Chuyện này thật sự không phải do Tống Dã làm, anh không cần thiết phải làm vậy trong buổi tiệc cuối năm. Như vậy dù có giành được giải thưởng, Tưởng Nam Thư cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ.
Anh cởi cúc áo vest, lười biếng dựa lưng vào ghế, tay cầm ly rượu, khi nhìn vào màn hình khóe miệng hơi nhếch lên, tay còn lại đang gõ chữ.
S: [Trong lòng em, tôi thích em đến mức không có giới hạn như vậy sao?]
Tưởng Nam Thư: “…”
Chứ còn gì nữa? Đến mức “bị cắm sừng”, thậm chí làm “người thứ ba” mà cũng chịu đựng được.
Tưởng Nam Thư vừa nghĩ đến chuyện này là lại tức, cô bực bội trả lời: [Tôi đi ngủ đây.]
Tống Dã: [Quà năm mới, ngày mai tôi sẽ gửi cho em.]
Tưởng Nam Thư sững người, không ngờ lại thật sự có quà. Cô im lặng, chưa biết nên trả lời thế nào thì khung chat lại hiện thêm một tin nhắn.
S: [Thật ra tối qua ăn xong, đợi mọi người về hết tôi đã định tặng em.]
Chẳng ngờ sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Giờ đây quan hệ giữa hai người không nóng không lạnh, Tống Dã biết Tưởng Nam Thư đang giận, thậm chí cố tình lạnh nhạt với anh. Nhưng anh không biết những chuyện năm xưa chỉ là hiểu lầm, nên không hiểu cô giận anh vì điều gì. Anh chỉ nghĩ… có lẽ bây giờ cô thật sự không thích anh nữa, hoặc có chút thiện cảm nhưng chưa đủ để muốn ở bên anh.
Thậm chí anh còn nghi ngờ, có lẽ năm xưa cô cũng không thích anh nhiều như anh nghĩ.
Tối qua, Tống Dã thức trắng đêm, người hơi mệt nhưng anh vốn dĩ rất khỏe nên nhìn không ra.
Khung chat hiện “đối phương đang nhập tin nhắn…”
Chờ mãi vẫn chưa nhận được hồi âm, cô ấy do dự như vậy sao?
Tống Dã bất lực, nhắn thêm: [Không khỏe thì nhớ ngủ sớm, ngủ ngon.]
Lúc này, chương trình trên sân khấu đã kết thúc, tiệc cuối năm sắp tàn. Trưởng phòng nhân sự cầm ly rượu đi tới, ngồi xuống cạnh Tống Dã: “Lộc Hiểu Vi của nhóm dự án các cậu chuyển sang bộ phận phát hành rồi, cậu đã có lựa chọn cho vị trí nhóm trưởng mới cho nhóm vận hành chưa, hay cần đăng tuyển?”
Hôm nay Lộc Hiểu Vi và Đỗ Hành đăng ký kết hôn, đúng ngày làm việc cuối cùng của cục dân chính.
Tống Dã nhớ lại những gì mình đã nói với Tưởng Nam Thư tối qua, lòng có chút chua xót. Anh hỏi trưởng phòng nhân sự: “Chỉ cần một người trong hai người chuyển sang bộ phận khác là được à?”
Trưởng phòng nhân sự giải thích: “Công ty có hai trường hợp tránh người thân. Một là đã kết hôn, nếu một người đã làm việc ở công ty, thì người còn lại không được ứng tuyển. Hai là chưa kết hôn, nếu trong quá trình làm việc nảy sinh tình cảm và kết hôn, thì không được cùng dự án hoặc cùng bộ phận. Hơn nữa, Lộc Hiểu Vi đang mang thai, công ty chắc chắn không thể sa thải cô ấy.”
Chuyện này nếu lan truyền trên dư luận thì khá nghiêm trọng, công ty không cần mạo hiểm như vậy.
“Nhóm vận hành cần tuyển người mới,” Tống Dã hờ hững cầm ly rượu nhấp một ngụm, “Về phần nhóm trưởng, đã có ứng cử viên rồi.”
“Tưởng Nam Thư?”
“Ừ.”
Trưởng phòng nhân sự mỉm cười: “Cô ấy đúng là phù hợp, lý lịch và kinh nghiệm đều vượt trội.”
Lúc này Tưởng Nam Thư vẫn chưa biết mình đã được thăng chức. Cô nhìn tin nhắn của Tống Dã, do dự không biết từ chối món quà thế nào, đúng lúc Trình Gia Gia gọi điện tới.
Trình Gia Gia cũng bắt đầu nghỉ Tết từ tối nay, vừa nghe thấy giọng cô đã hỏi: “Cậu bị cảm hả?”
“Ừ.” Giọng mũi Tưởng Nam Thư còn nặng hơn buổi chiều.
“Ban đầu còn định rủ cậu ra ngoài chơi cơ.” Trình Gia Gia hỏi: “Sao đột nhiên lại bị cảm, tối qua ăn lẩu vẫn khỏe mà?”
“Cậu còn nhớ Trần Thanh Việt không?”
“Nhớ chứ, sao vậy? Anh ta đến tìm cậu à?”
“Không phải…”
Tưởng Nam Thư nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này quá hoang đường. Cô hít sâu một hơi, rồi kể rõ ràng mọi chuyện tối qua cho Trình Gia Gia.
Nghe xong, Trình Gia Gia ngớ người, không ngờ câu chuyện về Trần Thanh Việt lại vẫn tiếp diễn, hơn nữa còn kịch tính đến vậy, không thua gì chuyện bố của Tưởng Nam Thư ngoại tình.
Cô khó tin mà nói: “Vậy là Tống Dã nghĩ trước khi chuyển trường cậu với Trần Thanh Việt quen nhau, sau đó chuyển qua trường 1 thì thích anh ấy, mà anh ất lại trùng hợp thấy hai người ôm nhau hai lần? Anh ấy nghĩ mình là người thứ ba nên từ chối cậu?”
Tưởng Nam Thư ừ một tiếng, im lặng.
“Thảo nào Lâm Diệu lại cư xử kỳ quái với chúng ta như vậy, hóa ra là vì chuyện này…” Trình Gia Gia vỡ lẽ, rồi cau mày nói: “Nhưng ôm cũng không chứng minh là yêu nhau được, sao Tống Dã không hỏi kỹ thêm vài câu. Chỉ vì chuyện đó mà nói lời từ chối dứt khoát với cậu như vậy, bỏ lỡ bao nhiêu năm, cậu không tức đến tát anh ấy một cái thì cũng đã nhẹ nhàng lắm rồi.”
Tưởng Nam Thư bực bội: “Nên bây giờ tớ cũng không muốn giải thích, vừa giận vừa thấy ấm ức.”
“Vậy thì đừng giải thích. Cậu khổ sở bao nhiêu năm, cũng phải để anh ấy chịu khổ một chút.” Trình Gia Gia ngừng một lát mới nói, “Dù không thể hoàn toàn trách anh ấy, nhưng anh ấy nhịn giỏi thật, đến mức cậu cởi áo trước mặt mà cũng không động lòng.”
Bé con Tiểu Bối đang ngáy bên cạnh giường, Tưởng Nam Thư ôm chăn nằm xuống, đầu óc choáng váng nhắm mắt lại: “Ừ, anh ấy nói nếu lên giường thì phải đi đăng ký kết hôn.”
“…Không ngờ Tống Dã lại là một kẻ yêu đến điên cuồng như vậy.”
“Anh ấy là đồ khốn.”
Giọng cô nghèn nghẹn, Trình Gia Gia thận trọng hỏi: “Cậu khóc à?”
Tưởng Nam Thư chua xót hít mũi, nói: “Không, chỉ là thấy hơi khó chịu thôi.”
Chu Gia Lạc an ủi cô: “Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt nhé. Ngày mai tớ phải về quê với bố mẹ hai ngày, khi về tớ sẽ đến thăm cậu.”
Cúp máy, Tưởng Nam Thư mơ màng chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm, cô tỉnh dậy vì khô cổ khát nước, cảm giác toàn thân không còn chút sức lực nào, cô sờ lên trán, thấy nóng ran.
Cô bị sốt thật rồi.
Tưởng Nam Thư cố gắng ngồi dậy uống thuốc hạ sốt.
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy thấy đã hạ sốt nên không nói với Giang Dụ. Lấy điện thoại kiểm tra tin nhắn, lúc này cô mới phát hiện Chu Gia Lạc đã gửi tin nhắn WeChat cho mình.
Chu Gia Lạc: [Hình ảnh]
Chu Gia Lạc: [Nhóm trưởng và lập trình viên chính đã đi đăng ký kết hôn rồi!]
Tưởng Nam Thư không có WeChat của Lộc Hiểu Vi, thường ngày nếu có việc gì đều nói chuyện qua Feishu nên không biết việc cô ấy đăng ký kết hôn và đăng lên vòng bạn bè.
Chu Gia Lạc: [Em đoán cô ấy đã mang thai. Nếu cô ấy rời khỏi nhóm dự án, em ủng hộ chị lên thay!]
Tưởng Nam Thư mở ảnh chụp màn hình lên, thấy ngày đăng ký kết hôn của Lộc Hiểu Vi và Đỗ Hành là hôm qua. Cô lại nhớ đến tối hôm kia Tống Dã nói về việc đi đăng ký kết hôn.
Cô im lặng một lát, rồi trả lời Chu Gia Lạc, Tưởng Nam Thư: [Cảm ơn em, nếu chị lên thay thật sẽ mời em ăn một bữa.]
Đến trưa, Lục Du Xuyên cũng đã về, còn mang theo một bưu kiện cho Tưởng Nam Thư: “Vừa gặp nhân viên giao hàng ở trước cửa nhà nên tiện tay cầm vào luôn. Là Tống Dã gửi, cái gì thế?”
“Em cũng không biết.” Tưởng Nam Thư nhìn cách đóng gói của chiếc hộp, cảm giác khá giống điện thoại. Cô lấy kéo mở ra, quả nhiên là một chiếc điện thoại.
Chiếc này giống y hệt chiếc điện thoại cô trúng thưởng hôm qua, nhưng của Tống Dã mua là bản 1TB, trong khi chiếc cô trúng thưởng chỉ là 512GB.
“Điện thoại à, mẫu mới nhất.” Lục Du Xuyên nhướn mày, “Chắc là máy đôi dành cho cặp tình nhân.”
Tưởng Nam Thư không phản bác.
Giang Dục và Lục Minh Khôn đang bận rộn nấu cơm tất niên trong bếp. Lục Minh Khôn nghe thấy tiếng Lục Du Xuyên, liền ra gọi: “Đã về rồi thì mau đi dán câu đối đi, mọi người đang bận rộn hết cả đây.”
Lục Du Xuyên chỉ vào Tưởng Nam Thư: “Chẳng phải em ấy đang rảnh sao? Để con nói chuyện với em ấy một lúc.”
Lục Minh Khôn quát: “Em con đang ốm nên phải nghỉ ngơi.”
“Em ốm à?” Lúc này Lục Du Xuyên mới nhận ra sắc mặt của Tưởng Nam Thư không được tốt lắm.
“Cảm lạnh thôi, không phải bệnh gì nghiêm trọng.” Tưởng Nam Thư cố gắng lấy lại tinh thần, đứng dậy nói: “Anh dán câu đối đi, em sẽ đứng bên giám sát.”
Hai anh em cầm câu đối đi ra cửa, điện thoại trong túi Tưởng Nam Thư reo lên, cô lấy ra xem, ngập ngừng vài giây rồi mới nghe máy.
Giọng nói trầm thấp của Tống Dã vang lên: “Em đã nhận được đồ chưa?”
Tưởng Nam Thư ‘ừm’ một tiếng, rồi nói: “Tôi đã có điện thoại rồi.”
“Máy cũ từ hai năm trước, đổi được rồi.” Tống Dã chọn quà năm mới khá giống kiểu trai thẳng. Lúc này anh vừa đi tới bãi đỗ xe ngầm, mở cửa xe ngồi vào, “Chiếc em trúng thưởng có thể tặng lại.”
Tưởng Nam Thư vẫn đang giận anh, nếu lại nhận quà từ anh sẽ khiến cô cảm thấy không thoải mái. Cô cúi đầu, im lặng một lúc. Lục Du Xuyên đứng cạnh lén nghe lén, nhìn cô một cái rồi nói: “Đàn ông tặng quà thì cứ nhận đi, đặc biệt là khi người ta còn đang theo đuổi em. Họ tặng bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu, không cần áp lực.”
“…”
Cô không muốn nói chuyện với hai người đàn ông này.
Đầu dây bên kia, Tống Dã ngồi tựa lưng vào ghế, nghe thấy lời đó thì khẽ cười: “Lục Du Xuyên đang bên cạnh à?”
“Bọn em đang dán câu đối.”
“Vậy nghe lời anh ấy đi.”
Tưởng Nam Thư khựng lại một lát, không từ chối nữa.
Tống Dã im lặng vài giây, rồi hỏi khẽ: “Tối nay có muốn ra ngoài không?”
“Không.” Tưởng Nam Thư cúi đầu nhìn mũi chân mình, nhẹ nhàng từ chối, “Mấy ngày này tôi muốn ở nhà nghỉ ngơi, cũng muốn ở cạnh mẹ.”
Tống Dã không biểu lộ cảm xúc gì, mắt nhìn chằm chằm kính chắn gió, lấy hộp thuốc lá từ ngăn kéo ra, rút một điếu ngậm lên miệng, mở cửa kính xe. Tưởng Nam Thư nghe thấy tiếng bật lửa “tạch” một cái, liền hỏi theo phản xạ: “Anh hút thuốc à?”
Cô chưa từng thấy Tống Dã hút thuốc, hồi cấp ba nhiều nam sinh đã hút thuốc, nhưng Tống Dã thì không. Mấy lần gần đây ở gần nhau, cô cũng không ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh. Anh luôn mang mùi hương sạch sẽ, thoang thoảng mùi gỗ, rất dễ chịu.
Người đàn ông khẽ đáp: “Thỉnh thoảng thôi.”
Gần đây tâm trạng có phần bức bối, đôi lúc không kiểm soát được.
“Em không thích à?” Anh hỏi lại.
Tưởng Nam Thư chớp mắt: “Không, tôi đâu quản được anh.”
“Tưởng Nam Thư.” Giọng nói lạnh nhạt của Tống Dã gọi cô.
“…Ừ.”
Tống Dã tựa lưng vào ghế, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, để hờ bên cửa xe, gẩy nhẹ tàn thuốc. Anh khẽ nhếch môi tự giễu: “Tôi không biết em giận gì, nhưng… năm mới mà, cho tôi một câu dễ nghe được không?”
Khi Tưởng Nam Thư nghe lời nói này thấy có chút đáng thương, trong lòng cũng hơi khó chịu. Cô mím môi, cười khẽ, dùng tiếng Quảng Đông nói: “Chúc anh phát tài.”
“…Được thôi.” Tống Dã khẽ cười nhạt, giọng điệu có phần lơ đãng, cũng dùng tiếng Quảng Đông đáp lại cô: “Chúc em phát tài.”
“…”
Tưởng Nam Thư hơi bất ngờ, tiếng Quảng Đông của Tống Dã rất chuẩn, âm sắc lại rất dễ nghe.
Cúp máy, cô phát hiện Lục Du Xuyên đang khoanh tay, nhìn cô với vẻ mặt đầy thích thú: “Hai người có đang yêu đương không đấy? Nghe cứ như là yêu, nhưng sao giống học sinh cấp ba ngây thơ vậy?”
Tưởng Nam Thư nhìn anh: “Lúc anh yêu đương, gọi điện toàn nói mấy thứ cấm trẻ dưới 18 tuổi nghe à?”
“Cũng không phải.” Lục Du Xuyên nhận ra cô em gái này cũng khá sắc sảo.
Tưởng Nam Thư nhàn nhạt nói: “Chưa yêu.”
Nhưng cũng không ngây thơ, đã hôn vài lần, suýt thì lên giường.
Cô nghĩ ngợi một lát rồi lấy điện thoại gửi cho Tống Dã một bao lì xì. Dù sao người ta cũng đã nói “Chúc em phát tài” rồi.
Buổi tối ăn xong cơm tất niên, Tống Dã đã nhận bao lì xì đó. Anh cũng lịch sự gửi lại lì xì cho cô.
–
Những năm trước, mỗi dịp năm mới chỉ có hai mẹ con Tưởng Nam Thư và Giang Dục, năm nay có thêm Lục Minh Khôn và Lục Du Xuyên, quả thật náo nhiệt hơn hẳn. Năm nào cô cũng ngồi xem hết chương trình Xuân Vãn với Giang Dục rồi mới đi ngủ. Năm nay vì không chịu được nữa, đầu cô đã choáng váng mà vẫn chưa kịp nghe bài kết thúc chương trình – “Khó quên đêm nay”.
Giang Dục thấy tình trạng của cô không ổn, đưa tay sờ trán cô: “Ôi trời, sao lại sốt rồi?”
“Lại sốt nữa ạ?” Tưởng Nam Thư nghĩ mình chỉ buồn ngủ thôi, tự đưa tay sờ trán, “Chắc chỉ sốt nhẹ thôi.”
Giang Dục hỏi: “Con sốt từ lúc nào vậy?”
Tưởng Nam Thư thật thà đáp: “Tối qua ạ.”
Giang Dục trách vài câu, sau đó đi tìm thuốc hạ sốt cho cô.
Lục Du Xuyên lo lắng hỏi: “Có cần đến bệnh viện không?”
Đêm khuya lại là giao thừa, sốt không phải chuyện quá nghiêm trọng nên Tưởng Nam Thư không cần nghĩ nhiều liền nói: “Không cần đầu, em uống chút thuốc hạ sốt là được rồi.”
Sau khi uống thuốc, cô bị Giang Dục giục về phòng nghỉ, Giang Dục kéo chăn ra giúp cô, nói: “Nếu mai vẫn sốt thì đến bệnh viện xét nghiệm máu xem tình hình thế nào.”
Tưởng Nam Thư ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Mai không phải đi chúc Tết sao?”
Ông bà nội của Lục Du Xuyên vẫn còn sống, sống cùng với bác cả của anh. Thông thường giao thừa cả nhà đều tụ họp, nhưng năm nay có thêm Giang Dục và Tưởng Nam Thư nên họ đổi sang mùng Một mới đi chúc Tết. Giang Dục đã đăng ký kết hôn với Lục Minh Khôn nên ông bà nội của Lục Du Xuyên cũng coi như người nhà của cô, cần đến nhà họ chúc Tết.
“Nếu con sốt thì không cần đi, bên đó có trẻ con, sợ lây bệnh cho các cháu.” Giang Dục xoa đầu cô: “Đợi đến Rằm tháng Giêng đi cũng không sao, để mẹ nói với chú Lục của con.”
“Vậy cũng được ạ.”
Giang Dục để lại một chiếc đèn ngủ, dặn dò vài câu rồi đi ra ngoài.
Điện thoại vẫn rung liên tục, đều là lời chúc Tết. Tưởng Nam Thư không trả lời nhiều, đang định đặt điện thoại xuống để ngủ thì trên màn hình hiện lên một tin nhắn.
[Nam Thư, chúc mừng năm mới.]
Tưởng Nam Thư nhìn chằm chằm vào màn hình, ngẩn người một lúc rồi đặt điện thoại lại trên tủ đầu giường, coi như không thấy.
Nhưng cô không ngờ rằng, tối hôm sau lại gặp Trần Thanh Việt ở bệnh viện.
Chiều mùng Một, Tưởng Nam Thư lại sốt. Giang Dục và Lục Minh Khôn phải đi chúc Tết nên bảo Lục Du Xuyên đưa cô đến bệnh viện khám gấp.
Sau khi khám xong, bác sĩ yêu cầu truyền nước. Tưởng Nam Thư nhìn chai thuốc, truyền xong cũng phải khoảng bốn tiếng, lúc đó chắc đã tám giờ tối. Cô liền bảo Lục Du Xuyên: “Anh về ăn cơm đi, ăn xong rồi đến đón em, tiện thể mang đồ ăn cho em luôn.”
Lục Du Xuyên không đồng ý: “Không được, anh phải ở đây chăm em.”
“Không cần đâu, ở đây có y tá, có chuyện gì em gọi người giúp là được.” Tưởng Nam Thư không yếu đuối như vậy, mấy năm nay ở Thâm Thành, khi ốm cô đều tự mình đi bệnh viện, “Anh về đi, bên đó các cháu đang chờ anh phát lì xì đấy.”
Cô đuổi Lục Du Xuyên mấy lần, anh không còn cách nào, đành phải về trước.
Trở lại xe, Lục Du Xuyên suy nghĩ một lát, sau đó gọi một cuộc điện thoại cho Tống Dã.
Tưởng Nam Thư mặc áo khoác dày, dựa vào ghế bệnh viện để truyền nước. Truyền đến chai thứ ba thì bắt đầu buồn ngủ. Không biết từ lúc nào, trên đầu bỗng có người gọi tên cô: “Nam Thư.”
Tưởng Nam Thư ngẩng đầu theo bản năng, nhìn rõ gương mặt đối phương thì sững người.
Ánh sáng trong bệnh viện rất sáng, Trần Thanh Việt mặc áo khoác dày và quần thể thao đứng trước mặt cô. Khuôn mặt thanh tú của anh ta mang theo vẻ quan tâm, cúi đầu nhìn cô: “Em làm sao vậy? Đến truyền nước một mình à?”
Tưởng Nam Thư định thần lại, cúi đầu nói: “Bị sốt.”
Ánh mắt cô lướt qua chân anh, lại ngẩng lên theo bản năng: “Còn anh?”
“Mẹ tôi nhập viện.” Trần Thanh Việt nhắc đến mẹ mình, vẻ mặt lãnh đạm, dường như không muốn nói nhiều. Anh ta vừa làm thủ tục xong thì thấy một bóng dáng quen thuộc, còn tưởng mình nhìn nhầm.
Tưởng Nam Thư cũng không hỏi thêm, vì đó không phải chuyện của cô.
Trần Thanh Việt ngồi xuống bên cạnh, hai chân dài hơi dang ra. Vì mặc quần dài nên người thường cũng khó nhận ra một chân của anh là chân giả.
Cả hai đều im lặng, không biết nói gì.
Trần Thanh Việt nghiêng đầu nhìn Tưởng Nam Thư, ánh mắt chăm chú: “Lâu rồi không gặp.”
Tưởng Nam Thư không biết nói gì. Thực ra, nói đi nói lại thì cô và Trần Thanh Việt không có thù hận gì, chỉ là… số phận thật trêu ngươi, họ đều là người bị hại. Lỗi là do bố cô và mẹ anh ta. Nói cho cùng thì Trần Thanh Việt cũng đã mất một chân, so với cô còn oan ức hơn. Cô không thể hoàn toàn lạnh nhạt với anh ta.
“Giờ em về Giang Thành làm việc rồi à?” Trần Thanh Việt lại hỏi.
Tưởng Nam Thư gật đầu: “Ừm.”
Trần Thanh Việt cúi đầu nhìn chân mình, im lặng một lúc rồi quay sang nhìn cô: “Nam Thư, em có bạn trai chưa?”
Tưởng Nam Thư không ngờ anh sẽ hỏi câu này, sững lại, rồi ngẩng lên nhìn anh: “Có rồi.”
“Ai thế?” Trần Thanh Việt hạ giọng hỏi, giọng nói có chút căng thẳng.
“Anh không quen,” Tưởng Nam Thư nhớ lại lời Phương Húc, cau mày nói: “Anh…đã nói gì với Phương Húc vậy? Sao cậu ấy lại nghĩ rằng chúng ta từng ở bên nhau?”
Mặc dù là Tết nhưng bệnh viện không có lúc nào là vắng người, đặc biệt là khu cấp cứu. Xung quanh rất ồn ào, Trần Thanh Việt dựa người vào ghế, nghe cô nói mà sắc mặt không thay đổi, nghiêng đầu nhìn cô. Cả người anh ta trông có vẻ u ám, ánh mắt phức tạp: “Nếu không xảy ra tai nạn, nếu em không chuyển trường, nếu chúng ta cùng thi đại học, thì chắc chắn chúng ta đã sớm ở bên nhau rồi.”