Chẳng bao lâu, các đồng nghiệp khác lần lượt đến. Chu Giai Lạc nhìn quanh một lượt rồi quay sang hỏi Tưởng Nam Thư: “Nam Thư, qua Tết mọi người ai cũng tăng cân thấy rõ, sao chị lại gầy đi thế?”
Tưởng Nam Thư đáp: “Bị sốt rồi ho suốt mấy ngày, không ăn uống được gì cả.”
Chu Giai Lạc xoa xoa bụng, thở dài than thở: “Trà chiều hôm nay chắc em không ăn đâu, phải giảm cân thôi!”
Tưởng Nam Thư liếc nhìn cô một cái, cười nói: “Thật muốn tiết kiệm tiền cho chị hả?”
Chu Giai Lạc ghé sát tai cô, hạ giọng nói nhỏ: “Em định cuối tháng tư hoặc đầu tháng năm sẽ đính hôn, không giảm cân thì lúc mặc váy cưới xấu lắm.”
“Gì cơ?” Tưởng Nam Thư ngạc nhiên nhìn cô, “Nhanh vậy à? Với Phương Húc sao?”
“Vâng, hẹn hò qua mai mối thì vậy đó, điều kiện phù hợp là có thể tiến tới nhanh lắm. Bọn em cũng có cảm tình với nhau, Tết vừa rồi hai bên gia đình gặp mặt và bàn bạc xong xuôi hết rồi.” Chu Giai Lạc rất thực tế, cô nói với vẻ nhẹ nhàng: “Đâu phải ai cũng vì tình yêu mới kết hôn.”
Tưởng Nam Thư ho khẽ vài tiếng, dừng lại uống một ngụm nước rồi nhìn Chu Giai Lạc, mỉm cười nói: “Em nói là hai người đều có cảm tình với, vậy thì là chuyện vui rồi. Chúc mừng em nhé.”
–
Trong nhóm chat của dự án, Tống Dã gửi tin thông báo họp thường kỳ.
Khi Tưởng Nam Thư vào phòng họp ngồi được một lúc, Tống Dã mới bước vào. Anh kéo ghế ngồi xuống vị trí chủ tọa, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng thường ngày. Ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt cô, hai người chạm mắt nhau rồi nhanh chóng rời đi.
Tống Dã thông báo trước về việc thay đổi nhân sự: “Tưởng Nam Thư sẽ tiếp nhận vị trí tổ trưởng nhóm vận hành. Sau này có công việc cần phối hợp, mọi người hãy liên hệ trực tiếp với cô ấy.”
Ngoài ra còn có một vài nhân viên mới, mọi người chào hỏi làm quen xong mới bắt đầu họp.
Cuộc họp kết thúc, dự án lại nhanh chóng bận rộn như trước.
–
Những ngày trước Tết, Lộc Hiểu Vi thường xuyên xin nghỉ, lúc đó Tưởng Nam Thư cũng đã tạm thời tiếp quản công việc của tổ trưởng. Vì vậy bây giờ cô chính thức nhậm chức, mọi người đều rất vui mừng. Cô làm việc hiệu quả hơn Lộc Hiểu Vi nhiều, cách phân công nhiệm vụ cũng rõ ràng và hợp lý hơn.
Chu Giai Lạc hỏi: “Nam Thư, bảng câu hỏi tuyển chọn người chơi còn cần chỉnh sửa không?”
“Có vài câu hỏi cần sửa lại, bản hiện tại chưa đủ chính xác.” Tưởng Nam Thư đưa ra một vài ý kiến, sau đó nói: “Lý Tuấn Dật, cậu hỏi bên bộ phận kế hoạch xem họ rảnh lúc nào, sắp xếp một buổi họp để chốt nội dung cụ thể cho đợt thử nghiệm này. Nhớ viết thêm vài bài hướng dẫn cho người chơi.”
“Bên đó nói là sáng mai mới rảnh.” Lý Tuấn Dật xác nhận lịch họp rồi mở diễn đàn trả lời thắc mắc cho người chơi. Anh hỏi thêm: “Nhóm trưởng, khi nào sẽ công bố tuyển người chơi?”
Tưởng Nam Thư vừa gõ bàn phím vừa đáp: “Sau ngày Valentine. Mấy ngày này diễn đàn toàn sự kiện Valentine của các game nổi tiếng, chúng ta không tranh nổi độ hot đâu.”
Gần đến Valentine rồi, ngân sách quảng bá của dự án A rất eo hẹp, chỉ có thể duy trì hoạt động thường ngày bằng video và hình ảnh để tăng mức độ tiếp cận.
Mấy ngày liên tiếp, Tưởng Nam Thư đều phải tăng ca đến tám, chín giờ tối. Giang Dục vẫn chưa đi làm lại, ngày nào cũng chạy đi chạy lại đưa đón cô.
Ba ngày liên tục như vậy, Tống Dã nhắn tin cho cô: [Chưa chịu dọn về à?]
Tưởng Nam Thư: “…”
Câu này nghe sao giống như hai người đang sống chung vậy chứ.
Tưởng Nam Thư đáp: [Tối nay sẽ về.]
Hai ngày trước bộ phận nhân sự gọi cô đến ký nhận quà Tết từ buổi tiệc thường niên. Phần quà được gửi thẳng về nhà nên tối nay cô phải về để nhận.
Tám giờ tối, Tưởng Nam Thư ký nhận xong hàng dưới tầng thì cửa thang máy đột nhiên mở ra, cô vô thức ngẩng đầu nhìn lên.
Người đàn ông mặc áo khoác đen, dáng người cao dài. Thấy anh, cô hơi ngẩn ra: “Hôm nay anh về sớm vậy?”
Dự án đang trong giai đoạn gấp rút, mỗi lần cô tan làm thì anh đang thảo luận sửa bug với bộ phận phát triển, hoặc đang bàn bạc phương án với bộ phận kế hoạch. Có lẽ đêm nào anh cũng tăng ca đến mười một, mười hai giờ.
“Ăn một bữa với mấy lãnh đạo rồi về thẳng luôn.” Tống Dã liếc mắt nhìn mấy kiện hàng trước cửa nhà cô, “Anh mang vào giúp em.”
“Máy chơi game để ở nhà anh luôn đi.” Tưởng Nam Thư ngẩng đầu nhìn anh, “Tặng anh đấy.”
Tống Dã nhướng mày.
Tưởng Nam Thư nghiêm túc nói: “Quà đáp lễ lại chiếc điện thoại.”
Tống Dã nhìn vào chiếc điện thoại trong tay cô, thờ ơ hỏi: “Sao không dùng cái mới?”
“Em lười chuyển dữ liệu.”
“…” Tống Dã cảm thấy buồn cười, “Để lát nữa anh làm giúp em.”
Tưởng Nam Thư cũng chẳng khách sáo với anh, không chỉ đưa điện thoại mà còn ném luôn cả laptop cho anh: “Vậy phiền anh luôn, tiện thể chuyển luôn dữ liệu trong máy tính của em luôn nhé.” Laptop của cô cũng đã dùng cũng vài năm rồi, định đổi mà ngại chuyển dữ liệu.
Tống Dã dựa vào sofa nhà cô, liếc nhìn chiếc laptop trên bàn trà, bật cười: “Mấy thứ trong máy tính cũng yên tâm đưa anh xem à?”
Tưởng Nam Thư ngẫm nghĩ, trong máy tính của cô chẳng có gì đáng ngại cả, so với nó thì điện thoại còn riêng tư hơn nhiều: “Không có gì không xem được cả. Nếu lỡ anh thấy thứ gì không nên thấy thì cứ…coi như chưa nhìn thấy nhé.”
Tống Dã cúi đầu tiếp tục chuyển dữ liệu điện thoại, khóe môi hơi nhếch lên.
Thao tác chuyển dữ liệu diễn ra khá đơn giản, chỉ là mất công phải chờ.
Tống Dã đặt điện thoại lên bàn, nhấc chiếc laptop của cô lên, liếc nhìn cô: “Anh mang máy về trước, chuyển xong sẽ đưa lại cho em.”
Tưởng Nam Thư liếc chiếc điện thoại còn đang chuyển dữ liệu, ngẩng đầu nhìn anh: “Được…” Còn tưởng anh sẽ nhân cơ hội ở lại thêm một lát.
Tống Dã đi tới cửa, cầm luôn chiếc hộp laptop mới lên, quét mắt nhìn quanh phòng khách: “Tiểu Bối đâu rồi?”
“Vẫn ở bên chỗ mẹ em.” Tưởng Nam Thư tiễn anh ra cửa, ngẩng đầu nhìn anh: “Có lẽ qua hết rằm tháng Giêng em mới về đây, vẫn đang trong dịp Tết, mẹ muốn em ở nhà.”
Mẹ cô, Giang Dục, thấy cô ở ngoài một mình trong những ngày Tết thì không yên tâm, cứ như thể cô còn đang ở xa nhà vậy. Tưởng Nam Thư nghĩ, cũng chỉ mấy ngày thôi nên đồng ý về chỗ bà.
Tống Dã im lặng vài giây, rồi cúi đầu nhìn cô: “Qua rằm anh đến đón em.”
Hôm trước ngày lễ Tình nhân là sinh nhật của Giang Dục, Tưởng Nam Thư tan làm đúng giờ để về nhà. Cô ôm một bó hoa cẩm chướng, vừa bước vào cửa nhà liền sững người. Trong phòng khách có mấy thanh niên trạc tuổi cô đang trò chuyện rất sôi nổi.
Nghe thấy tiếng mở cửa, một người đàn ông trẻ tuổi quay đầu nhìn lại. Người đó cao ráo, dáng vẻ thư sinh, đeo một cặp kính gọng mảnh, trông rất nho nhã.
Người kia nhìn thấy cô thì ngẩn ra một chút, rồi nhanh chóng bước về phía cô.
Tưởng Nam Thư cảm thấy người này trông hơi quen nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.
Người kia tự giới thiệu: “Anh là Trình Hạ.”
“… À, là anh à.” Tưởng Nam Thư bừng tỉnh, đồng thời trong lòng hơi lo lắng, anh ta đến đây làm gì chứ?
Trình Hạ giải thích: “Bọn anh đều là học trò của thầy Lục, hôm nay nhân dịp sinh nhật của sư mẫu, cả nhóm đến chúc Tết.”
Thì ra là vậy, cô còn tưởng đây lại là một buổi xem mặt mà họ cố tình sắp đặt.
Tưởng Nam Thư mỉm cười với anh: “Vậy cảm ơn mọi người nhé.”
“Đây là con gái của sư mẫu à?” Một nữ bác sĩ nhìn sang, ngắm Tưởng Nam Thư một lượt rồi không nhịn được thốt lên: “Xinh quá.”
Giang Dục nghe thấy động tĩnh liền từ ban công đi vào, nhìn Tưởng Nam Thư còn đứng ở cửa: “Về rồi à.”
Tưởng Nam Thư bước tới, đưa bó hoa cẩm chướng cho bà: “Mẹ, sinh nhật vui vẻ.”
Giang Dục cười ôm lấy cô rồi quay lại giới thiệu với mọi người: “Con gái tôi, Nam Thư.”
Trước mặt người ngoài, bà đều vô thức lược bỏ họ của cô, khiến ai cũng tưởng tên cô chỉ đơn giản là “Nam Thư”.
Năm đó khi chuyển trường, Giang Dục từng hỏi cô có muốn đổi sang họ Giang, theo họ của bà không.
Tưởng Nam Thư khi ấy băn khoăn: “Giang Nam Thư á? Nghe có vẻ kỳ kỳ…”
Quả thật là không dễ nghe lắm.
Vì vậy, chuyện đổi họ cũng bị gác lại.
“Nam Thư, em làm việc ở đâu vậy?” Nữ bác sĩ kia hỏi.
Tưởng Nam Thư ngồi xuống chiếc ghế đơn, mỉm cười đáp: “Em làm vận hành ở một công ty game.”
“Vậy chắc phải tăng ca kinh khủng lắm nhỉ? Nghe nói dân công ty game bận rộn còn hơn bác sĩ bọn tôi nữa.” Người tiếp lời là một bác sĩ nam.
Tưởng Nam Thư gật đầu: “Đa phần thời gian đều khá bận.”
Mọi người lại hỏi cô làm công ty nào, dự án gì, vì họ cũng chơi một vài trò chơi trong lúc rảnh rỗi.
Trình Hạ nhìn họ, không nhịn được ngắt lời: “Các cậu điều tra hộ khẩu đấy à, hỏi gì mà lắm thế.”
Bác sĩ nam kia nhìn anh ta rồi nhìn sang Tưởng Nam Thư, cười nói: “Đừng tưởng tôi không biết thầy Lục giới thiệu bạn gái cho cậu đâu nhé. Chính là cô ấy, Nam Thư đúng không?”
Mọi người vừa nghe xong thì lập tức quay sang nhìn hai người.
Tưởng Nam Thư: “…”
Trình Hạ nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, sau đó quay sang nhìn bác sĩ nam kia: “Cậu biết rồi còn hỏi à?”
Chắc hai người kia bạn thân, nam bác sĩ cười cợt nhả: “Lúc thầy Lục nói chuyện với cậu tôi vô tình nghe được thôi. Nhưng tôi thấy hình như cậu cũng chẳng hẹn hò gì, chắc là không thành, nên tôi không nỡ vạch trần cậu.”
Nói xong, anh ta quay sang nhìn Tưởng Nam Thư: “Nam Thư à, Trình Hạ là ‘bông hoa kiêu ngạo’ của bệnh viện bọn tôi đấy, học trò cưng của thầy Lục, sau này chắc chắn sẽ là cánh tay phải đắc lực của khoa tim mạch. Em cân nhắc thử đi.”
Mấy bác sĩ khác cười đầy ẩn ý, nhìn bọn họ với vẻ hóng hớt.
“Cái miệng của cậu lắm lời thật đấy.” Trình Hạ vỗ một cái lên vai nam bác sĩ kia rồi nhìn sang Tưởng Nam Thư: “Anh ta cứ như vậy đấy, em đừng để ý.”
Trước mặt bao nhiêu người, Tưởng Nam Thư chỉ đành cười gượng rồi đứng dậy: “Mọi người nói chuyện đi, em vào bếp xem có cần giúp gì không.”
Trong bếp chỉ có Lục Minh Khôn và Lục Du Xuyên đang bận rộn. Sinh nhật của Giang Dục, Lục Minh Khôn không để bà phải động tay vào gì cả, bảo rằng nhân vật chính chỉ cần ngồi đợi ăn là được.
Cô vào bếp đi một vòng, Lục Du Xuyên quay đầu nhìn cô: “Về rồi à? Sắp ăn cơm rồi, em lấy giúp anh mấy bộ chén đũa ra.”
Tưởng Nam Thư phụ anh dọn chén đũa, không lâu sau, cả bàn đầy thức ăn cũng được dọn lên. Lục Minh Khôn mở vài chai rượu, uống cùng với mấy học trò vài ly.
Đợi mọi người ăn uống no say, lại ngồi trò chuyện một lúc rồi cắt bánh kem xong, gần chín giờ, nhóm bác sĩ mới đứng dậy chuẩn bị ra về.
Tưởng Nam Thư và Lục Du Xuyên tiễn họ xuống lầu. Vì biết tối nay sẽ uống rượu, nhóm bác sĩ đều không lái xe. Trình Hạ quay lại nhìn Tưởng Nam Thư, mỉm cười hỏi: “Nam Thư, có thể đi dạo cùng anh một chút không?”
Mấy bác sĩ bên cạnh lập tức trêu chọc: “Ôi chao, bác sĩ Trình cố lên nhé.”
“Thôi chúng tôi đi trước đây, anh cứ từ từ.”
“Chúng tôi ra đầu ngõ gọi xe.”
Tưởng Nam Thư bất lực vẫy tay với họ, suy nghĩ một chút rồi nhìn Trình Hạ:
“Tôi tiễn anh ra cổng nhé.”
Cách những người kia một khoảng chừng mười mét, hai người sóng vai đi chậm rãi phía sau. Trình Hạ nghe cô ho khan, bèn quan tâm hỏi vài câu.
Tưởng Nam Thư đáp: “Mấy hôm trước vừa bị sốt, giờ gần khỏi rồi. Chỉ thi thoảng còn ho chút thôi.”
Trình Hạ là người khá biết nói chuyện, giọng điệu hòa nhã, nhìn qua là người được giáo dục rất tốt. Từ dưới lầu đến cổng khu nhà, anh hỏi cô về chuyện sửa nhà và dự án game. Nói chuyện với anh rất thoải mái.
Một chiếc xe Mercedes màu đen rẽ vào góc đường, đang định lái vào cổng khu nhà. Người đàn ông trong xe liếc mắt một cái, nhìn thấy đôi nam nữ đang sóng vai đi ra khỏi cổng, lập tức đạp phanh.
Tống Dã không chút cảm xúc xoay vô lăng, chậm rãi lái xe qua, rồi dừng lại bên lề đường.
Chiếc điện thoại trong túi Tưởng Nam Thư rung không ngừng, cô lấy ra xem, phát hiện nhóm chat công việc trên Feishu đang bùng nổ tin nhắn. Cô tưởng có việc gấp của công ty nên dừng lại bên mép đường, cúi đầu mở xem.
Trình Hạ cũng dừng bước lại, cúi mắt nhìn cô.
Trong nhóm đang náo nhiệt bàn tán chuyện gì đó, tin nhắn nhảy vèo vèo, Tưởng Nam Thư cũng chưa kịp nhìn kỹ.
Cho đến khi có người tag cô vào, cô mới bấm mở xem mọi người đang nói gì.
Tiểu Oanh phòng kế hoạch: [Nam Thư Nam Thư, ‘Thời Không Hồi Âm’ mà trước đây tụi mình nói đã cập nhật rồi!!! Đột nhiên nhà sản xuất lại cập nhật.]
Tiểu Lâu phòng kế hoạch: [Mau chơi đi! Chơi xong tụi mình bàn luận cốt truyện nhé!]
Tiểu Oanh phòng kế hoạch: [Người chơi cũ còn được chơi miễn phí nữa. Nhà sản xuất kiếm đủ tiền rồi sao?]
Đó là mấy cô gái phòng kế hoạch cùng ăn khuya với cô lần trước, họ đã nhắc đến “Thời Không Hồi Âm’.
Rất nhiều game thường dùng bản mở rộng để bán DLC kiếm thêm doanh thu. ‘Thời Không Hồi Âm’ là một tựa game suýt nổi đình đám mấy năm trước, có sẵn một lượng fan trung thành, vậy mà lại cập nhật miễn phí?
Tưởng Nam Thư cũng vô cùng kinh ngạc.
Trong nhóm đang thảo luận sôi nổi về chuyện này.
Trần Dương phòng phát triển: [Chắc kiếm đủ tiền rồi. Tôi thấy diễn đàn game có rất nhiều bài viết, một cú này thôi đã khiến độ thảo luận cao quá trời. Nếu bán DLC chắc cũng kiếm được mấy triệu đô la ấy chứ. Nhà sản xuất hào phóng thật, không thèm kiếm tiền nữa.]
Cao Tiểu Khôn phòng phát triển: [Có khi vì tình cảm mà lấp hố, không nghĩ đến chuyện kiếm tiền.]
Đỗ Hành: [Game kiểu này chắc chỉ có con gái thích chơi. Bán DLC cũng không kiếm được bao nhiêu đâu, mọi người đánh giá nó cao quá rồi.]
Lý Ý trưởng nhóm kế hoạch: [Ai nói chỉ con gái thích chơi? Game giải đố nam nữ đều chơi. Tôi cũng thích mà! Kiếm được tiền hay không liên quan gì đến mọi người? Biết đâu nhà sản xuất làm game này vì một người nào đó thôi.]
Chu Giai Lạc phòng vận hành: [Vì ai cơ? Anh biết nội tình hả? Kể nghe đi!]
Lý Ý trưởng nhóm kế hoạch: [Ai biết đâu. Có khi nhà sản xuất …không cần tiền thật, không cần thì cho tôi đi!!!]
Lý Tuấn Dật phòng vận hành: [Anh đâu phải vợ người ta, người ta cho anh tiền làm gì!]
Trình Hạ nhẹ nhàng hỏi: “Là công ty có việc sao?”
Tưởng Nam Thư ngẩng đầu lên, cười đáp: “Không có gì, chỉ là một tựa game mấy năm trước tự dưng được cập nhật, mọi người đang bàn tán chuyện này thôi.”
Cô ngừng lại một chút, rồi hỏi: “Anh gọi xe chưa?”
Lúc này, Trình Hạ mới lấy điện thoại ra mở ứng dụng gọi xe. Sau khi gọi xong, anh quay sang cười nói với cô: “Chắc phải đợi vài phút.”
“Vậy…tôi cùng anh đợi một lát.” Tưởng Nam Thư hơi mất tập trung, bị mấy tin nhắn trong nhóm khơi dậy hứng thú. Cô rất tò mò về bản cập nhật mới của Thời Không Hồi Âm.
Có điều, máy tính của cô còn đang ở chỗ Tống Dã.
Trình Hạ nhìn cô, dịu dàng hỏi: “Ngày mai em có rảnh không? Có muốn cùng đi xem phim không?”
“Rầm!”
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng cửa xe đóng mạnh.
Trình Hạ vô thức ngẩng đầu lên, ánh mắt giao nhau với người đàn ông vừa từ trên xe bước xuống. Người đàn ông này có ngoại hình rất nổi bật, mang một vẻ đẹp sắc bén đầy tính công kích. Khí chất của anh lạnh lùng, kiêu ngạo, đặc biệt ánh mắt anh còn khiến người đối diện cảm thấy áp lực.
Tưởng Nam Thư quay lưng về phía sau, ngước mắt nhìn Trình Hạ: “Ngày mai tôi…”
“Ngày mai cô ấy có hẹn rồi.”
Một giọng nói cực kỳ lạnh nhạt cắt ngang lời cô.
Trình Hạ: “….”
Tưởng Nam Thư: “…”
Nghe thấy giọng nói này, tim cô lập tức đập loạn nhịp, cô kinh ngạc quay đầu lại.
Tống Dã đứng dưới ánh đèn đường, sắc mặt khó đoán. Anh cầm chiếc laptop trong tay, dáng vẻ nhàn nhã đứng dựa vào xe, đôi mắt bình thản nhìn về phía họ.
Trái tim Tưởng Nam Thư đập thình thịch như thể bị bắt quả tang làm chuyện xấu, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô mím môi, nhướng mày hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
“Anh không thể tới à?” Tống Dã nhìn cô, giọng điệu lạnh lùng.
Đúng là tới thật đúng lúc.
Trình Hạ cảm thấy tình hình không ổn, ánh mắt nhìn về phía Tưởng Nam Thư.
Tưởng Nam Thư hơi nghiêng người, thần sắc tự nhiên giới thiệu: “Đây là Tống Dã, sếp của tôi.”
Tống Dã liếc cô một cái, bổ sung thêm: “Bạn học cấp ba.” Ngừng một chút, anh lại thản nhiên nói thêm: “Bạn cùng bàn.”
Tưởng Nam Thư: “…”
Cô không nhịn được mà quay sang nhìn anh.
“Bạn học cấp ba” nghe cũng đã đủ mờ ám rồi, lại còn cố tình bổ sung thêm “bạn cùng bàn”, chẳng phải càng làm cho câu chuyện trở nên mờ ám hơn sao?
Trình Hạ nhìn hai người bọn họ, trong lòng cũng mơ hồ đoán ra được, quan hệ giữa hai người không hề đơn giản. Đúng lúc này, điện thoại anh reo lên, chiếc xe anh đặt đã đến.
Trình Hạ bất đắc dĩ cúp máy, quay sang Tưởng Nam Thư, vẫn cố nở một nụ cười: “Vậy tôi đi trước, cảm ơn đã tiễn tôi ra đây.”
Nhìn Trình Hạ lên xe và chiếc xe rời đi, Tưởng Nam Thư quay lại nhìn Tống Dã: “Anh đến tìm em à?”
“Nếu không thì sao?” Tống Dã dựa vào cửa xe, sắc mặt không biểu cảm, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ: “Đúng là đến rất đúng lúc.”
Tưởng Nam Thư bị chặn họng, chậm rãi nhét tay vào túi áo. Cô cười không chút để ý: “Đúng vậy, bắt tại trận luôn, đúng là rất đúng lúc.”
Tống Dã: “….”
Anh im lặng vài giây, sau đó bước nhanh về phía trước, bóng dáng cao lớn đứng chắn trước mặt cô, áp lực lan tỏa khắp không gian.
Tưởng Nam Thư mím môi, cúi đầu nhìn chiếc laptop anh đang cầm trên tay, trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu lên: “Anh tới tìm em có chuyện gì à?”
Tống Dã đưa chiếc laptop cho cô, cụp mắt nhìn cô chăm chú: “Đưa máy tính cho em.”
“Hả?” Tưởng Nam Thư hơi sững người, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy laptop, ôm vào trong ngực: “Thực ra…em cũng không cần gấp lắm, ngày mai đưa cũng được.”
Tống Dã bỏ tay vào túi, giọng điệu bình thản: “Anh gấp.”
“Laptop của em bỏng tay lắm à?” Tưởng Nam Thư khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.
Tống Dã im lặng vài giây, cúi đầu nhìn cô: “Anh đưa em về nhé?”
“Anh chạy một chuyến chỉ để đưa máy tính cho em sao?”
“Ừm.”
Tưởng Nam Thư cảm thấy anh hơi kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều. Cô liếc nhìn chiếc xe của anh rồi nói: “Vậy em ngồi xe của anh nhé, em không muốn đi bộ nữa, lạnh quá.”
Tống Dã khẽ cười nhạt, xoay người mở cửa xe cho cô.
Tưởng Nam Thư ngồi vào xe, đặt chiếc laptop trên đùi, điện thoại cô vẫn rung không ngừng.
Cô quay đầu nhìn anh: “Anh thấy tin nhắn trong nhóm chưa? Họ nói Thời Không Hồi Âm đã được cập nhật rồi.”
Tống Dã lái xe, bàn tay nắp chặt vô lăng: “Chưa xem.” Anh ngừng lại một chút rồi hỏi tiếp: “Người đàn ông đó là đối tượng xem mắt của em à?”
“Ừm.” Tưởng Nam Thư nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng lạnh nhạt của anh, nhưng vẫn giải thích: “Sinh nhật mẹ em, mấy học trò của chú Lục đến nhà ăn cơm.”
Tống Dã “ừ” một tiếng, rồi không nói thêm gì nữa.
Tưởng Nam Thư nhìn biểu cảm này của anh, đột nhiên nhớ lại lời đồn “bắt cá hai tay” của mình, trong lòng có chút bức bối, nhưng cũng không giải thích thêm.
Về đến nhà, cô vội vàng quay về phòng mở máy tính ra.
Thực ra chiếc máy mới và máy cũ không khác nhau là mấy, Tống Dã còn giúp cô cài đặt giao diện y hệt như trước kia, vậy nên trên màn hình xuất hiện một ứng dụng mới, gần như vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Trên màn hình, một biểu tượng đại dương màu xanh nổi bật hiện ra, phía dưới có bốn chữ: Thời Không Hồi Âm.