Làm Phản Diện, Hành Hung Nhân Vật Chính Rất Là Bình Thường Đi?

Chương 92: Tâm tư của mỗi người




Chương 92: Tâm tư của mỗi người
Đạt thành giao dịch với Schwarz cũng như có được kết quả mà mình mong muốn, Whiteley gửi lời tạm biệt rồi quay về để chuẩn bị cho kế hoạch của mình. Lấy mạng lưới ảnh hưởng của hắn trong Liên Minh Thương Mại, lần này không cắn sứt một miếng thịt thật to của các thế lực lớn khác thì thật thảm hại.
Nhìn Whiteley hứng khởi rời đi, Schwarz lại lấy cây bút và quyển sổ nhỏ ra, dò tìm vài giây rồi dừng lại ở dòng "Thử một lần cá độ bóng đá" do dự một chút. Không giống lắm, nhưng vì bóng đá không tồn tại trong thế giới này nên có thể coi như miễn cưỡng. Trừ phi hắn trở thành người khai sáng cho bộ môn đó thì may ra, cơ mà vì đây là thế giới mà siêu nhiên là thường thức, cho nên rất có thể cái "bóng đá" đó sẽ không còn giống "bóng đá" mà Schwarz biết nữa. Cuối cùng nghĩ tới việc nó sẽ phiền phức tới mức nào, hắn tặc lưỡi rồi dứt khoát kéo bút gạch đi.
"Nói chuyện vài câu đi."
Có tiếng thì thào phát ra từ băng ghế sau lưng.
Chỉ trong một cái chớp mắt, không gian xung quanh đã hoàn toàn thay đổi. Tiếng cười đùa, chào hàng, pháo nổ biến mất, khuôn viên náo nhiệt rợp bóng người đi trở thành một màn đêm tĩnh mịch, tuyết rơi lất phất. Giống như cả khoảnh trời rộng lớn chỉ còn lại băng ghế lạnh lẽo và Schwarz. Cùng một người nữa...
Weiss?
Bằng vào chất giọng và dao động ma lực, Schwarz nghĩ tới một người.
Không.
Có gì đó rất khác, dao động ma lực tương tự Weiss, lại cuồng loạn và sắc bén hơn nhiều. Nếu ví ma lực của Weiss như một trận tuyết lông ngỗng rơi dày đặc, thì dao động ma lực này giống như bão tuyết càn quét đêm đông.
"Charlotte..."
Vì lý do nào đó, một cái tên nảy ra trong đầu Schwarz, như bọt nước nổi lên từ biển sâu rồi vỡ tan vào không khí.
"Vậy là ngươi vẫn chưa quên ta."
Giọng nói phía sau lại lên tiếng, khẽ khàng nhưng lạnh lẽo.
Schwarz trầm mặc không nói, chính hắn còn không rõ sao cái tên đó lại xuất hiện.
"Ta nhớ rằng đã khuyên ngươi từ bỏ đi, thất bại một lần chưa đủ để khiến ngươi rút ra được bài học gì ư?"
Từ bỏ?
Thất bại?
Là trải nghiệm của "Schwarz Skywalker" sao?
"Ngươi không thể thay đổi được gì, điều duy nhất ngươi có thể làm là bỏ chạy thôi. Vậy mà bây giờ, ngươi lại muốn quay lại lần nữa? Để lặp lại sai lầm, để kéo Weiss vào hồi kết diệt vong? Giống như ngươi đã từng? Schwarz, ngươi không cứu con bé, ngươi không làm được và con bé cũng không cần được cứu."

"Ta không biết ngươi đang nói gì."
Schwarz nhướng mày, từ những lời này kết hợp với phần ký ức được "Schwarz Skywalker" lưu lại, hắn nghĩ tới rất nhiều.
"Chỉ là người xuất hiện ở đây là ngươi, không phải Weiss. Ngươi đang giấu giếm điều gì với con nhóc đó sao?"
"Hắn" đã từng cố gắng cứu Weiss, nhưng thất bại?
Tại sao lại phải "cứu"?
"Không nhọc ngươi quan tâm."
Giọng nói trở nên lạnh lẽo hơn.
"Đây là lần cuối cùng ta khuyên bảo ngươi, cũng là lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi. Tự biết lượng sức đi, kẻ tầm thường."
Những bông tuyết xung quanh cấp tốc hội tụ, hoá thành vô số băng thương rợp trời bọc lấy bốn phương tám hướng Schwarz rồi lao v·út tới.
Mô Phỏng Thần Tích lập tức xuất hiện trong tay, Schwarz đổ ma lực vào đó và kích hoạt ma thuật đã được lưu trữ từ trước. Ngọn lửa dỏ bùng lên dữ dội, hoá thành một c·ơn l·ốc x·oáy nóng bỏng quét ra bốn phía. Nhiệt độ to lớn chiếm lĩnh không gian, không chỉ hoà tan toàn bộ băng thương xung quanh mà còn khiến chúng bốc hơi triệt để. Và rồi khi ánh lửa chói mắt dập tắt, không gian phủ kín tuyết rơi tĩnh mịch cũng lặng lẽ biến mất mà không sót lại gì. Chỉ còn đó, nơi góc sân Schwarz vẫn trong tư thế vung gậy và chút lạnh giá thật lâu không tiêu tan trên băng ghế.
Cùng lúc đó, trong ký túc xá khách chuẩn bị riêng cho học viện Hoàng Gia, Weiss Skywalker chợt mở đôi mắt khép hờ. Chỉ là khác với màu sắc bình thường, đồng tử cô bây giờ mang một màu hồng nhạt kỳ dị ẩn hiện ánh tím.
"Vừa rồi là Hắc Thuật?"
"Weiss" giơ tay phải lên, dường như vẫn cảm thấy nhiệt độ cháy bỏng thoáng qua khi nãy.
"Không đúng, sinh lực của hắn phải hao tận vào cái đêm định mệnh đó rồi mới phải, tiếp tục sử dụng Hắc Thuật tương đương với t·ự s·át."
Cô thì thào, có vẻ như là không ngờ tới hành động mới đây của Schwarz.
"Nói như vậy, đó là ma thuật bình thường? Hắn có thể sử dụng ma thuật bình thường? Là nhờ cây gậy đó sao..."
Nhớ tới lời mà thiếu nữ tóc đuôi sam từng nói, kết hợp với điều mà mình chứng kiến, "Weiss" rốt cuộc cũng rút ra được kết luận.
"Ta còn đang tự hỏi ngươi dựa vào đâu mà lại dám nhảy nhót như vậy, hoá ra là vì tìm được sức mạnh mới sao? Nhưng như vậy còn chưa đủ đâu... Nếu không phải đứa trẻ này không muốn ngươi c·hết thì ta đã..."
Thình lình, "Weiss" rùng mình, nhiệt độ cơ thể hạ xuống thật thấp, cảm thấy có thứ gì đó rất kinh khủng vừa lia qua chỗ mình. Khiến cô có ảo giác như bản thân chỉ là con mồi nhỏ bé bị thượng cổ hung thú nhìn chằm chằm.

May mắn là ánh mắt khủng bố đó chỉ lướt qua rồi biến mất, nếu không, "Weiss" tin tưởng tinh thần mình có thể bị áp lực đáng sợ đó đè sụp mất.
"Stellar vẫn còn tồn tại đáng sợ bậc này..."
Nghĩ lại cảm giác vừa trải qua mà kinh hãi, "Weiss" không khỏi ôm ngực run rẩy.
"Đó phải chăng là lời cảnh cáo mình không nên hành động thiếu suy nghĩ... Có thể trở thành học viện hàng đầu Đế Chế bên ngoài học viện Hoàng Gia, Stellar quả nhiên không thể xem thường được, bản thân đã quá vọng động rồi."
Lau một vệt mồ hôi lạnh vốn không tồn tại, Weiss đề cao cảnh giác, không thể lại hành động thiếu suy nghĩ nữa. Chỉ có một điều cô vẫn không hiểu.
"Nhưng tại sao lại cảnh cáo mình vào lúc này? Vì mình đã tiếp xúc với tên đó sao?"
Nếu quả thật là vậy, cô buộc phải cân nhắc đánh giá lại sức ảnh hưởng của Schwarz lần nữa.
Hàng loạt câu hỏi chưa có lời giải và giả định không rõ thực hư quấn chặt lấy "Weiss" khiến cô rơi vào trạng thái bó tay bó chân.
Nên giữ Schwarz lại vì tinh thần của đứa trẻ đó hay để cho sự tồn tại của hắn biến mất để tránh hậu hoạ về sau? Tạm thời chỉ có thể án binh bất động, xem xét mọi thứ lại lần nữa rồi mới quyết bước hành động tiếp theo.
Đồng tử loé lên rồi trở lại bình thường, Weiss ngơ ngác nhìn xunh quanh.
"Mồ, Charlotte! Lại tự ý sử dụng cơ thể của mình rồi."
Cắn môi, Weiss bực bội mà phàn nàn.
Một bên khác, Satella nhàm chán che miệng ngáp dài một hơi.
Là một trong những giám khảo cao nhất của kỳ giao lưu kiến thức, cô không thể làm gì khác hơn là ngồi nhìn những cuộc tranh luận nảy lửa của các thí sinh bên dưới hội trường. Nhưng mà biết làm sao được đây? Chính cô cũng cảm thấy cái giai đoạn này nhàm chán, vậy mà nó lại kéo dài tận ba ngày.
Để cho bớt chán đi một chút, Satella đã phân tâm quan sát lễ hội diễn ra trên khắp khuôn viên Stellar. Cơ mà chỉ nhìn chứ không thể tham gia cũng là một loại t·ra t·ấn.
Satella nghĩ tới chuyện vừa mới xảy ra đây, nếu không phải con nhóc kia có quan hệ với Schwarz, cô đã có thể đùa nghịch một chút cho bớt chán rồi.
"Thôi vậy, chuyện nhà của cậu, tôi sẽ để cậu tự giải quyết."
Lòng ôm hy vọng ngày hôm nay mau chóng kết thúc nhanh hơn một chút, Satella tiếp tục vừa quan sát tranh tài, vừa để tinh thần phân tâm dạo bước khắp lễ hội.
###

Bởi vì luyện tập cũng nên kết hợp với nghỉ ngơi mới có thể đạt tới hiệu quả cao nhất, Arc dự định dùng thời gian ba ngày trước khi bắt đầu giai đoạn hai của sự kiện để thả lõng và đúc kết lại những kinh nghiệm mà mình có được trong mấy ngày qua. Trước tiên, sự kiện lớn như thế này, cô cũng muốn đi dạo một lần cho biết. Vì Elsie và Sylvie là thí sinh tham dự cả hai gian đoạn của sự kiện và Yuri tương đối ngại những nơi ồn ào, nên thời điểm này nhóm dạo lễ hội của Arc chỉ bao gồm cô, Tia và Irine. Arc cũng muốn mời cả Aris đi cùng nhưng chẳng những không được gặp mặt trực tiếp còn bị Thánh Hiệp Sĩ hộ vệ lạnh lùng chặn ngay ngoài cửa nhà thờ nên cuối cùng chỉ có thể như vâỵ.
Một lúc thiếu đi nhiều thành viên trong nhóm như thế, thú thật sự vui vẻ và hứng khởi của cô tụt xuống hơn phân nửa. Irine vốn ít nói, không có Elsie bên cạnh càng khiến cô trầm lặng hơn, Arc có cảm giác nếu cô không mời thì Irine đã ở rúc luôn trong phòng không ra, chờ Elsie trở về rồi.
Còn Tia, không hiểu tại sao kể từ ngày bọn họ tìm tới tiền bối nhờ huấn luyện, cô bỗng trở nên lơ đễnh đi nhiều. Bình thường Tia cũng khá lơ đễnh vì không hứng thú mấy với văn hoá của nhân loại rồi, nhưng sự lơ đễnh này rất khác. Giống như cô có tâm sự mà không thể nói ra vậy. Có hỏi nguyên do cũng sẽ bị cô lờ đi hoặc dời sang chủ đề khác. Mời cô đi dạo lễ hội cùng để giải toả thì cũng chỉ là lời chấp nhận qua loa, thái độ của Tia như vậy làm cô thấy không yên lòng cho lắm.
Không lẽ là tại tiền bối sao?
Arc tự hỏi, thầm nghĩ có nên đi tìm tiền bối để hỏi xem đã xảy ra chuyện gì hay không?
"A?"
Vừa nghĩ tới tiền bối, Arc đã nhìn thấy thấp thoáng trong dòng người phía trước tấm áo choàng đen và mái tóc rối quen thuộc. Tiếng kêu của Arc cũng thu hút sự chú ý của Irine và Tia, họ đồng thời nhìn theo ánh mắt cô.
"Tiền bối!"
Arc vẫy tay gọi lớn, hy vọng tiền chú ý tới mình, nhưng có vẻ xung quanh ồn ào quá mà Schwarz không phát hiện ra cô và những người khác. Thấy hắn sắp biến mất trong dòng người, Arc vội vàng đuổi theo, song lại bị Tia kéo lại.
"Chờ đã Arc!"
Cái nắm tay rất chặt, lấy thể chất của Arc mà vẫn cảm thấy hơi nhói.
"Sao vậy?"
Cô chỉ đành dừng lại để hỏi.
"Ừm... Không có gì, tôi chỉ định hỏi xem cậu có nhìn lầm không thôi, đông người như vậy mà."
Arc nhíu mày, mượn cớ sứt sẹo như vậy cũng muốn gọi cô lại sao.
"Là tiền bối, không sai được đâu."
Vừa nói, Arc vừa ngoáy đầu nhìn lại, nhưng Schwarz đã biến mất từ lúc nào.
"Thôi, chúng ta qua bên kia xem đi."
Rốt cuộc vẫn để mất dấu hắn.
Arc và Irine đã đi được mấy bước, song vẫn chưa cảm thấy Tia đi theo.
Hai người đồng thời nhìn lại, chỉ thấy Tia vẫn đứng tại chỗ, nhìn theo hướng Schwarz biến mất mấy giây rồi mới xoay người đi tới.
Nhất định là có chuyện gì xảy ra rồi, Arc thầm nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.