Lịch Kiếp Rồi Thì Phải Đứng Đầu Hậu Cung

Chương 10:




Năm đó Chân Hoàn cũng từng bị vây trong lời đồn, dù đang mang thai song sinh cũng không tiếc tự mình bước vào Thận Hình Ti, từ Dưỡng Tâm Điện cầu đến Diên Khánh Điện, liều mạng cứu được Tô Bồi Thịnh và Thôi Cẩm Khê.

 

Dù ta chưa từng có được, nhưng vẫn ngưỡng mộ, đó mới gọi là chủ tớ tình thâm.

 

Còn như an ủi đôi câu nhạt nhẽo sau khi người ta đã thành tàn phế? Đừng làm trò cười nữa.

 

 

Chuyện được điều tra rõ ràng, Kim Ngọc Nghiên và Trinh Thục khó tránh khỏi tội.

 

Kim Ngọc Nghiên đang mang long thai, tạm thời không tiện xử phạt nặng, chỉ bị cấm túc giáng vị.

 

Còn Trinh Thục thì không may mắn đến thế.

 

Dưỡng Tâm Điện.

 

"Chuyện gì vậy, Uyển Uyển?" Hoàng thượng nghi hoặc.

 

Vốn đang tươi cười hầu hạ mài mực, ta vừa thấy Trinh Thục bị áp giải vào, liền không tự chủ được mà co rúm lại, trên mặt tràn đầy kinh hãi.

 

"Thần thiếp... vô sự, hoàng thượng có chính sự cần xử lý, thần thiếp xin cáo lui trước."

 

Ta đỏ mắt, đang định lui xuống, lại bị Hoằng Lịch một phen kéo lại.

 

Đế vương uy nghi lẫm liệt: "Có trẫm ở đây, sợ cái gì? Nói!"

 

Ta liếc nhìn Trinh Thục, cắn môi quỳ xuống, mười ngón tay khẽ đặt lên đầu gối hoàng thượng, dáng vẻ yếu mềm, nhu nhược khiến người ta không khỏi thương xót.

 

"Thần thiếp khi còn là cung nữ không đủ lanh lợi, Trinh Thục cô cô thường... dạy bảo thần thiếp. Uyển Uyển không phải cố tình làm ra vẻ, chỉ là ngón tay lưu lại bệnh căn, hằn vết sẹo, mỗi khi may thêu túi thơm cho hoàng thượng lâu một chút, liền đau đớn thấu xương, như bị lửa thiêu."

 

Hoằng Lịch đại nộ: "Trinh Thục tâm tư độc ác, vu hãm Hoàng quý phi, hành hạ Lệnh tần, đánh gãy đôi tay, đưa về Ngọc thị!"

 

Ta vội vàng lên tiếng: "Hoàng thượng, Trinh Thục cô cô vu hãm Hoàng quý phi đích thực là đại tội, nhưng thần thiếp tự mình sơ suất mới bị phạt, cũng không hận cô cô. Huống hồ, Ngọc thị vương gia xưa nay tận trung với bệ hạ, xin người niệm công lao của Ngọc thị, tha cho cô cô một mạng."

 

Ta không nhắc đến Ngọc thị còn đỡ, vừa nhắc tới, Hoằng Lịch liền lạnh giọng cười: "Ngọc thị? Ngọc thị vương gia vừa kế vị đã ép chet chính thê, kẻ vô tình vô nghĩa như vậy, sao có thể trung thành với trẫm? Trẫm nếu không trừng trị, há có thể làm yên lòng thiên hạ?"

 

Lập tức hạ chỉ: "Ngọc thị Trinh Thục, đánh gãy đôi tay, ban chết! Thi thể không cần thu liệm, chờ Ngọc thị vương gia vào kinh thỉnh tội, tự mình đến lĩnh xác!"

 

Trinh Thục gào khóc thảm thiết, bị lôi ra ngoài.

 

Trong ánh mắt ngập tràn căm hận của ả, ta chỉ cười nhạt.

 

Năm đó, Dư Oanh Nhi vốn cũng không phải chết, nhưng ai bảo nàng ta làm đủ chuyện ác, lại bị tra ra thân phận giả mạo, tiếm danh Chân Hoàn?

 

 

Tội chồng thêm tội, vậy thì khó mà tha thứ.

 

Tỷ tỷ, Lăng Dung học có thuần thục chăng?

 

Cho nên, Trinh Thục cô cô à, ta không phải đã nhắc nhở ngươi rồi sao?

 

Đêm khuya, đi đứng phải cẩn thận.

 

14

 

"Tiện nhân! Vệ Yến Uyển, ngươi là tiện nhân!"

 

Kim Ngọc Nghiên vừa hay tin Trinh Thục đến t.h.i t.h.ể cũng chẳng ai lo liệu, bụng mang long thai chạy đến ngoài cung mắng ta, lại bị cung nhân ngăn lại.

 

Ta nhìn nàng ta chật vật, xấu xí lộ liễu, đâu còn nửa phần phong thái tuyệt sắc khuynh đảo lục cung?

 

Ta cười: "Đây chẳng phải Gia quý nhân sao? Hoàng thượng đã nói, nếu ngươi còn dám gây náo loạn, lập tức giáng thêm một bậc."

 

"Ngậm miệng! Bổn cung không tin hoàng thượng tuyệt tình như vậy!" Kim Ngọc Nghiên mắt đỏ như máu, nghiến răng: "Vương gia vừa mới kế vị, bổn cung còn đang mang long thai, hoàng thượng tuyệt đối không thể đối xử với ta như thế!"

 

"Vẫn còn nghĩ đến vương gia của ngươi sao?" Ta nhẹ giọng, thong thả thốt: "Không ai nói với ngươi sao? Ngọc thị vương gia phạm phải đại tội, đã bị áp giải hồi kinh, còn chưa biết hoàng thượng sẽ xử trí thế nào đâu."

 

Kim Ngọc Nghiên tái mặt, ôm bụng, lảo đảo lùi về phía sau: "Ngươi nói bậy, ngươi nói bậy!"

 

"Ta có nói bậy hay không, chẳng mấy chốc ngươi sẽ rõ." Ta chậm rãi đến gần, ghé sát bên tai nàng ta, nhẹ giọng mà nói: "Long chủng mà thôi, ngươi có thể mang thai, kẻ khác cũng có thể, chỉ là ngươi vô dụng rồi. Kim Ngọc Nghiên, ngươi nhớ giữ mình cho tốt, chờ đến ngày bổn cung sinh ra lân nhi, để ngồi vào vị trí mà ngươi từng có."

 

Ta xoay người rời đi, coi như không nghe thấy tiếng gào thét thê lương từ phía sau.

 

Đêm hôm đó, Kim Ngọc Nghiên sinh ra Cửu A Ca.

 

Chỉ là, đứa trẻ vừa lọt lòng đã tắt thở.

 

"Chúc mừng chủ tử, đại thù đã báo." Lan Thúy cùng Xuân Thiền hớn hở vui mừng.

 

Ta không lên tiếng.

 

Cái này cũng tính là báo thù ư? Thứ mà Kim Ngọc Nghiên nợ Vệ Uyển Uyển, là một mạng sống.

 

Xuân Thiền nói: "Chủ tử, vì sao người không báo tin mang thai cho hoàng thượng? Với sủng ái của hoàng thượng đối với người, tất sẽ tấn phong người lên phi vị."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.