Tống Dã và Lý Ý mỗi người kéo theo hai chiếc vali, Vu Duyệt cũng tự đẩy hai cái đi phía sau cùng Tưởng Nam Thư đang kéo một chiếc vali nhỏ, họ vừa đi vừa tám chuyện về Lục Du Xuyên và Lâm Tư Nam.
Nghe xong, Vu Duyệt tỏ ra tò mò về Lục Du Xuyên: “Sao cô lại gọi là anh trai hờ?”
“Mẹ tôi tái hôn với bố anh ấy.” Tưởng Nam Thư giải thích.
Vu Duyệt nhìn thoáng qua Tống Dã và Lý Ý ở phía trước, rồi bất chợt quay đầu mỉm cười với Tưởng Nam Thư: “Cuộc sống bên này của cô cũng thú vị ghê, tôi có cảm giác mình đến đây sẽ không uổng công.”
Tưởng Nam Thư nhướng mày: “Cũng ổn đấy, chắc cô cũng sẽ thích nơi này.”
Đến khu vực đón khách, Lý Ý bỗng khựng lại.
Tưởng Nam Thư liếc nhìn trong đám đông, thấy Trình Gia Gia. Tối qua Trình Gia Gia đã gọi cho cô, nói muốn đến đón Lý Ý nhưng Lý Ý không chịu nói số hiệu chuyến bay.
Nhưng chuyện đó không làm khó được cô ấy.
Tống Dã và Lý Ý chắc chắn đi cùng nhau, Lý Ý không nói, vậy hỏi Tưởng Nam Thư là được.
“Nam Thư.”
Trình Gia Gia vẫy tay chào.
Tưởng Nam Thư mỉm cười với cô ấy, rồi quay sang giới thiệu với Vu Duyệt: “Bạn thân của tôi, Trình Gia Gia.”
Lý Ý mím môi, thản nhiên tiếp tục bước tới, dừng lại trước mặt Trình Gia Gia, hờ hững liếc cô ấy một cái: “Chị đến đón Tưởng Nam Thư à?”
Rõ ràng là hỏi thừa.
Trình Gia Gia mỉm cười: “Đón cậu.”
Lý Ý không biểu hiện cảm xúc gì, thờ ơ “Ồ” một tiếng: “Chẳng phải tôi đã nói không cần chị đến đón sao?”
Không cần đoán cũng biết là Tưởng Nam Thư đã nói số hiệu chuyến bay cho cô ấy.
Trình Gia Gia: “Vậy tôi đi nhé?”
Lý Ý: “…”
Chưa từng thấy người phụ nữ nào chơi bài không theo lẽ thường như vậy.
Vu Duyệt quan sát họ với vẻ đầy hứng thú, ghé sát tai Tưởng Nam Thư hỏi nhỏ: “Hai người họ là một đôi à?”
Dù hiện tại chưa chính thức, nhưng nhìn Lý Ý thế này, chắc cũng không cầm cự được bao lâu nữa đâu.
Tưởng Nam Thư đáp: “Chắc sắp rồi.”
Vu Duyệt chậc lưỡi: “Vậy chỉ còn mình tôi độc thân, sớm biết thế này tôi đã thêm điều kiện trước khi đến đây rồi.”
“Điều kiện gì?” Tưởng Nam Thư quay sang nhìn cô ấy, “Đừng nói là muốn tôi mai mối giúp cô nhé?”
“Cưới xin thì thôi đi, chỉ là độc thân lâu quá, muốn yêu đương chút thôi.” Vu Duyệt nhìn nụ cười đầy ẩn ý của cô, lập tức nói thêm, “Anh trai cô thì thôi nhé, đàn ông từng giành bạn gái với Lâm Tư Nam, tôi không cần.”
Mấy câu kiểu này nghe có chút quen tai, trước đây Trình Gia Gia cũng từng nói vậy.
Tưởng Nam Thư tạm thời giữ im lặng, quay sang hỏi Trình Gia Gia: “Gia Gia, cậu với Lý Ý đưa Vu Duyệt về khách sạn được không? Tôi với Tống Dã sẽ bắt taxi về.”
“Không thành vấn đề.”
Trình Gia Gia trước đây đã mua một chiếc SUV để tiện đưa bố mẹ về quê, mấy cái vali của Vu Duyệt cũng có thể để vừa. Cô ấy cười với Vu Duyệt: “Lên xe tôi đi.”
Lý Ý khựng lại một chút, rồi lặng lẽ chấp nhận sắp xếp này.
Mọi người cùng nhau giúp Vu Duyệt xếp hành lý lên xe của Trình Gia Gia. Tưởng Nam Thư nhìn Vu Duyệt: “Hai hôm nữa tôi sẽ đi xem nhà với cô.”
Tưởng Nam Thư và Tống Dã lên một chiếc xe taxi. Cô tựa vào lòng anh, bàn tay bị anh nắm lấy, đặt lên đùi anh, cảm giác được một nụ hôn nhẹ trên đỉnh đầu.
Chuyện công ty đã giải quyết xong, cô cảm nhận rõ ràng sự thư giãn của Tống Dã, không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh: “Em đã giúp anh đưa trưởng nhóm mỹ thuật về rồi, anh định cảm ơn em thế nào đây?”
Trong xe ánh sáng mờ mờ, đường nét anh tuấn của người đàn ông nhuốm chút dịu dàng. Anh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng mình: “Đưa công ty cho em nhé?”
“Hả?” Tưởng Nam Thư ngẩn ra.
Câu này không giống như một lời nói đùa.
“Là sính lễ.”
“……”
Nhịp tim Tưởng Nam Thư đập nhanh hơn. Cô lặng lẽ nhìn anh, rồi đột nhiên bật cười: “Sính lễ không cần nhiều vậy đâu nhỉ? Em thấy áp lực lắm. Hay là để em góp cổ phần đi, em không có nhiều tiền lắm, chắc cũng tầm vài triệu.”
Năm đó khi Giang Dục bán nhà, một phần bồi thường cho Trần Thanh Việt, số tiền còn lại mang đi đầu tư tài chính. Mười mấy năm trôi qua, số tiền trong tài khoản ngày một tăng, bà đều để lại cho cô.
Cộng thêm tiền cô tự kiếm được từ công việc, chắc cũng tầm ba, bốn triệu.
Tống Dã biết cô không dễ dàng chấp nhận, suy nghĩ một chút, anh bật cười thấp giọng: “Vậy thì một nửa nhé? Công ty Vân Dã, cũng là của em.”
Tưởng Nam Thư vốn định từ chối, nhưng khi nhìn vào ánh mắt anh, lại không thể nói lời từ chối, chỉ mỉm cười gật đầu: “Được.”
Hai người vốn đã định sẵn sẽ ràng buộc với nhau như thế. Thật ra, tiền bạc hay cổ phần không quan trọng đối với họ nhưng nếu cần một hình thức như vậy, mà Tống Dã muốn cho cô một sự bảo đảm hay một chút nghi thức, thì cô cũng sẵn lòng đón nhận.
Vừa vào nhà, Tống Dã đã ném vali qua một bên, rồi đẩy cô dựa vào tủ giày, cúi đầu mạnh mẽ hôn lên môi cô, giọng trầm thấp: “Có nhớ anh không?”
“Ở sân bay, anh hỏi rồi mà.” Tưởng Nam Thư ôm lấy cổ anh, ngửa đầu đón nhận nụ hôn.
Đầu mùa hè, nhiệt độ đã khá cao, trong nhà có chút oi bức. Ban đầu, Tưởng Nam Thư còn có thể đáp lại nụ hôn của anh, nhưng dần dần, cô đuối sức, hơi thở hỗn loạn, đẩy anh ra.
Tống Dã khom người, nâng đầu gối cô, bế ngang người cô lên, đi thẳng vào phòng tắm.
Chà Bông và Tiểu Bối kêu meo meo chạy theo sau, rồi lại một lần nữa bị nhốt bên ngoài phòng tắm.
Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, Tưởng Nam Thư dựa lưng vào bức tường gạch men lạnh buốt, ngước mắt nhìn khuôn mặt ướt đẫm của người đàn ông. Anh rũ mắt xuống, ánh mắt chậm rãi lướt qua từng tấc da thịt của cô, rồi bàn tay anh lần theo ánh mắt mà chạm vào.
Đôi chân khép chặt của cô bị một chân anh chen vào, toàn thân bị anh kiểm soát. Cô ngửa cổ, dần dần hơi thở cũng gấp gáp, nước chảy qua cơ thể càng như kích th.ích thêm dục v,ọng hai người. Ngón chân cô co quắp, cả người khẽ run lên trong vòng tay anh: “Tống Dã… đừng ở đây…”
Tống Dã hít sâu một hơi, bế cô lên, lấy áo choàng tắm bọc cô lại, đặt lên bồn rửa mặt rộng rãi.
Gần nửa tháng hai người không làm, đêm đó giày vò nhau đến tận khuya.
Tưởng Nam Thư vốn định chơi với Chà Bông và Tiểu Bối một lát nhưng giờ đã quá mệt, vừa vận động xong đã ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, cô bị tiếng cào cửa đánh thức.
Cô mò lấy điện thoại trên tủ đầu giường, nhìn thời gian – đã gần mười một giờ.
Hơn nửa tiếng trước, Vu Duyệt nhắn tin hỏi cô đã dậy chưa.
Tưởng Nam Thư cố gắng ngồi dậy, cầm điện thoại đi ra ngoài. Hai con mèo lập tức chui vào phòng. Cô cúi đầu nói: “Chúng ta ra ngoài chơi đi.”
Chà Bông đã được Tống Dã huấn luyện, rất ít khi nhảy lên giường, nhưng Tiểu Bối thì không, luôn tìm cách trèo lên lúc Tống Dã không để ý.
Cô vừa ra ngoài, hai con mèo cũng lon ton chạy theo.
Tống Dã nghe thấy tiếng động, bước từ thư phòng ra, nhìn cô: “Dậy rồi à? Em muốn ăn gì?”
“Ăn bít tết đi.” Tưởng Nam Thư nhìn anh mặc sơ mi trắng, quần tây đen, liền hỏi: “Anh phải ra ngoài à?”
“Anh đến công ty một chút, tiện thể mở họp.” Tống Dã cúi đầu hỏi cô: “Em có muốn đi cùng anh không?”
Ghế văn phòng trước đó không tốt lắm, Tống Dã đã yêu cầu bộ phận hành chính thay toàn bộ bằng ghế công thái học mới. Một số nơi vẫn chưa chỉnh trang xong nhưng phòng họp thì có thể sử dụng được.
“Em hỏi Vu Duyệt xem có muốn đi không.” Tưởng Nam Thư cầm điện thoại nhắn tin cho Vu Duyệt, “Nếu cô ấy muốn đi, chúng ta mời cô ấy ăn một bữa rồi cùng đến công ty.”
Vu Duyệt trả lời rất nhanh: [Được đó!]
Vu Duyệt: [Tôi muốn thuê một căn gần công ty, đi làm cũng tiện hơn.]
“Vu Duyệt nói muốn đi cùng, tiện thể cũng đi xem mấy căn hộ gần đó.”
Tưởng Nam Thư ngồi xuống xoa đầu Chà Bông, sau đó quay vào phòng thay đồ chọn quần áo.
Một tiếng sau, hai người đến khách sạn đón Vu Duyệt, ba người cùng ăn trưa rồi đi thẳng đến công ty.
Xe dừng lại ở khu văn phòng, Vu Duyệt bỗng nhớ ra liền hỏi: “Đúng rồi, sếp, công ty khi nào khai trương vậy?”
Tống Dã khóa xe, thản nhiên liếc nhìn Tưởng Nam Thư, ánh mắt sau đó chuyển sang Vu Duyệt: “Ngày 15 tháng 5.”
Tưởng Nam Thư sững người, quay đầu nhìn anh.
Ngày đó, trùng hợp lại là sinh nhật cô.
“Vậy tôi phải nhanh chóng tìm phòng thôi.” Vu Duyệt nhìn sang Tưởng Nam Thư, “Vừa rồi tôi có thấy một khu gần đây khá mới, không biết có căn hộ nào phù hợp không.”
Trước đó trên xe, Tưởng Nam Thư đã liên hệ với bên môi giới. Họ phản hồi rất nhanh, đã gửi cho cô mấy danh sách về các căn hộ gần đây.
“Hình như có đó.”
Cô mở điện thoại kiểm tra rồi chuyển tiếp cho Vu Duyệt, tiện thể giới thiệu luôn môi giới cho cô ấy: “Cô nhắn tin cho bên môi giới đi, sẽ tiện hơn. Chiều nay có thể đi xem phòng luôn.”
Công ty chưa chính thức khai trương, hiện tại chỉ có bộ phận nhân sự và hành chính mới đến làm việc. Tưởng Nam Thư dẫn Vu Duyệt đi chào hỏi mọi người rồi cùng tham quan một vòng quanh công ty. Sau đó bên môi giới liên hệ tới, hai người liền rời đi.
Khu chung cư cách đó không xa lắm, hai người che ô đi bộ, vừa đi vừa trò chuyện.
Khi đến cổng khu chung cu, một chiếc Range Rover từ hầm xe chậm rãi đi lên. Người đàn ông trong xe vô tình nhìn lướt qua bên đường, anh nhanh chóng đỗ xe vào lề, mở cửa bước xuống, gọi một tiếng: “Em gái.”
Tưởng Nam Thư khựng lại, quay đầu nhìn sang, kinh ngạc gọi: “Anh.”
Vu Duyệt cũng nhìn theo. Người đàn ông dáng người cao lớn, gương mặt thực sự rất điển trai. Chỉ cần nghe một tiếng “anh” kia cũng đủ để cô hiểu anh ta là ai, không cần Tưởng Nam Thư giới thiệu.
Thật đúng là… duyên phận.
Tưởng Nam Thư chỉ về phía cổng khu: “Anh sống ở đây sao?”
Trước giờ cô chỉ biết Lục Du Xuyên sống ở gần đây, nhưng không rõ là khu nào.
Lục Du Xuyên gật đầu, liếc nhìn Vu Duyệt rồi cười: “Bạn em à?”
Tưởng Nam Thư giới thiệu: “Trưởng nhóm mỹ thuật mới của công ty bọn em, Vu Duyệt.”
Lục Du Xuyên thoáng sững người, sau đó cười: “Đi xem nhà sao?”
“Ừm.” Lần này Vu Duyệt trả lời, cô nhìn anh mỉm cười: “Ngưỡng mộ đã lâu.”
Người thông minh không cần nói nhiều, đôi bên đều hiểu rõ trong lòng.
Nói thật, có hơi ngượng ngùng.
Không khí chùng xuống trong chốc lát, Tưởng Nam Thư ho khẽ: “Vậy bọn em đi xem nhà trước đây.”
Lục Du Xuyên gật đầu: “Được, anh còn có việc, đi trước đây.”
“À đúng rồi, anh.” Tưởng Nam Thư thấy anh định lên xe, vội gọi lại: “Anh ở tòa nào vậy?”
Đây là định tránh mặt anh sao?
Lục Du Xuyên liếc nhìn Vu Duyệt, khóe môi nhếch lên: “Tòa 16.”
Nhìn chiếc Range Rover rời đi, Tưởng Nam Thư quay sang Vu Duyệt: “Chúng ta xem tòa 23 và 25, không phải cùng tòa, chắc không sao nhỉ?”
Cô dừng một chút, rồi giải thích: “Hôm trước lúc đi ăn với Lý Ý và anh ấy, tôi có nói qua chuyện cô là bạn gái cũ của Lâm Tư Nam.”
“Không sao đâu, đều là người trưởng thành cả rồi, bạn gái cũ hay tình một đêm cũng chẳng quan trọng nữa.” Vu Duyệt không để tâm lắm, quay sang cười với cô: “Tôi thấy anh ta còn ngại hơn tôi ấy chứ, dù gì trước đây còn đánh nhau với Lâm Tư Nam để giành bạn gái, cuối cùng lại thua. Xét về thể diện mà nói… anh ta cũng chẳng khá hơn tôi là bao.”
Sau khi xem nhà xong, Vu Duyệt nhanh chóng quyết định chọn một căn hai phòng ngủ, một phòng khách ở tòa 23.
Hôm sau vừa hay là cuối tuần, Tống Dã bận việc, Tưởng Nam Thư liền rủ Trình Gia Gia cùng đi giúp Vu Duyệt chuyển nhà. Ba người đẩy vali vào nhà, Vu Duyệt cũng không khách sáo, nhờ họ cùng sắp xếp đồ đạc.
Vừa dọn dẹp vừa tám chuyện, ba người bận rộn cả buổi, cuối cùng mệt lả trên ghế sofa.
Vu Duyệt ngồi khoanh chân trên ghế, cầm lấy điện thoại: “Mệt quá, tôi đặt đồ ăn ngoài, cùng ăn tối nhé?”
Tưởng Nam Thư cúi đầu xem WeChat: “Để hôm khác đi, tôi qua công ty tìm Tống Dã.”
“Lý Ý cũng đi à?” Trình Gia Gia hỏi.
Tưởng Nam Thư ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu lại giận dỗi với Lý Ý nữa à?”
“Ừ đấy, cậu ta khó dỗ lắm.” Trình Gia Gia tựa đầu vào sofa, thở dài: “Hôm trước sau khi đưa Vu Duyệt về, tiện thể tớ cũng đưa cậu ta về rồi hỏi có muốn mời tớ lên nhà ngồi chơi không. Còn chưa kịp trả lời thì mẹ tớ đã gọi điện tới trước. Cậu biết tính mẹ tớ rồi đấy, từ lúc hiểu nhầm Lý Ý là bạn trai tớ, bà ấy cứ ba ngày hai bữa lại gọi tới giục cưới. Lúc đó tớ bị bà ấy làm phiền quá, lời nói ra khỏi miệng mà chẳng kịp suy nghĩ, tớ nói là chỉ mới yêu đương thôi, ai biết ngày nào đó có khi còn chia tay, cưới xin cái gì chứ…”
“Rồi Lý Ý làm mặt lạnh xuống xe, mấy ngày nay không thèm đoái hoài gì đến tớ nữa.”
“…”
“…”
Vu Duyệt suy nghĩ một lúc, nói: “Vậy là hai người còn chưa chính thức yêu nhau, mà cậu ấy đã nghĩ đến chuyện kết hôn rồi?”
“Hoặc là cảm thấy câu nói đó của cậu quá phũ phàng…” Tưởng Nam Thư cảm thấy có điểm nào đó ở Lý Ý rất giống Tống Dã, liền quay sang hỏi Trình Gia Gia: “Nếu sau này Lý Ý thực sự muốn kết hôn, cậu tính sao?”
Trình Gia Gia bất đắc dĩ nói: “Tớ với cậu ta còn chưa từng hôn nhau nữa là, giờ mà nói chuyện kết hôn thì còn quá sớm, để sau hãy tính.”
“Vậy đi cùng tớ nhé?” Tưởng Nam Thư hỏi.
Trình Gia Gia xách túi đứng dậy: “Đi thôi, dỗ dành cậu ta chút vậy.”