Lần Đầu Yêu Đương Nồng Cháy

Chương 1:




“Ngươi lừa ta, sao ngươi có thể vứt nó đi chứ? ”

Ánh nắng buổi trưa không chỉ rực ỡ, mà còn mang theo một chút hơi nóng, chiếu sáng đường phố Thương Châu dịu dàng ấm áp.

Mới tháng tư mà thời tiết đã bắt đầu ấm lên.

Đường phố Thương Châu rực rỡ ánh nắng vàng, một nam một nữ đi trong đó, bên trái là một nam tử mù mặc y phục trắng, thong thả bước đi, bên phải là một nữ tử mặc váy màu vàng nhạt, trên tay cầm một giỏ anh đào đỏ tươi.

“Chỉ còn vài ngày nữa là đến giữa tháng rồi, ngươi thật sự đã ném nó đi rồi sao?”

Lý Nhược Thuỷ thật sự rất lo lắng, nếu không phải nàng đánh không lại hắn, thì nàng đã túm lấy cổ áo hắn mà lắc qua lắc lại rồi.

“Ngươi không thích, vậy nên ta chỉ có thể để nó trở về với cát bụi.” Lộ Chi Dao khẽ thở dài, trông có vẻ rất tiếc nuối.

Trong lòng Lý Nhược Thuỷ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Hai người Lục Phi Nguyệt định đi đến Tuần Án Ti để điều tra vụ việc, ngay giữa ban ngày đã tách nhau ra theo dõi tung tích, chỉ để lại nàng và Lộ Chi Dao.

Đương nhiên nàng không tin Lộ Chi Dao đã ném thảo dược đi, nàng biết hắn đang chờ đợi điều gì.

Một người biết co biết duỗi, miệng lưỡi không thật thà, lời nói ra cũng không có ý nghĩa gì, cho nên…

“Xin ngươi đấy, cho ta thuốc đi.”

Lý Nhược Thuỷ nhìn những người đi đường xung quanh, ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi, nói ra câu này mà môi không hề mấp máy.

Lộ Chi Dao nghe được điều mình muốn nghe, khoé môi không nhịn được mà nhếch lên nụ cười như làn gió xuân phả vào mặt.

“Ta không nghe thấy.”

Cảm giác tức ngực vào buổi sáng đã biến mất vào lúc này.

Đại phu nói không đúng, muốn ngăn chặn cảm giác rung động này, không cần đi nghe truyện, mà nên nghe Lý Nhược Thuỷ cầu xin hắn nhiều hơn.

“Xin ngươi đấy!”

Người đi đường lần lượt quay đầu lại, nhưng không thấy người đâu, mà chỉ thấy một chiếc giỏ tre che mặt.

Tâm trạng của Lộ Chi Dao rất tốt, giọng điệu cũng trở nên nhanh hơn một chút.

“Nhưng ta không muốn nghe ngươi cầu xin ta.”

Thúi lắm!

Hai mắt Lý Nhược Thuỷ mở to, nàng thật sự muốn ném giỏ anh đào này vào mặt hắn.

“Hoả Diệc Thảo rất khó làm thuốc, không bằng để ta giúp ngươi?”

Cái giỏ đang giơ lên dừng lại giữa không trung, mặc dù có dự cảm chẳng lành, nhưng Lý Nhược Thuỷ thật sự không nói nên lời là dự cảm gì.

“Ngươi có ý gì?”

“Ta sẽ giúp ngươi sắc thuốc.”

Lý Nhược Thuỷ: ... 

Ngươi cho rằng ta tin sao?

Hai người ngươi một câu ta một câu, chậm rãi đi tới cửa nhà họ Trịnh, sau đó rất tự nhiên mà đi vào.

Từ khi biết chuyện bắt quỷ đều nhờ vào Lộ Chi Dao, Trịnh phủ không chỉ liệt hắn vào danh sách khách quen, mở cửa sau, thậm chí còn có ý mời hắn vào phủ, nhưng đã bị hắn từ chối.

“Chúng ta đi vào cũng quá tự nhiên rồi đó.” Lý Nhược Thuỷ lẩm bẩm một câu.

Ai không biết còn tường Trịnh phủ là nhà của họ.

Lộ Chi Dao im lặng một lát, nhẹ giọng nói: “Không phải ngươi là Thiếu phu nhân của Trịnh phủ sao?”

Lý Nhược Thuỷ: ... 

Không biết vì sao nàng lại cảm thấy có chút kỳ lạ.

*

Mặc dù tiểu viện của Trịnh Ngôn Thanh quạnh quẽ, nhưng những gì nên có đều có, chẳng hạn như nhà bếp nhỏ nằm ở góc đông nam.

Lúc trước Lộ Chi Dao đã tự mình chuẩn bị thuốc giải, nên rất thành thạo với việc sắc thuốc.

“Hoả Diệc Thảo vốn có tính nóng, nên điều quan trọng nhất khi sắc thuốc là phải kiểm soát nhiệt độ.”

Hai người họ khiêng bếp lò nhỏ ra sân, cho thảo dược đã nghiền nhỏ vào, sau đó từ từ quạt lửa.

Lý Nhược Thuỷ ngồi trên xích đu bên cạnh, đung đưa qua lại nhìn hắn.

“Tối hôm qua ngươi lấy thảo dược thế nào?”

Lộ Chi Dao quạt quạt hương bồ, tay kia cách xa bình thuốc kiểm tra nhiệt độ, trầm ngân một lúc rồi mới trả lời nàng.

“Bên trong rất tối, đâu đâu cũng có ám khí, rất nguy hiểm.”

Lý Nhược Thuỷ suy nghĩ một lúc, rồi lắc lư xích đu không trả lời.

“Trong mật thất có rất nhiều thảo dược, nhưng ta không nhìn thấy, cho nên chỉ có thể ngửi từng loại một, mặc dù hơi cay mũi, nhưng cuối cùng ta cũng tìm thấy Hoả Diệc Thảo.”

Giọng điệu của Lộ Chi Dao nhẹ nhàng du dương, bất cứ ai nghe thấy cũng sẽ cảm thấy có chút cảm động.

Nhưng Lý Nhược Thuỷ hoàn toàn không có cảm giác đó, thậm chí còn cảm thấy có chút kinh ngạc.

“Ngươi, không phải đang giả vờ đáng thương đấy chứ?”

Nước thuốc trên bếp sủi bọt, tỏa ra mùi thuốc đắng, che đi tiếng thở dài của Lộ Chi Dao.

“Ta không giả vờ.” Lộ Chi Dao quay đầu lại: “Không phải thật sự rất đáng thương sao?”

Mặc dù hôm nay đã nói hai chữ này quá nhiều lần, nhưng lúc này nàng vẫn phải nói.

Thúi lắm.

Lý Nhược Thuỷ im lặng làm khẩu hình miệng, lúc mở miệng thì nói ra.

Lộ Chi Dao khẽ cười, tiện tay lấy ra một sợi chỉ bạc quấn quanh xích đu, chậm rãi kéo nó lên cao.

Lý Nhược Thuỷ vội vàng nắm cặt dây thừng hai bên, nhìn khoảng cách càng lúc càng cao, thì lắp bắp nói.

“Ngươi đang làm gì vậy, vừa rồi ta không nói xấu ngươi!”

Vừa dứt lời nàng đã hối hận, đây không phải chưa đánh đã khai sao!

Lực tay của Lộ Chi Dao không hề suy giảm, lông mi rũ xuống hơi cong, tâm trạng rất tốt.

“Lần sau nói xấu trong lòng là được, vì cho dù chỉ làm khẩu hình miệng thì môi cũng sẽ phát ra âm thanh.”

Lộ Chi Dao cảm thấy độ cao này chưa đủ, cho nên hắn nhảy lên cây, kéo xích đu lên cao hơn, cho đến khi gần như song song với hắn.

Tim Lý Nhược Thuỷ đập thình thịch, nàng nhắm nghiền hai mắt, sợ mình không nhịn được sẽ mắng ra những lời trong lòng.

Nhưng nhắm mắt đợi mãi không thấy hắn buông tay, Lý Nhược Thuỷ mở một mắt nhìn về phía trước.

Chỉ thấy Lộ Chi Dao đứng giữa tán cây, trên mặt lốm đốm ánh sáng, mái tóc đen rối tung ở sau lưng, giống như một tiên nhân trong rừng.

“Đu xích đu, nếu muốn đu thì phải đu nhanh, dừng ở không trung như vậy thật không có võ đức.”

Lý Nhược Thuỷ lẩm bẩm, rồi nhắm mắt lại, lải nhải một tràng dài như muốn dùng cách này để giảm bớt sự căng thẳng của mình.

“Gió đến rồi.”

Ngay sau đó, xích đu đột nhiên hạ xuống, mang đến cảm giác mất trọng lực khiến người ta hoảng hốt.

“Ta hận…”

Lộ Chi Dao nhảy xuống bên bếp lò, tiếp tục sắc thuốc, buột miệng hỏi.

“Hận cái gì?”

Xích đu đu từ điểm cao nhất ở phía trước đến điểm cao nhất ở phía sau, muốn giữu thăng bằng chỉ có thể dựa vào mông và tay.

Lý Nhược Thuỷ nghiến răng nghiến lợi đáp: “Ta hận bản thân mình vì đã không trải nghiệm cảm giác này sớm hơn!”

Sau này nhất định phải đánh hắn một trận.

Lộ Chi Dao giẫm lên sợi chỉ bạc dưới chân, điều chỉnh một lúc, không cho xích đu dừng lại.

Lý Nhược Thuỷ nắm chặt dây thừng, góc váy bay lượn trên không trung, trong mắt viết chữ “mệt mỏi”, cảm thấy mình lại bị đùa giỡn.

Mùi thuốc trong nồi thuốc từ từ tỏa ra, Lộ Chi Dao dập tắt lửa trên bếp, dùng chân dừng sợi chỉ bạc, kéo xích đu dừng lại.

Hắn nắm lấy tay cầm, đổ bình thuốc màu đen vào bát sứ một cách chính xác, rồi quay sang mỉm cười với nàng.

“Có thể uống thuốc rồi.”

...

Nghe vậy, nàng không khỏi nghĩ đến một câu nói nổi tiếng: “Đại Lang, uống thuốc.”

Lý Nhược Thuỷ bước xuống xích đu mà chân như nhũn ra, nàng vuốt lại mái tóc và góc váy rối bời, đi đến bên bàn.

Vừa đến gần, nàng đã ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc bốc lên, xộc thằng vào linh hồn, giống như mùi bùn đất thối rữa, như mùi cá đã ươn mấy ngày.

Huân khiến nàng có chút mê man.

Lý Nhược Thuỷ cau mày, đang định nhấc bát lên uống một hơi cạn sạch, thì lại bị cánh tay của Lộ Chi Dao chặn lại.

“Thuốc này có dược tính rất mạnh, phải uống từng ngụm một.”

Lý Nhược Thuỷ nhớ lại sự đau đớn khi chất độc phát tác, rồi lại nhìn giỏ anh đào trên bàn, nàng ngồi phịch xuống ghế đá.

“Mặc dù rất có thể ngươi đang lừa ta, nhưng thôi, đến đây đi!”

Nàng đưa tay với lấy bát sứ lại bị ngăn lại, Lộ Chi Dao cười không nói lời nào, đầu ngón tay gõ nhẹ vào bát sứ, như muốn ám chỉ điều gì đó.

Lý Nhược Thuỷ thả lỏng vai, vẻ mặt đầy bất lực: “Có cần phải như thế không?”

Lộ Chi Dao sững sờ một lát, nhướng mày cười: “Ngươi biết ý của ta là gì không?”

“Không phải ngươi chỉ muốn nhìn thấy ta đau khổ thôi sao?” Lý Nhược Thuỷ lấy anh đào chuẩn bị ở bên cạnh chuẩn bị: “Ngươi đút thuốc đi.”

Người chinh phục cũng chỉ là hạ nhân mà thôi.

Lộ Chi Dao không nhịn được cười, khóe mắt đuôi lông mày đầy mang theo vẻ dịu dàng, ngay cả ánh nắng xuân tháng tư cũng không long lanh bằng hắn.

Lộ Chi Dao khuấy nước thuốc, vẻ mặt cực kỳ dịu dàng, hắn không nhịn được thấp giọng than thở.

“Ta thật sự rất muốn làm một con rối gỗ giống ngươi.”

Lý Nhược Thuỷ nắm lấy cổ tay hắn, nắm lấy chuỗi Phật châu màu trắng lạnh lẽo, khiến chúng phát ra tiếng va chạm giòn tan.

“Rối gỗ làm sao bằng người thật được.”

Nếu làm ra con rối không hợp ý hắn, hắn sẽ trực tiếp đánh chủ ý lên người nàng, biến nàng thành con rối thì sao bây giờ?

Hắn là người hoàn toàn có thể làm được chuyện đó.

“Chúng ta uống thuốc trước đi.” Phải rời sự chú ý của hắn trước rồi nói sau.

Lộ Chi Dao mỉm cười, múc một thìa nước thuốc đưa lên miệng nàng, nhẹ giọng nói: “không được nhổ ra.”

Lý Nhược Thuỷ hít sâu một hơi, há miệng nuốt hết nước thuốc màu đen vào miệng, sắc mặt lập tức nhăn lại, Phật châu trên cổ tay Lộ Chi Dao cũng bị nàng bóp đến kêu ken két.

Thuốc này vừa đắng vừa chua lại còn tê, nếm kĩ còn có chút vị cay, các vị hòa quyện lại với nhau tạo thành mùi vị rất kinh khủng, nàng chỉ có thể nhanh chóng nuốt xuống, sau đó ngay lập tức cho một quả anh đào vào miệng.

“Khó uống quá.”

Uống thuốc mà uống từng ngụm một, thì đó không phải là uống thuốc, mà là tra tấn.

“Uống tiếp.”

Sau khi thìa chất lỏng nóng hổi tiếp theo nguội bớt lại được đưa đến bên môi, chỉ mới ngửi thôi cũng có thể cảm nhận được trong miệng.

Lý Nhược Thuỷ cau mày uống hết, chút vị chua ngọt của anh đào còn sót lại trong miệng, lúc này đã bị vị thuốc át hết.

Lúc này nàng cảm thấy có chút may mắn vì Lộ Chi Dao không nhìn thấy vẻ mặt méo mó khi uống thuốc của nàng.

“Tiếp.”

Anh đào đã không còn tác dụng, lưỡi của Lý Nhược Thuỷ tê dại đến mức chỉ còn lại vị đắng, Đại Lang được đút thuốc có khi cũng không khổ sở bằng nàng.

“Mỗi lần uống thật sự chỉ được uống từng ngụm thôi sao?”

Lý Nhược Thủy hy vọng lương tâm của hắn sẽ trỗi dậy, chơi đủ rồi thì dừng tay lại.

“Miệng lưỡi ta không lẻo mép như ngươi. Đây quả thực là sự thật.”

Lộ Chi Dao thổi thuốc trong thìa, trông rất thân mật, hắn đưa thuốc đến bên môi nàng.

“Uống một hơi cũng không sao, ta không ngại nhìn thấy ngươi nhảy xuống giếng vì nóng quá đâu.”

Sau khi Lý Nhược Thuỷ thở dài, nàng lại từ từ uống hết từng ngụm này đến ngụm khác, không hề phàn nàn hay trì hoãn.

Lộ Chi Dao vui vẻ đút thuốc cho nàng,  để mặc nàng nắm lấy Phật châu trên cổ tay.

Người ta thường nói, thú vui lớn nhất của việc nuôi mèo là trêu đùa và cho ăn, trêu đùa thực sự rất thú vị, nhưng hắn không ngờ việc cho ăn cũng thú vị như vậy.

Cảm giác chỉ được dựa vào mình như thế này thật sự rất dễ chịu.

Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là Lý Nhược Thuỷ ngoan ngoãn, đến lúc cần uống thuốc thì uống, không hề làm hắn khó chịu.

“Chỉ còn một chút thôi.”

Lý Nhược Thuỷ ngăn hắn lại, tự mình uống nốt chút thuốc cuối cùng trong bát.

Uống thuốc xong, Lý Nhược Thuỷ mới biết những gì hắn nói là sự thật, bởi vì bây giờ nàng đã cảm thấy hơi nóng, nhưng may mà thời tiết tháng tư vẫn mát mẻ, nên không quá khó chịu.

“Cuối cùng cũng được giải thoát.”

Nàng dựa lưng vào bàn, mắt nhìn xa xăm, chỉ việc chịu đựng mùi vị khó chịu của thuốc thôi đã tiêu tốn rất nhiều sức lực của nàng rồi.

Lộ Chi Dao vuốt ve Phật châu đã ấm lên vì bị nắm chặt, mũi chân khẽ nhúc nhích, xích đu phía sau lại bị kéo lên.

“Muốn chơi nữa không?”

Bởi vì uống thuốc hơi nóng, nên Lý Nhược Thuỷ lấy tay quạt gió, ngước mắt lên nhìn hắn.

“Nhàm chán, ngày mai ngươi có muốn cùng đến Bắc Sơn bơi không?”

Xích đu phía sau đột nhiên dừng lại, Lộ Chi Dao cúi đầu cười: “Ngươi vẫn nhớ sao?”

“Chuyện ta đã hứa với ngươi sao có thể quên được chứ.” Lý Nhược Thuỷ chọn một quả anh đào đưa cho hắn: “Ngày mai mang theo cái này đến ăn, ta sẽ dạy ngươi bơi.”

Lộ Chi Dao nhận lấy quả anh đào, trái cây đỏ mọng được hắn cho vào miệng chậm rãi thưởng thức.

Lớp vỏ đỏ mỏng manh bị cắn vỡ, vị chua ngọt tan trong đầu lưỡi, thịt quả mềm bị nghiến nát giữa môi và răng.

Hắn vô thức kéo sợi chỉ bạc giữa các ngón tay, các đầu ngón tay đều bị siết đỏ, hắn cố gắng kìm nén cảm giác rung động không rõ vào lúc này.

“Ngày mai giờ nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.