Làm Phản Diện, Hành Hung Nhân Vật Chính Rất Là Bình Thường Đi?

Chương 89: Phát hiện




Chương 89: Phát hiện
Trọng lực, đó là một phạm trù tràn ngập những khả năng, ứng dụng tiềm năng của nó nhiều vô số kể. Tuy nhiên, Elsie lại dùng năng lực này của mình một cách rất cơ bản. Nhìn chung, cô chỉ dùng nó theo hai hướng là tăng cường và giảm nhẹ nó để tạo hiệu ứng trì hoãn lên kẻ thù hoặc gia tốc lên đồng minh. Không phải là Elsie không đủ thông minh để có thể nghĩ ra nhiều cách sử dụng hơn, mà là vì...
"Trước tiên, ngươi biết bao nhiêu về năng lực của mình?"
Schwarz hỏi Elsie.
"Ma thuật độc nhất của tô... Em ư?"
Elsie ngập ngừng hỏi, thấy hắn không bài xích việc mình đổi xưng hô, cô mới nói tiếp.
"Em nghĩ đó là năng lực có thể thay đổi nặng nhẹ của vật thể hay ai đó. Rộng ra hơn một chút, em còn có thể thay đổi độ nặng nhẹ của toàn bộ những gì tồn tại trong một phạm vi nhất định xung quanh mình, nhưng như vậy sẽ tiêu hao nhiều ma lực hơn là chỉ tập trung vào một hoặc vài vật thể."
"Giống như ta nghĩ."
Schwarz gật đầu, hắn nhặt lên hai hòn sỏi có hình dạng tương tự nhưng khác nhau về kích thước, một to một nhỏ.
"Nếu như ta thả cả hai rơi cùng lúc thì viên nào chạm đất trước."
Cầm mỗi viên một tay, Schwarz chìa ra trước mặt Sylvie và Elsie rồi hỏi.
Elsie và Irine bốn mắt nhìn nhau, thấy được sự bối rối trong mắt đối phương, không hiểu được sao tự nhiên Schwarz lại hỏi chuyện mà tới trẻ con cũng biết này làm gì.
"Vật nặng hơn sẽ chạm đất trước."
"Viên to trước."
Cái này là thường thức, không phải sao?
"Nhìn nhé."
Schwarz không cho Elsie và Irine biết họ đúng hay sai, nhìn trực tiếp sẽ dễ hình dung hơn.
Hắn thả tay ra, trong sự ngạc nhiên của hai cô gái, những viên sỏi chạm đất gần như đồng thời mặc kệ cân nặng và kích thước khác nhau của chúng.
"Cái gì chứ?"
"Sao lại như thế?"
Irine và Elsie ngồi sụp xuống kiểm tra hai viên sỏi, cảm thấy thường thức của mình xảy ra vấn đề, nhất thời không tin được kết quả trước mắt.
"Đúng là những viên sỏi bình thường thôi mà."
"Sao lại rơi cùng tốc độ được chứ, rõ ràng một bên nặng hơn, phải rơi nhanh hơn mới phải."
Đây chính là vấn đề.
Khái niệm về trọng lực và những thứ liên quan ở thế giới này khá sơ khai. Không chỉ vậy, Schwarz tin rằng những khái niệm vật lý khác như ma sát hay sóng và ánh sáng cũng chưa được khai phá. Lý do cũng dễ hiểu thôi, đó là sự tồn tại của ma thuật, thứ sức mạnh có thể bẻ cong quy tắc vật lý.
Mặc dù Schwarz gọi những sức mạnh như ma lực và ma thuật, cách vận hành ma lực là những sức mạnh "siêu nhiên" nhưng đó là do cách gọi quen thuộc từ thế giới cũ của hắn mà thôi. Ở thế giới này sự tồn tại của những sức mạnh đó chính là "tự nhiên". Có một sức mạnh tiện lợi như vậy ai lại bỏ thời gian đi quan tâm những đại lượng có thể thay đổi tùy ý.

Những ma thuật đầu tiên thực chất chính là sự nghiên cứu mô phỏng những "ma thuật độc nhất" nguyên sơ để tạo ra kết quả gần giống, rồi dần phát triển thành một hệ thống to lớn và phức tạp như bây giờ. Ngay cả ma thuật bay hay ứng dụng to lớn hơn của nó là tàu bay cũng dựa trên cốt lõi là việc di chuyển trong dòng chảy ma lực tự nhiên chứ không phải dựa vào khí động lực học hay trọng lực.
Người nghiên cứu các hiện tượng tự nhiên có lẽ cũng tồn tại đâu đó trong lịch sử của thế giới này, nhưng so với những thành tựu có được từ ứng dụng ma lực thì chỉ như bọt nước bị dìm giữa biển khơi. Tóm lại là thay vì nghiên cứu các hiện tượng từ đầu đã là như vậy để tìm hiểu quy luật và ứng dụng của chúng, người ta chỉ coi đó là "thường thức" có thể thay đổi bằng ma thuật.
Suy nghĩ của Elsie bị giới hạn trong "thường thức" của cô, dẫn đến việc khả năng của cô cũng bị giới hạn theo. Nếu để Elsie tiếp tục phát triển, biết đâu đấy trong tương lai xa cô có thể chạm đến "gốc rễ" của tự nhiên. Có thể có, có thể không nhưng chắc chắn không phải điều tự Elsie bây giờ có thể nghĩ tới.
Schwarz có thể thúc đẩy cô một chút.
Hắn lại nhặt thêm một hòn sỏi nữa, song bên tay còn lại là một chiếc lá.
"Giờ thì cái nào sẽ chạm đất trước?"
Irine và Elsie do dự.
Nếu là nửa giờ, à không, chỉ cần năm phút trước thôi, hai người có thể trả lời ngay mà không do dự. Còn bây giờ, hai viên sỏi một lớn một bé vẫn đang nằm dưới chân họ.
Lần này, không cần đợi câu trả lời, Schwarz buông tay thả chiếc lá và viên sỏi ra. Rất hiển nhiên, viên sỏi chạm xuống đất trước trong khi mảnh lá vẫn còn uốn lượn vài vòng trong không khí rồi mới từ tốn nằm yên trên mặt đất.
"Tại sao hai viên sỏi kích thước, nặng nhẹ khác nhau lại rơi xuống gần như đồng thời?"
Schwarz cúi người xuống, vừa nhặt mấy hòn sỏi và chiếc lá lên vừa nói.
"Tại sao chiếc lá lại rơi chậm chạp như vậy?"
Hắn bắt lấy cổ tay Elsie giơ lên, ra hiệu cô mở lòng bàn tay ra.
"Và... Tại sao lúc nào cũng là "rơi xuống"? Ngươi đã bao giờ tự hỏi chưa?"
Đặt mấy viên sỏi và chiếc lá vào tay cô, Schwarz nắm vai Irine, kéo cô theo mình, để Elsie có không gian yên tĩnh mà suy ngẫm.
Lý do hắn không thẳng vào trọng tâm vấn đề mà chỉ gợi nhắc để Elsie tự suy ngẫm chủ yếu là vì tự mình giác ngộ sẽ có hiệu quả tốt nhất cho cô. Một nguyên nhân khác là nói nhiều quá sẽ khiến Elsie bị bội thực thông tin, việc hoài nghi nhân sinh cũng hoàn toàn có thể xảy ra. Mấy ngày nữa là tới sự kiện rồi, Elsie mà vác cái tâm trạng ngáo ngơ đi tham gia rồi đạt thành tích không tốt thì Statella sẽ b·óp c·ổ hắn. Mớm thông tin vừa đủ là được, việc còn lại phải xem giác ngộ của Elsie tới đâu.
Tại sao hai viên sỏi kích thước, nặng nhẹ khác nhau lại rơi xuống gần như đồng thời?
Tại sao cùng một cân nặng, chiếc lá lại rơi chậm hơn viên sỏi quá nhiều như vậy?
Tại sao lúc nào cũng là "rơi xuống"?
Thì thào Lặp lại những câu hỏi của Schwarz, Elsie cảm thấy có một màn sương mù mờ mịt phủ kín suy nghĩ của mình, mà chỉ cần xuyên qua nó cô sẽ vươn lên một tầm cao mới. Nhưng làm sao để xuyên qua? Bản chất của vấn đề nằm ở đâu? Elsie đã nắm được đầu mối mơ hồ, câu trả lời nhất định nằm trong sự liên hệ giữa ba câu hỏi của Schwarz. Việc của cô là tìm ra liên hệ đó.
Nghĩ tới đây, Elsie nắm lấy hòn sỏi và chiếc lá mà Schwarz đã nhét vào tay mình, bắt đầu thả rơi rồi lại nhặt lên. Cứ mỗi lần chúng rơi xuống, cô lại suy tư một lúc trước khi nhặt lên thả xuống lần nữa, lặp lại liên tục.
"Công chúa..."
"Đừng làm phiền cô ta."
Irine ái ngại trước phản ứng có phần bất thường hiếm thấy này của Elsie, nhỏ giọng gọi nhưng sớm bị Schwarz ngăn lại.

"Qua đây, ta cũng có vài lời muốn nói với ngươi."
Nghe vậy, Irine đề cao tinh thần lên gấp mười lần, không khỏi cảm thấy khẩn trương. Sắp được đơn độc ở riêng với Schwarz, điều mà từ khi gặp lại hắn đến nay cô chưa từng thực hiện, khiến trái tim Irine nhảy lên bịch bịch. Mặc dù chỉ với vài lời nói mà đã biến công chúa thành bộ dạng như kia có hơi đáng ngại, nhưng nó vẫn nằm trong rủi ro chấp nhận được.
"Có nghĩ tới việc kiến tạo lại hình dạng khiên ma lực của ngươi rồi bắn ra ngoài chưa?"
"Ừm... Sao?"
"Thử đi."
Cuộc trò chuyện kết thúc trong ba câu, Schwarz nói xong thì chuẩn bị đi, hắn còn một vị khách không mời nữa chưa tiếp.
"Chờ chút đã!"
Irine vội vàng kéo ống tay áo hắn lại.
"Chỉ vậy thôi hả?"
Với công chúa, hắn còn hỏi liên tiếp mấy câu liền, sao tới cô lại chỉ có vẻn vẹn nhiêu đó chứ?
"Chỉ vậy thôi, ngươi còn muốn thế nào nữa?"
Vấn đề của Irine đơn giản hơn Elsie nhiều. Ma thuật độc nhất của Irine cho phép cô tạo ra những bức tường ma lực thậm chí có thể bao phủ 360 độ không một góc c·hết quanh cơ thể. Theo quan sát của Schwarz, trước khi hình thành những tấm khiên như vậy, Irine sẽ tạo ra một trường ma lực không định hình, sau khi cố định và thành hình, cô có thể điều chỉnh cường độ cũng như kích thước của chúng.
Mặc dù có điểm chung là đều bị giới hạn bởi thường thức nên ứng dụng có hơi hạn hẹp giống Irine, nhưng với trường hợp của Irine, thường thức mà cô bị giới hạn chỉ là "khiên chỉ dùng để phòng thủ". Schwarz chỉ cần cho cô thấy một cách dùng khác thôi, tiếp nhận và ứng dụng ra sao thì phải xem năng lực lĩnh hội và khả năng tưởng tượng của Irine tới đâu.
Để lại Irine vẫn còn ngơ ngác và thất vọng, Schwarz đi tới góc sân khuất sau thân cây lớn mà hắn chọn để dựng nhà. Ở đó, Noires đang lẳng lặng đứng một mình.
Hắn phát hiện cô đến đã được vài phút rồi, ngay sau khi gọi Elsie và Irine lại không bao lâu. Có lẽ không muốn làm phiền cuộc nói chuyện của bọn họ, Noires ra dấu mình chờ một chút cũng không sao rồi đi đến chỗ này.
"Satella lại có việc gì à?"
Vừa chạm mắt, Schwarz đã vào thẳng vấn đề, Noires tới tìm hắn thì chỉ có thể là chuyện liên quan tới Satella.
"Đây là số báo danh và chứng minh thân phận người tham gia hội giao lưu của ngài. Lẽ ra thành viên thuộc danh sách bổ sung sẽ nhận được qua hộp thư ở ký túc xá, nhưng mà ngài không có phòng nên tôi mới phải tới tận đây."
Noires cũng nói thẳng mục đích tới đây của mình cho Schwarz mà không dài dòng, đồng thời đưa cho hắn một tấm thẻ.
Tuy nhiên, Noires không có vẻ gì là sẽ rời đi ngay sau khi hoàn thành công việc mà đi xung quanh, chọn một tảng đá tương đối to để dụa vào. Sau đó, cô lơ đãng nhìn ra phía sau thân cây lớn, khoảng sân mà nhóm Arc vẫn đang ở đó.
"Không ngờ nơi này lại có ngày trở nên náo nhiệt như thế này."
Im lặng một lúc, cô bỗng lên tiếng cảm thám.
###
Không khí trong lành và mùi cỏ cây thoang thoảng trong gió khiến Tia cảm thấy như đang được ở nhà và ngủ quên lúc nào không hay. Mãi cho đến tận khi cảm thấy má mình nhột nhột cô mới mơ màng tỉnh giấc.
Mở đôi mắt vẫn còn chưa ngủ đủ lên, thứ đập vào mắt Tia là gương mặt gần trong gang tấc của Sylvie.
"Lần đầu tôi thấy cô mất cảnh giác như vậy đấy, buông lỏng quá ha?"

Hoá ra cảm giác nhột nhột trên mặt là do Sylvie đang bẹo má cô.
"Đừng đùa."
Cau mày, Tia gạt tay Sylvie ra.
"Tôi ngủ được bao lâu rồi?"
"Sao tôi biết được? Tôi còn chẳng biết cô xuất hiện cạnh tôi từ bao giờ hay mọi người đến đây khi nào, chỉ là nhìn sắc trời thì cũng sắp chiều rồi. Chà, quả nhiên thời gian trôi qua nhanh nhất là lúc tập trung làm việc, thoáng cái đã nửa ngày rồi..."
Sylvie vừa nói vừa chống người đứng dậy, nhưng do ngồi một tư thế quá lâu khiến hai chân cô tê gần như mất cảm giác, ngã quỵ xuống.
"Không sao chứ?"
Tia nhanh tay đỡ được cô, ái ngại hỏi.
"A... A... Chân tê quá, xem ra phải thả lỏng một lúc. Nhờ cô một việc được không?"
"Nói đi?"
"Gọi Schwarz hộ tôi, bảo là cây gậy của hắn xong rồi."
Gật đầu, Tia để Sylvie ngồi dựa vào đoạn rễ cây to rồi đứng dậy.
Nhắc mới nhớ, cô không nhìn thấy hắn trong sân, bỏ đi nơi khác rồi sao?
May mắn là mùi hương quen thuộc thoáng qua cánh mũi, Tia nhanh chóng xác nhận được đại khái vị trí của Schwarz, không xa chỗ này lắm, chắc chỉ vài trăm bước chân.
Men theo góc cây, ngoài mùi hương của Schwarz, Tia còn ngửi thấy một mùi khác cũng khá quen thuộc.
Là Noires sao? Cô tự hỏi.
"Không ngờ nơi này lại có ngày trở nên náo nhiệt như thế này."
Giọng nói phát ra từ phía trước xác minh suy đoán của Tia.
"Bọn họ có thể thản nhiên xuất hiện ở đây có phải là dấu hiệu cho thấy ngài đã tha thứ..."
Tuy khá tò mò tại sao cả Noires cũng tới, song Tia lại thả chậm bước chân khi nghe thấy câu hỏi này.
Cô cũng khá hiếu kỳ muốn biết câu trả lời.
Thật ra là rất muốn biết, liệu cố gắng của những thiếu nữ kia có được đáp lại hay không.
"Ha..."
Một tiếng thở dài.
"Ta phải nói bao nhiêu lần nữa? Ta không phải hắn. Người có thể tha thứ cho chúng không phải là ta."
Người Tia cứng lại, thần kinh như c·hết lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.