ cần sở hữu Thần Khí thôi cũng đủ để ngươi xưng vương xưng bá một góc trời."
Nói tới đây, Sylvie dừng một chút để nhìn vào biểu cảm của Schwarz, nhưng mà gương mặt hắn không có nhiều biến đổi cho lắm mà chỉ thoáng liếc nhìn cây gậy trên bàn một cái. Dường như Thần Khí chưa đủ trọng lượng để hắn thật sự coi trọng.
Mà như vậy cũng đúng, Sylvie thầm nghĩ. Chỉ xưng vương xưng bá thôi thì giờ nếu muốn hắn cũng làm được, đâu cần thêm sức mạnh bên ngoài làm gì.
Trái lại, Yuri ngay bên cạnh thì im lặng ngồi nghe ngon lành, như một đứa trẻ hiếu kỳ lần đầu tiếp xúc với sự rộng lớn của thế giới vậy.
"Ừm, ta từng thấy trong ghi chép ở thư viện của Tháp Pháp Sư, về một Thần Khí có thể để cho cả người bình thường cũng sở hữu năng lực ngang ngửa Hiền Giả, đỉnh cao nhất mà một pháp sư có thể vươn tới, chính vì vậy mà nó được gọi là Vương Trượng Hiền Giả."
Vô tình hay cố ý, khi nói những lời này, Sylvie dùng ngón tay gõ nhẹ vào cây gậy trên bàn mấy cái.
"Chẳng lẽ nói... Đây là..."
Yuri kinh ngạc tới che miệng thốt lên.
Dựa trên những gì cô nghe được nãy giờ, chỉ có một hướng suy nghĩ dẫn cô đến kết luận này
"Không đâu."
"Đáng tiếc là không."
Schwarz và Sylvie lên tiếng phủ nhận cùng một lúc, điều này làm Yuri có hơi xấu hổ rụt cổ xuống. Đồng thời Sylvie cũng nhìn sang Schwarz, có chút bất ngờ, không nghĩ tới hắn sẽ khẳng định chắc chắn như vậy.
Đối với Schwarz, lý do hắn có thể chắc chắn mà không nghi ngờ là vì nếu đây là Thần Khí mang tên Vương Trượng Hiền Giả kia thì không lý nào Satella sẽ đưa cho hắn chỉ để tham gia cái Hội Giao Lưu này được. Đem một thứ có thể biến người bình thường thành Hiền Giả, đỉnh vinh quang mà mọi pháp sư ngắm tới ra chỉ để thi đấu với mấy đứa nhóc loi choi chưa phát triển hết? Nghĩ thế nào cũng thấy không thể. Lại thêm Satella đã bảo Schwarz là đừng làm hỏng cây gậy khi hắn thử truyền ma lực của mình vào. Dễ hỏng như vậy thì có làm nhục hai chữ "Thần Khí" quá không? Do đó mà Schwarz mới có thể kết luận như vậy.
Nhưng mà Sylvie không thể tự nhiên lại nhắc tới Vương Trượng Hiền Giả chỉ để cho vui được, cây gậy này hẳn phải có liên quan gì đó.
"Đây là hàng nhái của cái Vương Trượng Hiền Giả kia phải không?"
Hắn đoán.
"Cái gì mà hàng nhái chứ? Nói khó nghe như vậy."
Sylvie cau mày, tỏ vẻ không đồng tình.
"Trong nhiều thế kỷ, không ít người có ý muốn tái tạo lại kỳ tích của thần, nói cách khác là tạo ra Thần Khí, các bậc tiền nhân của Tháp Pháp Sư cũng không phải ngoại lệ. Cây gậy này là một trong những sản phẩm của quá trình đó, ngươi nên gọi là Mô Phỏng Thần Tích mới phải."
Nói hàng nhái có sai đâu, đầu thì nghĩ như vậy nhưng "thế rốt cuộc nó làm được cái gì?" là những từ rời khỏi miệng Schwarz.
"Mặc dù chỉ là hàng mô phỏng, nhưng Mô Phỏng Thần Tích này vẫn giữ lại những chức năng cơ bản nhất của Vương Trượng Hiền Giả. Tức là để cho một người bình thường cũng có thể sử dụng ma thuật."
Không biết Schwarz đang nghĩ gì, Sylvie vừa nói vừa vuốt dọc theo thân gậy.
"Nhưng có giới hạn đúng không?"
"Ngươi có thể đừng làm ta cụt hứng như vậy được không?"
Sylvie chưng hửng vì lời nói của Schwarz, song cô không phủ nhận, coi như âm thầm thừa nhận điều đó.
"Mô Phỏng Thần Tích này có thể lưu trữ và khởi động những thuật thức đã được lưu lại trong nó bằng cách sử dụng nguồn ma lực dự trữ của chính nó hoặc ma lực của người sử dụng. Tối đa bao nhiêu thì ta không, cái này cần phải kiểm tra thực tế."
"Vậy thì thực nghiệm thôi."
"Cũng đang có ý đó đây."
Một người cảm thấy hứng thú với tạo tác của tiền nhân còn một người đã chờ quá lâu để có thể thoả mãn chấp niệm của mình, Schwarz và Sylvie nhanh chóng đạt thành sự thống nhất, bắt đầu kiểm tra khả năng cũng như giới hạn của Mô Phỏng Thần Tích. Yuri không có việc gì, đành ở một bên vừa tự châm trà tự uống, vừa nhìn hai người thử nghiệm.