Lần Đầu Yêu Đương Nồng Cháy

Chương 32:




Tưởng Nam Thư cảm thấy cơ thể người đàn ông có chút căng cứng, không biết có phải ảo giác của cô hay không. Cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nép vào lòng anh, cẩn thận hỏi: “Ai vậy?”

Tống Dã im lặng vài giây, thấp giọng nói: “Nhóm thiết kế” Thực ra anh không nghĩ nhiều, chỉ là không muốn để họ chạm mặt, không muốn Tưởng Nam Thư nhìn Trần Thanh Việt thêm một lần nào nữa. Tốt nhất là vĩnh viễn đừng gặp lại người này nữa.


Bên tai không ngừng truyền đến tiếng xe chạy qua, Tưởng Nam Thư không biết đã bị anh ôm bao lâu, xung quanh đều là hơi thở của anh, gáy cô bị lòng bàn tay ấm áp của anh khống chế, không thể nhúc nhích. Cảm giác nếu cứ ôm như vậy nữa thì sẽ chìm đắm trong đó nên cô không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Đi rồi chứ?”

“Chưa.” Tống Dã ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi.

Tưởng Nam Thư cảm thấy cơ thể căng cứng của người đàn ông dường như đã thả lỏng hơn nhiều, có chút nghi ngờ liệu mình có bị anh lừa hay không, trên thực tế chẳng có đồng nghiệp nào cả. Anh chỉ muốn ôm cô mà thôi.

“Anh lừa tôi phải không?” Cô buồn bực hỏi.

“Ừ.” Tống Dã khẽ siết nhẹ bàn tay khô ráp lên gáy cô, l.ồng ngực khẽ rung, dường như đang cười, “Chờ đến khi em phát hiện ra rồi đẩy tôi ra.”

“…”

Tên khốn kiếp.

Tưởng Nam Thư khẽ vùng vẫy, lần này cô đẩy anh ra một cách rất dễ dàng. Cô lùi về sau một bước, ngẩng đầu nhìn anh, chạm vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh, trong lòng không hiểu sao lại mềm nhũn, những lời muốn mắng muốn chất vấn vừa rồi lại nuốt xuống.

Tống Dã đã kìm nén cảm xúc của mình, nhìn chằm chằm vào cô vài giây, cúi người nhặt chiếc điện thoại bị rơi xuống gầm xe giúp cô, kiểm tra một chút rồi mới đưa cho cô: “Đi thôi, phim sắp chiếu rồi.”


Đây có thể coi là buổi hẹn hò thực sự đầu tiên của hai người sau khi gặp lại, anh không muốn nó bị phá hỏng.

Tưởng Nam Thư im lặng nhận lấy điện thoại, bật màn hình xem giờ, ngẩng đầu nhìn anh: “Đi nhanh lên, còn mười phút nữa.”

Đến rạp chiếu phim, Tống Dã đi mua nước và một hộp bắp rang bơ.

Lúc vào rạp, màn hình lớn đã bắt đầu chiếu quảng cáo. Cũng may là kịp giờ. Ghế mà Tưởng Nam Thư đặt ở hàng phía sau, thêm nữa hôm nay không phải cuối tuần, lượng người xem suất chiếu này không nhiều. Sau khi hai người ngồi xuống, Tống Dã nhét hộp bắp rang bơ vào lòng cô.

Thực ra đây không phải là lần đầu tiên hai người đi xem phim, hồi cấp ba cũng đi mấy lần, trong đó có hai lần là đi riêng. Lúc đó cô có một cái hộp đựng những thứ lặt vặt, bao gồm cả vé xem phim.

Bốn tấm vé xem phim hiện vẫn còn trong hộp đó, được cất cùng một số đồ cũ trong kho mà Giang Dục thuê tạm thời, đợi khi nhà sửa sang xong sẽ chuyển về sắp xếp lại.

Năm đó hình như cũng như vậy, vừa ngồi xuống ghế, cậu thiếu niên liền nhét vào lòng cô một hộp bắp rang bơ. Thật ra, lúc đó tâm trí đều cô không đặt vào bộ phim, xem xong một bộ phim cô chỉ nhớ được vài tình tiết, tâm trí đều đặt vào chàng trai ngồi ở bên cạnh.


Tưởng Nam Thư ôm hộp bỏng ngô, quay đầu nhìn Tống Dã. Dưới ánh sáng lờ mờ, đường nét khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông vẫn còn vương chút gì đó của thời niên thiếu, dáng vẻ anh yên lặng nhìn màn hình lớn vẫn khiến cô rung động, loại rung động ấy là thứ người khác không thể mang lại được. Nhịp tim không bao giờ biết nói dối. Cô cúi đầu thở dài, cứ tiếp tục như vậy thì e rằng sẽ không chống đỡ thêm được bao lâu nữa. Trình Gia Gia chắc chắn sẽ mắng cô không có chí khí. Cô ngẩng đầu lên, cố gắng tập trung vào bộ phim.

Tống Dã dựa vào lưng ghế, im lặng nhìn màn hình lớn nhưng anh không tập trung như Tưởng Nam Thư tưởng. Anh tưởng rằng mình đã bình tĩnh lại, nhưng rõ ràng anh đã đánh giá cao bản thân. Trần Thanh Việt giống như một cái gai chôn sâu trong lòng, nhổ ra sẽ chảy máu, không nhổ sẽ mãi ở đó. Lần đầu tiên Tống Dã gặp Trần Thanh Việt là hai tuần trước kỳ thi đại học. Cuối tuần đó, nhà trường lo học sinh lớp 12 căng thẳng quá nên cho nghỉ một ngày. Nhưng khi ấy dù mọi người đều khá căng thẳng nên dù được nghỉ cũng không dám chơi bời, Lâm Diệu bảo tìm chỗ học chung, nhờ Tống Dã giúp bọn họ ôn tập thêm một số câu hỏi trọng tâm.

Mấy kỳ nghỉ trước cũng trôi qua như vậy. Nhưng lần đó Tưởng Nam Thư không đến, cô nói là có việc.

Hôm đó Tưởng Nam Thư không đến, Trình Gia Gia cũng ngại đi chung với mấy nam sinh. Bình thường hai cô gái là những người chăm chỉ nhất, đặc biệt là Tưởng Nam Thư, là người siêng năng nhất trong số bọn họ.

Cô không đến, Lâm Diệu và Từ Hạo cũng trở nên lười biếng, ôn tập ở nhà Lâm Diệu một lúc thì bắt đầu chơi game. Chơi cả buổi chiều xong Tống Dã và ba người bọn họ ra ngoài ăn cơm. 

Lâm Diệu nói muốn đi ăn cơm niêu ở quán quen, khi đến nơi mới phát hiện quán đó đã chuyển sang địa điểm khác. Trên cửa dán thông báo nói hết hạn thuê nhà, chủ nhà không cho thuê nữa, quán của họ chuyển đi nơi khác, trên đó có ghi địa chỉ chi tiết ở khá xa.

Từ Hạo nói: “Đổi quán khác ăn đi.”

“Không được, hôm nay tôi nhất định phải ăn đồ của tiệm này.” Lâm Diệu không chịu, dường như không ăn bữa này sẽ ảnh hưởng đến việc thi đại học của cậu ta vậy.

Tống Dã nhún vai thờ ơ: “Đi taxi đi.”

Nửa tiếng sau, anh đã hối hận.

Quán cơm niêu chuyển đến đối diện bệnh viện hạng ba ở phía tây thành phố. Đối diện bệnh viện có rất nhiều quán ăn, còn có cửa hàng mẹ và bé, cửa hàng quần áo,… chi chít khắp mấy con phố. Bọn họ gần như không bao giờ đến đây, chậm rãi đi dạo tìm quán cơm niêu đó. Đến một ngã tư, Tống Dã đột nhiên dừng bước, ngây ngốc nhìn cửa hàng bánh ngọt cách đó không xa, một đôi thiếu nam thiếu nữ đang ôm nhau.

“Sao vậy?” Lâm Diệu không hiểu chuyện gì, quay đầu lại, phát hiện sắc mặt anh khó coi đến đáng sợ.

Từ Hạo lắp bắp: “Kia là Tưởng Nam Thư sao?”

Tưởng Nam Thư quay lưng về phía bọn họ, cô mặc một chiếc váy trắng, tóc đuôi ngựa buộc cao, đeo chéo một chiếc túi vải nhỏ màu xanh lam. Chiếc túi nhỏ đó là quà sinh nhật Trình Gia Gia tặng cô, trên đó có treo một chiếc móc khóa hình thỏ con, giá khoảng trăm tệ, không đắt, rất thích hợp làm quà tặng giữa các cô gái và không tạo gánh nặng kinh tế. Sau khi Tưởng Nam Thư nhận được chiếc túi đó thì luôn dùng nó, thường tiện tay đặt trên bàn học. Cho nên ngay cả Từ Hạo và Lâm Diệu cũng thấy quen mắt, huống chi là Tống Dã.

Chàng trai kia vẫn đang mặc đồng phục trường cấp ba số 6, cậu ta nhìn thấy bọn họ. Vẻ mặt cậu ta lúc đầu là ngạc nhiên, sau đó là lạnh nhạt, thậm chí còn có chút tức giận.

Lâm Diệu thấp giọng mắng: “Mẹ kiếp…”

Tống Dã đứng im tại chỗ, nhìn gần nửa phút, anh nhìn bao lâu thì bọn họ ôm nhau bấy lâu. Đã nhiều năm trôi qua nhưng anh vẫn nhớ cảm giác lúc đó, giống như vào một ngày đông lạnh giá bị người ta dội một chậu nước đá lên đầu, lạnh đến tận xương tủy. Đặc biệt là trong ánh mắt của chàng trai kia còn mang theo một tia khiêu khích, khiến anh hiểu rõ ràng, chàng trai kia quen anh, biết sự tồn tại của anh.

Quán cơm niêu ngay bên cạnh tiệm bánh ngọt, Tống Dã không nói một lời, xoay người rời đi.


Lâm Diệu và Từ Hạo ngẩn người rồi vội vàng đuổi theo, đến khúc cua thì va phải một nam sinh mặc đồng phục trường cấp ba số 6. Lâm Diệu túm lấy nam sinh hỏi: “Học trường cấp ba số 6 à? Có quen Tưởng Nam Thư không?”

Cậu ta nhớ Tưởng Nam Thư chuyển đến từ trường cấp ba số 16, cô xinh đẹp như vậy nên chắc có nhiều nam sinh quen biết.

Nam sinh ngẩn người: “Quen chứ, là bạn học cùng lớp của tôi trước kia.”

Tống Dã dừng bước nhưng không quay đầu lại, nghe Lâm Diệu và nam sinh kia nói chuyện phía sau.

“Trước kia cô ấy có bạn trai không?”

“Trước kia thì không… Nhưng bây giờ có…”

Nam sinh kia chính là Phương Húc. Cách đây không lâu Trần Thanh Việt vừa phẫu thuật lần hai, thật ra vẫn chưa hồi phục hẳn, nhưng Trần Thanh Việt có lòng tự tôn cao, nhất định phải đeo chân giả phải trông bình thường mới chịu đến trường. Hôm nay cậu ta vô ý ngã nên bị thương ở chân, cậu đi cùng cậu ta đến bệnh viện kiểm tra, trùng hợp Tưởng Nam Thư được nghỉ nên cũng đến.

Vừa rồi Phương Húc không nhìn rõ mặt Tống Dã, lúc này quay đầu nhìn, chỉ thấy bóng lưng thẳng tắp như cây tùng của thiếu niên, lại quay đầu nhìn Lâm Diệu và Từ Hạo: “Các cậu là bạn học hiện tại của cô ấy à?”

“Lâm Diệu, đi thôi.” Tống Dã đứng im không quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng.

Nói xong, anh sải bước rời đi, Lâm Diệu và Từ Hạo vội vàng đuổi theo.

Trước cửa tiệm bánh ngọt, Tưởng Nam Thư đỡ Trần Thanh Việt, đã một phút rồi cô cảm thấy không được tự nhiên nói: “Cậu đỡ hơn chưa? Có thể dịch chuyển một chút không? Ngồi xuống trước đi.”

Trần Thanh Việt im lặng một lúc, buông tay đang ôm cô ra, để cô đỡ cậu ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Phương Húc chạy tới hỏi cậu ta sao rồi, sau đó mới mở miệng: “Vừa rồi tôi gặp ba người…”

“Phương Húc, mua giúp tôi chai nước.” Trần Thanh Việt ngắt lời cậu ta.

Sau ngày hôm đó, Tống Dã bắt đầu nhận được tin nhắn từ số lạ.

[Tôi đã biết cậu là ai từ lâu rồi, hãy tránh xa Tưởng Nam Thư ra.] 


[Người cô ấy thích là tôi, cậu chỉ là lốp xe dự phòng mà thôi.] 

[Tôi bảo cô ấy đến tìm tôi thì cô ấy nhất định sẽ đến, cậu là cái thá gì chứ?]

….

Bây giờ nghĩ lại, anh cũng chưa từng nghe Tưởng Nam Thư nhắc đến chuyện trước khi chuyển trường. Từ những tin nhắn hình ảnh đó, anh nhìn thấy cái gọi là “tuân lệnh” của Tưởng Nam Thư đối với Trần Thanh Việt. Tống Dã có trí nhớ cực tốt, đối chiếu thời gian, phát hiện mỗi lần Tưởng Nam Thư xin nghỉ ốm, xin nghỉ việc riêng, đều là ở cùng Trần Thanh Việt.

Anh nhìn thấy ảnh của Tưởng Nam Thư từ cấp hai đến năm lớp mười, rất nhiều ảnh, có ảnh chụp riêng, cũng có ảnh chụp chung. Trong ảnh chụp chung, Tưởng Nam Thư đều đứng cạnh nam sinh đó, hai người rất gần nhau. Tống Dã nhìn những bức ảnh và tin nhắn, không biết trong lòng mình lúc này là tư vị gì, có lẽ giống như bị người ta mài dao trên trái tim, lòng tự tôn mười tám năm qua bị gọt thành từng mảnh rơi xuống đất, sau đó bị nghiền nát.

Mỗi lần nhận được tin nhắn, không phải là anh không muốn đi hỏi Tưởng Nam Thư, nhưng lý trí còn sót lại khiến anh đã kiềm chế bản thân. Chờ cô ấy thi đại học xong đã.

Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian khó khăn nhất của Tống Dã. Cũng là trong khoảng thời gian đó, anh học hút thuốc rồi nghiện thuốc lá.

Lần thứ hai gặp Trần Thanh Việt là vào tối hôm trước kỳ thi đại học. Tưởng Nam Thư gọi điện thoại cho anh, hỏi anh có thể đến thăm cô không, cô có hơi lo lắng nên muốn gặp anh. Tống Dã lạnh lùng từ chối, bảo cô ấy đừng phân tâm, thi cho tốt. Nhưng mà cuối cùng anh lại không nhẫn tâm, sau khi từ chối không lâu anh vẫn đến tìm cô. Nhưng tối hôm đó, có lẽ anh không nên đi.

Lúc đó Tưởng Nam Thư ở là một khu chung cư cũ hơi giống nhà ống trước kia, đi vào hơi vòng vèo. Anh đứng ở khúc cua, nhìn thấy Tưởng Nam Thư và Trần Thanh Việt đứng dưới bóng cây từ xa, cô bước lên trước đưa tay ôm Trần Thanh Việt, nhẹ giọng nói: “Thi tốt nhé.”

Hình ảnh đó khiến Tống Dã đột nhiên cảm thấy bản thân rất nực cười, anh tự giễu cười một tiếng xoay người rời đi. Anh đi rất lâu mà không có lý trí cũng không có mục đích, điện thoại lại vang lên. Vẫn là Tưởng Nam Thư gọi đến, trong điện thoại cô nói một cách đáng thương: “Tống Dã, cậu hát cho tôi nghe một bài đi, tôi lo lắng quá.”

Tống Dã không lên tiếng.

Tưởng Nam Thư: “Sao cậu không nói gì? Cậu không nói gì tôi càng lo lắng hơn, tôi sợ mình thi không tốt…”

“Cậu đang ở đâu vậy?” Tống Dã nói với giọng khàn khàn.

“Cậu bị cảm à?” Tưởng Nam Thư quan tâm hỏi.

“Không có.”

“Tôi đang ở nhà mà…”

Tống Dã im lặng một hồi, nói: “Hai mươi phút nữa tôi đến dưới lầu nhà cậu.” 

Anh muốn biết, Tưởng Nam Thư còn có thể nói gì với mình. Anh hít sâu một hơi, lại đi ngược trở lại.

Đợi anh đến nơi, Tưởng Nam Thư đã đứng chờ ở đầu ngõ. Cô đã thay một bộ quần áo khác, mặc chiếc váy trắng đó đứng dưới đèn đường, ngoan ngoãn nhìn xung quanh. Nhìn thấy anh, cô lập tức chạy tới.


Hai người đứng đối diện nhau, vẻ mặt Tống Dã hơi cứng ngắc, dù có cố gắng kiềm chế thế nào thì cũng mới mười tám tuổi, vẫn không giấu hết được. Nhưng Tưởng Nam Thư chỉ lo lắng cho kỳ thi đại học không chú ý đến sự bất thường của anh, tự mình nói liên thiên. 

Trong giọng nói của cô Tống Dã dần dần lấy lại lý trí, nhận ra cô thực sự rất lo lắng. Im lặng nửa ngày, anh giơ tay xoa đầu cô một cái: “Đừng lo lắng.”

Tưởng Nam Thư ngẩng mặt lên, gương mặt thiếu nữ trong sáng xinh đẹp, dưới mắt có quầng thâm nhạt, là dấu vết của việc thức khuya ôn tập trong khoảng thời gian này. Cô nhìn anh, mặt hơi đỏ, nũng nịu: “Tống Dã, học thần, học bá…Có thể ôm tôi một cái không? Cho tôi xin vía may mắn từ cậu.”

Tống Dã cứng đờ cả người, cúi đầu nhìn cô.

… Thật lâu sau, anh bước lên trước ôm cô vào lòng.

“Thi tốt nhé.”

“Ừm ừm.”

Thiếu nữ rất mãn nguyện, cọ mạnh vào lòng anh.

Cái ôm đó kéo dài rất lâu, Tưởng Nam Thư bị anh ôm đến nỗi mặt nóng bừng, sợ bị người khác nhìn thấy mới đẩy anh ra. Sau này mới biết, cái ôm đó là lời tạm biệt của Tống Dã dành cho cô. Nếu chỉ là lời tạm biệt thôi thì có lẽ Tưởng Nam Thư đã không khổ sở nhiều năm như vậy.

Tối hôm thi đại học xong, Tưởng Nam Thư vì thi môn toán không tốt nên chạy đi tìm Tống Dã để an ủi. Trên đường đi tìm Tống Dã, cô nhận được điện thoại của Trần Thanh Việt, Trần Thanh Việt hỏi: “Thi tốt không?” 

Tưởng Nam Thư nói với giọng thất vọng: “Môn toán thi không tốt.”

Nghe thấy tiếng xe buýt báo trạm, Trần Thanh Việt dừng một chút: “Cậu ra ngoài à?” Cậu ta đã gần đến khu chung cư nhà cô.

Tưởng Nam Thư lơ đãng: “Tôi đi tìm bạn học.”

Trần Thanh Việt im lặng mấy giây, nói: “Ừm.”

Tối hôm đó, trước khi điện thoại của Tưởng Nam Thư gọi đến, Tống Dã nhận được một email. Lúc đó Lâm Diệu cũng ở nhà anh, ăn cơm xong thì đến, đang nằm trên giường trong phòng anh chơi game.

Email đó đính kèm một video và một đoạn văn bản trông méo mó u ám: [Tôi đã nói cậu hãy tránh xa cô ấy ra, đừng làm chuyện này tệ đi như vậy, cậu có hiểu cái gọi là đến trước đến sau không? Cậu là người xen vào chuyện của chúng tôi, nói khó nghe thì chính là kẻ thứ ba. Là một người lành lặn tự cao tự đại cậu có biết xấu hổ không thế? Nếu không có cậu, tôi và cô ấy sẽ rất tốt.]

Video có độ phân giải không tốt lắm, giống như quay bằng điện thoại.

Tưởng Nam Thư không biết nằm sấp trên bàn ở đâu, ngủ thật say, một bàn tay gầy guộc thon dài nhẹ nhàng v.uốt ve trên má cô ấy, thiếu niên xa lạ thấp giọng nói: “Nam Thư, dậy đi.” 

Cô ấy trong giấc ngủ cau mày, lẩm bẩm: “Ngứa…”

Tưởng Nam Thư ngồi trên bồn hoa ở cổng khu chung cư nhà Tống Dã, ôm đầu gối chờ rất lâu. Cô tưởng Tống Dã sẽ mang quà xuống gặp mình, nhưng không ngờ, thứ chờ được lại là lời từ chối lạnh lùng dứt khoát của người kia.

“Đừng liên lạc nữa, tốt nhất là cũng đừng gặp mặt nữa.”


Tống Dã trở về nhà, nhìn thấy Lâm Diệu ngồi trước máy tính của anh, ngây người nhìn email đó. Nghe thấy tiếng đóng cửa, Lâm Diệu quay đầu nhìn anh, có lẽ là không biết an ủi thế nào hoặc cũng không biết nói gì, liền hỏi: “Vừa rồi cậu đi đâu vậy?”

“Cổng.” Tống Dã ngồi xuống bên giường, hơi cúi người nhìn màn hình điện thoại.

Lâm Diệu: “Ai tìm cậu vậy?”

Tống Dã giống như không nghe thấy, không nhúc nhích.

“Tưởng Nam Thư?” Lâm Diệu cảm thấy mình đoán đúng, lập tức nổi giận, “Cô ta còn mặt mũi tìm cậu à? Cô ta và tên kia đúng là một đôi chó má.”

“Im miệng.” Tống Dã ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Lâm Diệu nhìn đôi mắt hơi đỏ của anh, đột nhiên sững sờ.

Tống Dã nhìn cậu ta: “Tôi và cô ấy sẽ không liên lạc nữa, sau này cậu cũng đừng nhắc đến chuyện này.”

Lâm Diệu cảm thấy Tống Dã không cho cậu ta nhắc đến chuyện này, cũng không cho cậu ta mắng Tưởng Nam Thư, có lẽ là vì Tưởng Nam Thư là cô gái đầu tiên cậu thích. Tưởng Nam Thư bị điên à? Vẫn dây dưa với người yêu cũ, coi Tống Dã là bánh xe dự phòng, để nam thần như Tống Dã làm kẻ thứ ba?

Ngày có kết quả thi đại học, Lâm Diệu nhận được điện thoại của chị họ, bảo cậu ta có thể đến nhận mèo con rồi. Lâm Diệu gọi điện thoại cho Tống Dã: “Tôi đã nhờ chị họ tặng mèo người ta rồi, chắc cậu cũng không muốn nuôi đâu.” 

Tống Dã im lặng mấy giây rồi nói: “Ngày mai tôi đến đón nó về.”

Đây là lần đầu tiên Tưởng Nam Thư tập trung xem hết một bộ phim với Tống Dã. Bước ra khỏi rạp chiếu phim, cô muốn thảo luận với Tống Dã về cốt truyện, nhưng sau khi trò chuyện vài câu phát hiện ra anh hình như không tập trung xem lắm.

Đi đến chỗ đỗ xe, cô không nhịn được mà hỏi: “Vừa rồi trong rạp chiếu phim anh đang nghĩ gì vậy? Không phải là đang nghĩ kế hoạch công việc đấy chứ?”

Tống Dã đút tay vào túi, vẻ mặt không có gì khác lạ, cúi đầu nhìn cô cười một cái: “Đang nghĩ sắp tới bận như vậy, phải theo đuổi em thế nào mới có thể khiến em sớm cho tôi danh phận.”

Tưởng Nam Thư bất ngờ, tim đập lỡ một nhịp, ngây người nhìn anh. Người này…sao nói thay đổi là thay đổi ngay vậy? Trước kia cũng không có thẳng thắn như vậy.

“Anh… gấp gì chứ?” Cô nhanh chóng bình tĩnh lại, nhướng mày nhìn anh, “Mới bao lâu chứ, đã không muốn theo đuổi nữa rồi? Trước kia tôi cũng theo đuổi anh gần hai năm trời.”

Tống Dã nhìn cô chằm chằm nửa ngày, tự giễu nhếch mép: “Tưởng Nam Thư, em từng nghiêm túc theo đuổi tôi sao?” 

Tưởng Nam Thư thừa nhận phương pháp theo đuổi của mình năm đó không cao tay lắm, đó không phải là vì còn nhỏ hay sao? Còn cả ngày nghĩ đến việc phải thi vào một trường đại học với anh, dung lượng não làm sao đủ dùng!

Cô không phục: “Sao tôi lại không nghiêm túc được chứ?”

Tống Dã bình tĩnh nói: “Có lẽ là cảm thấy năm đó em cũng không thích tôi nhiều như vậy.”

Nói xong, anh giúp cô mở cửa xe.

Tưởng Nam Thư muốn nói lại thôi, ngẩng đầu nhìn anh muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy lời này không thốt ra được, cô không thể phản bác lại rằng “Năm đó tôi thích anh thích đến phát điên”, đúng chứ?

Cuối cùng, cô tức giận ngồi vào ghế phụ. Trên đường trở về, cô mở camera xem Tiểu Bối, phát hiện nó đã ngủ, lại thoát ra chơi game một lúc. Tống Dã lơ đãng nhìn cô một cái, phát hiện cô lại chơi cái game Otome đó.

Khi tới bãi đậu xe của khu chung cư, Tống Dã dừng xe, Tưởng Nam Thư cất điện thoại, che miệng ngáp một cái vì buồn ngủ, mắt rưng rưng kéo cửa xe đi xuống. Lúc này đã qua mười hai giờ, Tống Dã nhìn cô vừa rồi còn hào hứng chơi game, xuống xe liền uể oải buồn ngủ, giống như sắp đứng không vững.

“Về nhà ngủ đi.” Tưởng Nam Thư rất buồn ngủ, quay đầu nhìn Tống Dã một cái, chậm rãi đi về phía thang máy.

Tống Dã đút tay vào túi, đi phía sau cô. Hai người vừa bước vào thang máy thì điện thoại của Tưởng Nam Thư đột nhiên vang lên một tiếng, trong thang máy chật hẹp yên tĩnh trở nên vô cùng rõ ràng.

Là tiếng tin nhắn gửi đến. Cô tưởng là tin nhắn rác, lấy ra xem, cả người liền sững sờ.

[Nam Thư, có thời gian gặp mặt không?]

Ting –

Cửa thang máy mở ra, Tống Dã thấy cô đứng im không nhúc nhích, theo bản năng cúi đầu liếc nhìn, liếc thấy một dãy số quen thuộc và rõ dòng chữ đó. Nhiều năm như vậy, Trần Thanh Việt chưa từng đổi số điện thoại.

Trong nháy mắt, trong đầu Tống Dã lập tức hiện lên những tin nhắn không ra gì kia, tất cả sự ức chế u uất, tức tối cũng như không cam lòng trong quá khứ, như sóng cuốn trào dâng, nuốt chửng lý trí anh.

Tưởng Nam Thư hoàn hồn, cất điện thoại vào túi, lơ đãng cúi đầu bước ra ngoài. Vài bước đến cửa, cô muốn quay đầu lại nói với Tống Dã một câu chúc ngủ ngon, còn chưa kịp mở miệng thì cổ tay đột nhiên bị siết chặt bị anh kéo xoay người lại.

Rầm một tiếng.

Tưởng Nam Thư bị ấn trên cửa, Tống Dã không cho cô bất kỳ thời gian nào để phản ứng, giữ gáy cô hôn xuống mạnh bạo. Nụ hôn của anh bá đạo, thô bạo và gấp gáp, khác hẳn với sự lạnh nhạt và kiềm chế thường ngày, như muốn trút hết mọi ức chế và bất mãn trong bao năm qua vào nụ hôn này. Môi lưỡi Tưởng Nam Thư tê dại, bị anh mạnh mẽ khuấy đảo và chiếm đoạt, cả người gần như không đứng vững, nếu không phải được anh ghì chặt thì cô đã sớm mềm nhũn. Cô bị hôn đến mức thở không nổi, ưm lên một tiếng đẩy anh ra. Tống Dã vẫn hôn cô không chút lưu tình, cho đến khi cảm thấy cô sắp nghẹt thở mới dừng lại.

Hơi thở hai người quấn quýt lấy nhau, anh khàn giọng gọi: “Tưởng Nam Thư.”

“Hửm?” Tưởng Nam Thư ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, đầu óc mơ màng hỏi một câu, “Anh gấp gáp như vậy… chỉ vì điều này?”

Gấp gáp muốn danh phận như vậy, chỉ vì muốn hôn cô?

Hay là vì muốn tiến thêm một bước nữa? Tống Dã vội vàng…muốn vậy sao?

Tống Dã sững người, bị câu nói của cô làm cho tỉnh táo lại phân nửa. Anh đứng thẳng dậy, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói vẫn còn hơi khàn: “Nếu là vậy thì sao?”

Tưởng Nam Thư cố gắng giữ vững phòng tuyến cuối cùng, chớp chớp mắt nhìn anh hồi lâu, phát ngôn với tiềm năng của một tra nữ: “Thật ra cũng được, anh có biết thế nào gọi là…trước làm sau yêu, bạn tình chuyển lên chính thức không?”

!!

“…”

Đèn hành lang đột nhiên tối sầm. Cả hành lang tối đen như mực, Tưởng Nam Thư nghe thấy người đàn ông cười khẽ một tiếng, giống như tiếng khịt mũi phát ra từ khoang mũi, cũng giống như cười giận dữ.

Tiếp theo, cổ cô chợt lạnh ngắt, cổ áo len bị kéo ra. Cả người cô bỗng chốc căng cứng, hơi thở ấm áp của người đàn ông đến gần, vùi vào cổ cô. Tưởng Nam Thư nghẹt thở, mọi giác quan trong bóng tối bị phóng đại vô hạn. Cô run nhẹ, nắm chặt vạt áo anh, nhắm mắt đầy căng thẳng: “Chờ, chờ đã… để tôi chuẩn bị một chút! Ở đây không thích hợp, đây là cửa nhà…”

Giây tiếp theo, cổ cô truyền đến một trận đau nhói.

“Ưm!” Cô suýt nữa thì khóc.

Tống Dã vùi đầu vào hõm cổ cô, giọng khàn khàn, như buông xuôi thở dài: “Tưởng Nam Thư, em giết chết tôi đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.