Lần Đầu Yêu Đương Nồng Cháy

Chương 66:




Không phải đã nói đến thì cũng đã đến rồi sao?

Sao…lại đột nhiên đi mất?

Trình Gia Gia nhìn bóng lưng Lý Ý rời đi, hơi sững người, hít sâu một hơi để kìm lại ý muốn kéo người ta quay lại. Cô mở miệng định nói gì đó nhưng rồi lại nuốt lời vào bụng.

Lý Ý đi được vài bước, đột nhiên quay đầu nhìn cô.

Bốn mắt chạm nhau.

Trình Gia Gia không chút để tâm mà chớp mắt, không nói gì, như thể việc cậu rời đi chẳng hề khiến cô bận tâm.

Lý Ý thấy cô chẳng nói gì, môi mím chặt, ánh mắt tỏ vẻ không hài lòng. Cậu quay người lại, mặt đen như than, đi về phía cửa, nhưng lại rẽ vào quầy mua vé và bắp rang bơ.

Trình Gia Gia “phụt” một tiếng bật cười.

Trình Gia Gia: [Lý Ý đúng là kỳ quái, vừa rồi im lặng quay phắt người đi làm tớ tưởng cậu ta muốn bỏ đi thật. Hóa ra là đi mua vé với bắp rang bơ.]

Trình Gia Gia: [Cậu ta đang cố câu tớ đây mà.]

Tưởng Nam Thư ngồi ở hàng ghế sau xe, không nhịn được bật cười, trả lời cô ấy: [Hai người cứ xem phim đi, mai gặp nhé.]

Đã hơn chín giờ tối, cô nhắn tin cho Tống Dã, hỏi anh đang làm gì.

Trong phòng khách nhà họ Tống, Tống Dã đang trò chuyện với Tống Kính Nguyên và Diệp Thiến. Việc anh chuẩn bị khởi nghiệp mở công ty là chuyện lớn nên tối nay anh ở lại nhà, tiện thể trao đổi với họ một chút.

Tống Kính Nguyên và Diệp Thiến nghe xong, hỏi anh: “Có đủ tiền không con? Có cần bố mẹ giúp không?”

Tống Dã đáp: “Không cần đâu ạ.”

Tống Kính Nguyên và Diệp Thiến đều làm chung một đơn vị, chức vị cũng không thấp nên đều không thiếu cả tiền lẫn mối quan hệ. Nhưng Tống Dã từ nhỏ đã rất độc lập, họ cũng không thể can thiệp vào kế hoạch nghề nghiệp của anh.

Tống Kính Nguyên nói: “Cần giúp gì cứ nói với bố. Bố với mẹ chỉ có mình con, con không dùng đến thì cũng lãng phí.”

Tống Dã “vâng” một tiếng, điện thoại trong túi rung lên.

Anh lấy điện thoại ra xem, thấy tin nhắn từ mục ưu tiên, khóe môi nhếch lên.

Tống Dã: [Đang trò chuyện với bố mẹ, kể họ nghe về tình hình công ty gần đây.]

Tống Dã: [Anh có uống chút rượu với bố, tối nay ở lại đây.]

Tưởng Nam Thư do dự, không nhịn được mà hỏi: [Thế… có nhắc đến em không?]

Anh từng nói mẹ anh biết về cô, còn rất muốn gặp cô. Lần này anh về nhà, chắc chắn sẽ nhắc đến cô, đúng không?

Tống Dã: [Mẹ muốn xem ảnh của em, còn muốn gặp em nữa.”

Tưởng Nam Thư mím môi, cúi đầu nhắn tin: [Đợi qua khoảng thời gian bận rộn này, công ty đi vào ổn định, em sẽ về gặp bác trai bác gái cùng anh.]

Tống Dã: [Được, họ sẽ rất vui.]

Lúc này, có người gõ cửa sổ xe, Giang Dục và Lục Minh Khôn đã đi xuống.

Cô mở cửa xe, mỉm cười với Giang Dục: “Mẹ, mẹ mệt không?”

“Mẹ cũng bình thường, chỉ hơi đói thôi.” Giang Dục có vẻ mệt mỏi, nhìn cô nói: “Vừa nãy con gặp Trần Thanh Việt à?”

Tưởng Nam Thư đáp một tiếng “vâng”.

Giang Dục xoa đầu cô, không muốn nói nhiều về mẹ con họ Trần.

Lục Minh Khôn mở cửa xe ghế phụ, lấy túi giữ nhiệt trên ghế, mỉm cười với Giang Dục: “Mang cơm cho em, ăn trong xe xong rồi về nhà nhé.”

Cơm được để trong hộp giữ nhiệt, vẫn còn ấm.

Sau ca phẫu thuật cấp cứu kéo dài nhiều giờ, Giang Dục mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, giờ mới được ăn cơm nóng. Chồng và con gái cùng đến đón bà tan làm là điều nhiều năm rồi mới xảy ra.

Tưởng Nam Thư nhìn Lục Minh Khôn và Giang Dục, chợt nhớ đến cảnh hồi bé khi Tưởng Thiên Lỗi cùng cô đi đón Giang Dục tan làm. Cô nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Giang Dục lúc này, khẽ mỉm cười: “Mẹ, con phải đổi công việc rồi.”

“Sao thế? Công ty cũ không tốt à?” Giang Dục vừa ăn vừa quay lại hỏi cô.

Tưởng Nam Thư kể về kế hoạch thay đổi công việc của mình.

Giang Dục biết cô muốn cùng bạn trai khởi nghiệp, bày tỏ tinh thần ủng hộ.

Lục Minh Khôn nghe cô nói đang tìm văn phòng, quay sang bảo: “Khu của công ty anh trai con còn nhiều văn phòng chưa cho thuê, giá thuê cũng rẻ hơn.”

“Bọn con cần tìm văn phòng đã hoàn thiện, bây giờ sửa sang mất thời gian lắm.”

“Vậy con thử hỏi anh trai con xem, để anh giúp hỏi khu đó nhé.”

Khu văn phòng công ty Lục Du Xuyên đang ở được cho thuê cách đây hai năm, hiện vẫn còn nhiều văn phòng chưa được thuê. Trên đường về, Tưởng Nam Thư nhắn tin hỏi anh.

Lục Du Xuyên trả lời rất nhanh, gửi liền hai tin nhắn thoại đến:

“Công ty tầng trên đang chuẩn bị phá sản, đã bắt đầu cho nhân viên nghỉ việc rồi. Văn phòng được trang trí khá ổn, diện tích cũng phù hợp, bọn em có muốn đến xem không?”

“Nhưng văn phòng này có vẻ không lành lắm, hai năm đổi ba công ty rồi, không biết có phải do phong thủy không ổn không.”

Tưởng Nam Thư: “…”

Dù cô không mê tín, nhưng nghe vậy vẫn cảm thấy hơi không ổn.

Cô cúi đầu nhắn lại: “Ngày mai em hẹn bên môi giới, để em đi xem trước đã.”

Sáng hôm sau, Trình Gia Gia lái xe đến đón Tưởng Nam Thư. Hai người cùng môi giới đi xem cả buổi sáng, xem mấy nơi nhưng vẫn không hài lòng, đành nhờ môi giới tiếp tục tìm thêm.

Những ngày sau đó, Tưởng Nam Thư cùng môi giới rong ruổi thêm nửa tháng, vẫn chưa tìm được văn phòng vừa ý.

Thoáng cái đã đến cuối tháng, môi giới gọi điện bảo rằng khu thương nghiệp mới có một văn phòng trống, diện tích phù hợp, trang trí mới, thiết bị văn phòng đầy đủ, giá cả cũng hợp lý.

Ngay lập tức, Tưởng Nam Thư nhớ đến công ty phá sản mà Lục Du Xuyên từng nhắc đến, cô hỏi địa chỉ, quả nhiên là nơi đó. Không quyết định được, cô cúp máy rồi đi đến phòng làm việc tìm Tống Dã để bàn bạc.

Cửa phòng làm việc khép hờ, Tống Dã đang nói chuyện điện thoại.

Cô đứng ở cửa nghe vài câu, không muốn làm phiền anh nên không bước vào.

Chà Bông và Tiểu Bối lảng vảng đến cửa, định chui vào. Cô nhanh tay bế cả hai chú mèo lên, Tiểu Bối giờ lớn nhanh quá, bế cả hai một lúc có hơi vất vả.

Hai chú mèo kêu “meo meo” ầm ĩ, cô đành ôm chúng ra phòng khách chơi.

Một lúc sau, Tống Dã bước ra từ phòng làm việc. Tưởng Nam Thư đang ngồi trên thảm chơi với mèo, ngẩng đầu nhìn anh: “Lúc nãy anh gọi cho bên HT phải không? Có kết quả đánh giá rồi à?”

Tống Dã ngồi xuống sofa, đôi chân dài duỗi ra thoải mái, đưa tay về phía cô: “Lại đây.”

Tưởng Nam Thư đứng dậy, ngồi lên đùi anh, cúi đầu hỏi: “Họ nói thế nào?”

“Vẫn muốn nắm cổ phần kiểm soát.” Tống Dã không hề bất ngờ với kết quả này.

“Thế… giờ phải làm sao?” Tưởng Nam Thư biết anh sẽ không nhượng bộ. “Có cần tìm nhà đầu tư khác không?”

HT là lựa chọn phù hợp nhất vì họ là nền tảng lớn, lại đầu tư vào dự án này. Sau này khi game ra mắt, việc vận hành và quảng bá sẽ nhận được nhiều ưu đãi.

Tống Dã ôm lấy eo cô, thở dài bất đắc dĩ: “Còn một quân bài để đàm phán, nhưng phải hỏi ý kiến em trước.”

“Là gì?”

“Trước đây họ từng liên hệ với anh, muốn mua bản quyền phiên bản di động của Thời Không Vọng Âm, nhưng anh đã từ chối.”

Kể từ khi DLC của Thời Không Vọng Âm được cập nhật, không ít công ty trong và ngoài nước liên hệ để mua bản quyền phát triển phiên bản di động. Vì Tống Dã sử dụng bút danh “Will” nên hầu hết các liên hệ đều qua email.

Anh nhìn cô đầy chân thành: “Nếu giao bản quyền phiên bản di động của Thời Không Vọng Âm cho HT, có lẽ họ sẽ nhượng bộ, nhưng điều kiện tiên quyết là được em đồng ý.”

Khởi nghiệp không thể chỉ dựa vào một dự án. Ngoài Dự án A, Tống Dã sẽ phát triển phiên bản di động của Thời Không Vọng Âm.

Câu chuyện trong một trò chơi luôn là điểm nhấn trong chiến lược marketing. Chuyện “Will” thực ra chính là bút danh của Tống Dã rồi cũng sẽ bị phát hiện. Nếu thông tin này lan truyền, bạn học cấp ba của họ chắc chắn sẽ nhận ra nguồn gốc bài nhạc piano kia. Việc cô chính là công chúa trong câu chuyện đó, chắc cũng không thể giấu được.

Tất cả đều là những điểm nhấn tuyệt vời cho kế hoạch quảng bá. Nhưng… đem bản thân ra làm marketing, cô cảm thấy hơi xấu hổ. Trước đó cô đã nghĩ đến vấn đề này và thấy hơi phân vân.

“Em đồng ý.” Tưởng Nam Thư cười nhẹ, thậm chí còn thở phào: “HT làm vận hành sẽ không kém gì em, có lẽ còn tốt hơn.”

Giao Thời Không Vọng Âm cho HT làm đại lý, nhượng một phần lợi ích để đổi lấy quyền kiểm soát cổ phần của Vân Dã.

Tống Dã nhìn cô: “Em chắc chắn chứ?”

“Rất chắc chắn!”

Tưởng Nam Thư ôm lấy cổ anh, vẫn mỉm cười: “Chỉ là giao việc vận hành cho họ thôi, nhưng vẫn là công ty mình phát triển, đều như nhau cả. Em thực sự không ngại đâu.”

Tống Dã thấy cô không ngại thật, cười khẽ: “Vừa nãy em định nói gì với anh phải không?”

“Đúng rồi, là chuyện văn phòng.” Tưởng Nam Thư kể lại những gì Lục Du Xuyên nói với cô. “Anh nghĩ… có nên đi xem thử không?”

“Sáng mai, anh đi cùng em xem.”

“Nhưng mà, anh trai em nói văn phòng đó đã có ba công ty phá sản rồi, phong thủy có vấn đề.” Tưởng Nam Thư lo lắng nói. “Thật sự nên đi xem không? Tuy em không mê tín, nhưng thà tin còn hơn không.”

Gần đây Chà Bông và Tiểu Bối rụng lông nhiều, cô vừa ôm hai chú mèo xong, trên người dính không ít lông mèo.

Tống Dã cầm cây lăn bụi bên cạnh, bình thản giúp cô làm sạch. Dáng vẻ của anh không thể hiện gì nhiều, nhưng lời nói lại đầy vẻ kiêu ngạo: “Nếu thấy phù hợp thì tiện thể đi trừ tà luôn.”

Tưởng Nam Thư không nhịn được bật cười: “Được.”

Sáng hôm sau, hai người đến khu thương nghiệp để xem văn phòng. Sau nửa tháng chạy đôn chạy đáo cùng môi giới, cuối cùng Tưởng Nam Thư cũng tìm được một nơi vừa ý.

Tống Dã còn gọi Lý Ý, cổ đông khác của công ty, đến cùng xem.

Về chuyện phong thủy không tốt, Lý Ý hoàn toàn không bận tâm: “Khá ổn đấy, nơi này gần nhà em, đi làm tiện hơn so với chỗ Cực Phàm.”

“Cậu thì gần, còn chúng tôi thì xa…” Tưởng Nam Thư có chút bất đắc dĩ. Nơi này đúng là rất tốt, chỉ mỗi việc là xa nơi cô và Tống Dã đang ở. Giờ cao điểm có thể mất đến một giờ lái xe, không như trước ở gần Cực Phàm, chỉ cần lái mười phút là đến công ty.

“Chẳng trách anh trai em lại mua nhà gần đây.”

“Chúng ta cũng có thể mua một căn.” Tống Dã bỏ tay vào túi, dựa lưng vào bàn làm việc, cúi nhìn cô. “Làm nhà tân hôn.”

“…Không phải anh nói đã hết tiền rồi sao?” Tưởng Nam Thư chớp mắt.

Hiện tại, đúng là Tống Dã không có tiền mua nhà. Toàn bộ tiền lấy vợ anh đều đầu tư vào công ty. Anh khẽ cười: “Sang năm game ra mắt là có tiền ngay.”

Tưởng Nam Thư chợt nhớ ra căn hộ của mình, mắt sáng lên: “À đúng rồi! Nhà của em gần hoàn thiện rồi, cách đây khoảng nửa giờ lái xe. Đến lúc đó, chúng ta có thể ở tạm bên đó, khi nào bớt bận sẽ về nhà chính.”

Dù diện tích nhỏ hơn căn hộ hiện tại, nhưng cũng không quá chật chội.

Tống Dã gật đầu: “Được.”

Lý Ý đứng bên cạnh, nghe hai người nói về nhà tân hôn, không chút biểu cảm đi đến bên cửa sổ. Điện thoại trong túi cậu reo lên, cậu lấy ra xem.

Trình Gia Gia: “Tối nay tôi có buổi tiệc xã giao, cậu đến đón tôi nhé?”

Lý Ý: “…”

Lại nữa. Đây đã là lần thứ ba rồi.

Cậu lập tức tắt màn hình, nhét điện thoại lại vào túi.

Vài giây sau, cậu lại lấy ra, mặt lạnh tanh nhắn lại: [Trình Gia Gia, đừng giỡn với tôi nữa, m một chiêu dùng đến ba lần, hết vui rồi.]

Trình Gia Gia: [Hai lần trước có hiệu quả mà, lần này không được sao?]

Trình Gia Gia: [Vậy cậu chờ chút, để tôi nghĩ ra chiêu mới.]

Lý Ý: […]

Sau nửa tháng, cuối cùng Tưởng Nam Thư cũng giải quyết xong chuyện văn phòng, Lục Du Xuyên biết họ đến xem văn phòng, đặt một phòng riêng ở nhà hàng Trung Hoa gần đó để mời họ ăn cơm.

Lục Du Xuyên có việc đến muộn, dặn họ cứ gọi món trước.

Ba người ngồi trong phòng riêng, Tưởng Nam Thư quyết định gọi món.

Tống Dã đề cập đến kết quả đánh giá của HT và quân cờ đàm phán: “Cậu đi cùng tôi sang Mỹ, gặp trực tiếp Tổng giám đốc Cao để bàn chuyện này.”

Lý Ý gật đầu: “Bao giờ đi ạ?”

“Vài ngày nữa.”

Tống Dã nhờ một công ty trung gian tìm quản lý nhân sự. Giờ văn phòng đã được chọn, chỉ cần chỉnh sửa đơn giản, đợi thủ tục đăng ký công ty hoàn thành là có thể mời nhân viên đến làm việc.

Lý Ý liếc nhìn Tưởng Nam Thư: “Chị dâu đi cùng chứ?”

“Đi cùng.” Tống Dã vừa nói, điện thoại trên bàn reo lên. Là cuộc gọi từ trưởng nhóm mỹ thuật.

Anh nhấc máy, chỉ vài giây sau, sắc mặt trầm xuống: “Thỏa thuận không cạnh tranh*?”

*Thoả thuận không cạnh tranh (Non-compete clause): Thoả thuận người lao động cam kết sau khi nghỉ việc sẽ không được làm tại công ty khác trong ngành trong một khoảng thời gian nhất định.

Tưởng Nam Thư và Lý Ý nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn anh.

Tống Dã nhíu mày, nhìn hai người một cái, sau đó tiếp tục nói: “Còn nói gì nữa?”

Đầu dây bên kia, trưởng nhóm mỹ thuật thở dài: “Họ nói công ty đang chuẩn bị dự án mới, muốn tôi làm trưởng nhóm mỹ thuật. Tôi nói tôi sắp nghỉ việc, họ liền lôi thỏa thuận không cạnh tranh ra để cản không cho tôi đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.