Lần Đầu Yêu Đương Nồng Cháy

Chương 70: HOÀN




Đây là lần đầu tiên Lý Ý thừa nhận thích cô.

Trái tim Trình Gia Gia lỡ một nhịp, ngơ ngác nhìn cậu, nhẩm lại lời cậu vừa nói rồi hít một hơi: “Vì chuyện lần trước tôi nói mà cậu nghĩ tôi đang đùa giỡn với cậu à?”

Trước đây đúng là cô có thái độ hơi tùy ý với Lý Ý, nhưng cũng đâu đến mức bị coi là tra nữ?

Lý Ý mím chặt môi, không lên tiếng.

Trình Gia Gia chớp mắt: “Vậy cậu định kết hôn với tôi sao? Không thấy quá nhanh à?”

“…” Lý Ý nhất thời cứng họng.

Trình Gia Gia bật cười: “Cậu cũng đâu nghĩ đến chuyện kết hôn phải không? Có ai mới bắt đầu yêu đương mà đã nghĩ tới kết hôn chứ?”

“Anh tôi.”

“…”

Không thể phản bác được.

Cả hai cùng rơi vào im lặng, Trình Gia Gia nhìn cậu, chần chừ: “Vậy cậu…”

“Tôi không muốn kết hôn, ít nhất là bây giờ chưa muốn, nhưng không có nghĩa là sau này cũng vậy.” Lý Ý nghĩ đến những lời thiếu trách nhiệm của cô thì trong lòng lại bực bội, giọng nói cũng mất kiên nhẫn: “Chị chưa yêu đã nghĩ đến chia tay, nghe thôi cũng biết là không có tí trách nhiệm nào.”

Trình Gia Gia im lặng vài giây, sau đó cầm điện thoại gọi cho mẹ mình. Lý Ý thấy cô đột nhiên gọi điện thoại, tưởng cô cố tình tránh né chủ đề này, mím môi chặt hơn, không nói tiếng nào mà chỉ lái xe đi. Trình Gia Gia gọi hai lần nhưng không ai bắt máy, nên cô đổi sang gọi cho bố mình.

Ông nhanh chóng nhấc máy, cô đi thẳng vào vấn đề: “Bố, mẹ con đâu rồi ạ?”

Bàn tay đang cầm vô lăng của Lý Ý siết lại, không nhịn được mà liếc cô một cái.

Bố mẹ cô nói không khí sau cơn mưa rất trong lành nên họ đang đi dạo dưới nhà, mẹ cô không mang theo điện thoại. Trình Gia Gia nói: “Vậy bố đưa điện thoại cho mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”

Lý Ý không biết cô lại định giở trò gì, cậu lơ đãng giảm tốc độ, chậm rãi lái xe ra khỏi khu dân cư. Trong xe rất yên tĩnh, giọng nói của Trình Gia Gia vang lên rõ ràng: “Mẹ, con và Lý Ý đang yêu nhau…”

“…”

Lý Ý quay sang nhìn cô.

Cậu đồng ý hồi nào? Lại nói nhăng nói cuội nữa rồi.

Trình Gia Gia quay đầu về phía cậu, mấp máy môi: “Lo lái xe đi.”

Lý Ý: “…”

Cậu quay đầu, nhìn thẳng phía trước.

“Bọn con mới yêu nhau, chắc chắn chưa kết hôn sớm vậy được. Mẹ cũng biết cậu ấy nhỏ hơn con mấy tuổi mà, cưới sớm thì không thích hợp lắm…Dạ? Mẹ sợ yêu lâu quá cậu ấy sẽ bỏ con à? Không thể nào, cậu ấy yêu con lắm.”

“…”

Chưa thấy ai giỏi bịa chuyện như cô, đúng là không hổ danh chủ biên.

Lý Ý hít sâu một hơi, cô đây đâu phải gọi điện cho mẹ mình, mà rõ ràng là cố tình nói mấy lời dễ nghe để dỗ cậu. Trình Gia Gia nói chuyện một lúc lâu, nhẹ nhàng dỗ dành đủ kiểu, cuối cùng cũng an ủi xong mẹ Trình, nhưng không biết người bên cạnh cô thì sao…

Cô cúp máy, quay đầu nhìn Lý Ý: “Hài lòng chưa?”

Lý Ý mặt không cảm xúc: “Chị im đi.”

Trình Gia Gia thản nhiên nói: “Không được, tôi phải dỗ cậu hẳn hoi, không thì tối nay sẽ mất ngủ.”

“…”

Lý Ý mấp máy miệng định nói gì đó nhưng lại chẳng biết phải đáp lại thế nào. Cậu không phải kiểu người nói năng vụng về, nhưng mỗi lần gặp phải Trình Gia Gia, cô gái lưu manh này, lại luôn thấy mình bị chặn họng. Cậu liền im lặng.

Nửa tiếng sau, xe dừng dưới hầm gửi xe nhà Trình Gia Gia, cậu mở cửa bước xuống. Cô cũng xuống xe theo, Lý Ý đi đến trước mặt cô, đưa chìa khóa xe qua.

Trình Gia Gia nhận lấy, ngước lên nhìn cậu: “Còn giận không?”

“… Không.” Lý Ý thực sự không giận nữa, nhưng vẫn thấy có chút ấm ức. Cậu đút tay vào túi quần, hừ nhẹ một tiếng: “Tôi về đây.”

Nói xong, cậu xoay người định rời đi.

Trình Gia Gia bỗng bước nhanh lên trước, chặn trước mặt. Lý Ý khựng lại, cúi mắt xuống, còn chưa kịp phản ứng thì Trình Gia Gia đã nâng mặt anh lên, kiễng chân hôn nhẹ lên môi cậu. Tim Lý Ý đập mạnh một nhịp, cả người sững sờ.

Trình Gia Gia vẫn giữ lấy mặt, mỉm cười ngẩng đầu nhìn cậu: “Thế này có được không?”

Tống Dã bị lộ thân phận, tin tức trong nhóm chat lập tức bùng nổ với hơn 99+ tin nhắn. Hơn nữa, có kẻ tinh quái như Trần Dương ở đó, chẳng mấy chốc đã có người suy đoán ra rằng hình mẫu của “công chúa” chính là cô. 

Cũng không biết ai là người đầu tiên @cô trong nhóm và gọi lên một tiếng “Công chúa”. Từ đó trở đi, ngoài hai danh xưng “chị dâu” và “bà chủ”, Tưởng Nam Thư còn có thêm biệt danh “Công chúa”.

Thời gian trước, Thời Không Hồi Âm rất hot, sau khi đăng tin tuyển dụng cho bản game mobile, nó đã thu hút không ít sự chú ý trong ngành. Trên các diễn đàn game cũng xuất hiện nhiều chủ đề bàn tán, mọi người đều mong đợi phiên bản này.

Nhờ dự án này cả giới game lẫn cộng đồng game thủ bắt đầu quan tâm đến công ty mới mang tên Vân Dã, họ nhanh chóng phát hiện ra rằng nhà đầu tư đứng sau chính là công ty giải trí HT. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất HT đầu tư vào một công ty mà không yêu cầu quyền kiểm soát.

Hơn nữa, số cổ phần đầu tư vào dự án thế giới mở mà Cực Phàm đã từ bỏ trước đây cũng được Vân Dã mua lại toàn bộ. Chẳng bao lâu, số lượng hồ sơ ứng tuyển gửi về Vân Dã đã tăng đột biến. Mấy ngày liên tiếp, Tống Dã và Tưởng Nam Thư đều bận rộn phỏng vấn ứng viên.

Sáng sớm ngày 15 tháng 5, khi hai người đến công ty, hoa chúc mừng đã đặt từ cửa thang máy kéo dài vào tận trong văn phòng, đầy đến mức không còn chỗ đặt.

Tưởng Nam Thư vừa đi vừa nhìn lướt qua tên trên những lẵng hoa, bỗng nhiên nhìn thấy một cái tên quen thuộc lập tức dừng bước, quay đầu hỏi Tống Dã: “Đây là… lớp trưởng gửi sao? Cậu ấy biết hôm nay công ty khai trương à?”

Tống Dã nhìn vào cái tên chính giữa lẵng hoa, gật đầu: “Chắc nghe Lâm Diệu nói. Vài hôm trước bọn họ tình cờ gặp nhau, có nhắc đến chúng ta.”

“Vậy cậu ấy biết quan hệ của chúng ta chưa?”

Đã lâu Tưởng Nam Thư không liên lạc với bạn học cấp ba nên cảm thấy hơi xa lạ. Nhưng Tống Dã thì vẫn thường tham gia họp lớp, còn giữ liên lạc.

Tống Dã khẽ cười: “Biết rồi.”

“Vậy…Cậu ấy có biết anh chính là Will không?”

“Lâm Diệu và Từ Hạo biết.”

Tưởng Nam Thư định nói gì đó nhưng lúc này, một nhóm người từ thang máy bước ra.

Trần Dương nhìn thấy bọn họ, vui vẻ hét lên: “Lão đại, chị dâu!”

“Phải gọi là Tống tổng rồi chứ?” Chu Giai Lạc cười nói.

Những người khác cũng quay sang nhìn Tống Dã, Cao Tiểu Khôn cười theo: “Tống tổng!”

“Muốn gọi thế nào thì tùy mọi người.” Tống Dã không để tâm đến danh xưng, nhưng anh lại nhìn Tưởng Nam Thư với vẻ nghiêm túc: “Nhưng sau này, ở công ty hãy gọi cô ấy là giám đốc.”

Tưởng Nam Thư không nhịn được cười.

Hôm nay là ngày đầu tiên Vân Dã chính thức thành lập, Trình Gia Gia dẫn theo phóng viên và nhiếp ảnh gia đến làm một bài phỏng vấn đặc biệt cho công ty.

Sau khi buổi lễ khai trương đơn giản kết thúc, Tống Dã tổ chức họp với nhân sự của hai nhóm dự án. Dự án A và game mobile Thời Không Hồi Âm chính thức được khởi động.

Buổi tối, Tống Dã đặt phòng tiệc trong khách sạn, mời toàn bộ nhân viên công ty cùng một số bạn bè đến ăn mừng. Sau đó, họ tiếp tục đặt phòng riêng trong hội sở để ca hát.

Hôm nay cũng là sinh nhật 28 tuổi của Tưởng Nam Thư. Dạo này cô thường xuyên bị trêu là “Công chúa”, cảm thấy có hơi ngại ngùng, nên không muốn làm quá lớn, chỉ muốn cùng anh trải qua một ngày đơn giản. Hai người không đi hát cùng mọi người, để họ tự vui chơi, Lý Ý ở lại xã giao.

Trước khi rời đi, Trình Gia Gia nhét quà sinh nhật vào túi cô, nhỏ giọng nói: “Chúc mừng sinh nhật nha.”

“Cậu đi hát với họ à?” Tưởng Nam Thư hỏi.

“Ừm.”

“Ở lại với Lý Ý?” Cô liếc nhìn về phía Lý Ý, “Hai người không phải đã hôn nhau rồi sao? Vẫn chưa xác định quan hệ à?”

“Cậu cũng hôn rồi mà còn chưa xác định quan hệ đó thôi.” Trình Gia Gia đẩy cô một cái, khiến cô ngã vào lòng Tống Dã, “Đừng lo cho tớ nữa, sớm muộn gì tớ cũng sẽ chinh phục được cậu ấy, mau về mà tận hưởng thế giới hai người đi!”

Tưởng Nam Thư đã uống mấy ly rượu, khuôn mặt hơi ửng đỏ, đầu óc cũng có chút choáng váng.

Lúc Tống Dã nửa ôm nửa dìu cô rời khỏi phòng tiệc, không biết ai khởi xướng trước, lớn tiếng chúc: “Công chúa, sinh nhật vui vẻ nha!”

“Hả? Hôm nay là sinh nhật của Giám đốc à? Đúng là song hỷ lâm môn!”

“Chắc chắn là Tống tổng cố ý chọn ngày này rồi! Công chúa, sinh nhật vui vẻ! Chúc cô và Tống tổng trăm năm hạnh phúc!”

“Chúc Công chúa và Tống tổng trăm năm hạnh phúc, chúc hai dự án đều thuận lợi ra mắt!”

Tiếng chúc mừng liên tục vang lên, nhưng vì đã ngà ngà say, Tưởng Nam Thư không cảm thấy ngại nữa, cô quay đầu nhìn mọi người, bật cười: “Cảm ơn mọi người!”

Tống Dã cũng khẽ cười: “Cảm ơn.”

Nói xong, anh dắt cô rời đi.

Cả hai đều đã uống rượu nên gọi tài xế lái xe hộ. Trong khoang sau của xe, Tưởng Nam Thư tựa vào lòng Tống Dã, lấy ra món quà sinh nhật mà Trình Gia Gia đã dúi cho cô trước đó ra, là một chiếc hộp quà tinh xảo, bên trên còn có logo thương hiệu, chắc là vòng tay hoặc khuyên tai gì đó. Mở ra xem, quả nhiên là một đôi khuyên tai.

Cô ngẩng đầu nhìn Tống Dã, không biết có phải do uống rượu hay không mà mắt cô sáng hơn bình thường: “Quà sinh nhật của em đâu?”

Tống Dã cúi mắt nhìn cô, giọng trầm thấp: “Ở nhà.”

“Là gì vậy?” Cô tò mò.

Bàn tay anh đặt trên vai cô nhấc lên vuốt nhẹ lên má cô, ánh mắt dừng trên cô: “Em chắc chắn muốn biết ngay bây giờ sao? Sắp về đến nhà rồi, giữ lại chút bất ngờ đi.”

“Vâng…” Cô không hỏi tiếp nữa, nhưng đột nhiên lại cảm thấy hơi căng thẳng, trong lòng đoán già đoán non, không lẽ Tống Dã muốn cầu hôn? Nhưng mà nếu xét theo cách anh tỏ tình lần trước thì màn cầu hôn chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy.

Nhưng… nhỡ đâu thì sao?

Suy nghĩ này khiến cô không thể thả lỏng suốt dọc đường, đầu óc cứ quay cuồng mãi cho đến khi đứng trước cửa nhà.

Tống Dã một tay ôm cô, một tay mở cửa. Trong nhà đã bật điều hòa, phòng khách để lại một ngọn đèn sáng, ánh đèn ấm áp tạo nên bầu không khí lãng mạn. Nhiệt độ mát mẻ vừa phải, cô cúi đầu lập tức thấy Chà Bông mặc bộ đồ mới, trên cổ còn đeo hai chiếc nơ xinh xắn, tim bất giác đập nhanh hơn, cô ngẩng đầu nhìn anh.

Tống Dã bật đèn ở huyền quan, cúi đầu nhìn cô, dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, khẽ cười: “Căng thẳng gì thế?”

“Không có.”

Tưởng Nam Thư hít sâu một hơi, không biết là do uống nhiều hay do quá hồi hộp mà lúc đổi dép cô đứng không vững, cả người lảo đảo. Tống Dã đỡ cô tựa vào tủ giày ở huyền quan, nửa quỳ xuống, nắm lấy cổ chân cô, giúp cô xỏ dép rồi dắt tay cô vào nhà. Ngẩng đầu lên, cô liền thấy một cây đàn piano xuất hiện giữa phòng khách rộng rãi.

Sáng nay vẫn chưa có mà?

Cô sững người, ngẩng đầu nhìn anh.

Cô đã học piano hơn mười năm. Sau khi bố mất, cây đàn trong nhà cũng bị bán đi. Bao nhiêu năm qua…

Thật ra cô cũng từng nhớ nhung cây đàn của mình. Khi sửa lại nhà, lúc nhận bản thiết kế từ kiến trúc sư, cô đã hỏi liệu có cần chỉnh sửa bố cục để đặt một cây đàn piano trong phòng khách hay không. Kiến trúc sư hỏi cô có chắc chắn muốn đặt đàn không, nếu cần thì có thể sửa lại bản thiết kế. Cô suy nghĩ một lúc, rồi bảo không cần nữa. 

Một cây đàn tốt không hề rẻ, nếu chỉ để thỉnh thoảng đàn vài bài thì cũng không đáng.

“Em thích không?” Tống Dã dắt cô đến trước đàn piano.

Tưởng Nam Thư nhìn thoáng qua đã biết cây đàn này giá trị không hề nhỏ, có khi còn đắt ngang một chiếc xe hơi. Cô nhẹ nhàng lướt ngón tay trên mặt đàn bóng loáng: “Sao anh lại nghĩ đến việc tặng em đàn piano?”

“Em học đàn bao nhiêu năm rồi, nếu có lúc muốn đàn lại thì có thể chơi ở nhà.” Tống Dã nhìn cô, khóe môi nở nụ cười: “Muốn thử không?”

“Được.” Tưởng Nam Thư ngồi xuống ghế.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất, Tống Dã đứng bên cạnh cây đàn, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

Tưởng Nam Thư nâng tay, ngước lên cười với anh rồi bắt đầu chơi bản [Hôn lễ trong mơ].

Năm mười tám tuổi, cô từng muốn dùng bản nhạc này để tỏ tình với anh, nhưng ngay trước khi lên sân khấu giáo viên chủ nhiệm lại bắt đổi bài khiến cô lỡ mất cơ hội.

Lúc đó, cô vừa giận vừa ấm ức, sau khi xuống sân khấu, Tống Dã nói với cô: “Tưởng Nam Thư, dù là em theo đuổi anh trước, nhưng chuyện tỏ tình cũng có thể để con trai làm, không cần tiếc nuối quá đâu.”

Sao có thể không tiếc nuối được chứ?

Cuối cùng mười năm sau, khúc nhạc [Hôn lễ trong mơ] lại vang lên trước mặt anh.

Khúc nhạc lãng mạn, đẹp đẽ dừng lại, Tưởng Nam Thư đứng lên, đi đến trước mặt anh. Tống Dã kéo cô vào lòng, cúi đầu nhìn cô, có hơi tò mò: “Nếu như năm đó em tỏ tình, em định sẽ nói gì với anh vậy?”

“Ừm…” Tưởng Nam Thư ngẩng đầu, chớp mắt nói, “Em sẽ nói…Tống Dã, em thích anh, có thể làm bạn trai của em được không?”

Tống Dã nhìn cô, cười một tiếng: “Được.”

Màn tỏ tình và mối tình đầu đến muộn.

May là họ vẫn đủ may mắn, vẫn còn thời gian cả đời để yêu nhau nồng cháy.

[CHÍNH VĂN HOÀN]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.