Lịch Kiếp Rồi Thì Phải Đứng Đầu Hậu Cung

Chương 15:




Còn Du phi? Đừng tưởng trẫm mắt mù tâm loạn mà không biết! Nàng ta luôn ép Vĩnh Kỳ nhường nhịn Vĩnh Cơ, khiến Vĩnh Kỳ lúc nào cũng trốn tránh khi đọc sách, luyện cưỡi ngựa, chỉ sợ bị quở trách vì lấn át đích tử! Giờ Vĩnh Kỳ đã như vậy... nàng ta mới biết đau lòng sao?"

 

Nhắc đến hoàng tự, ta cúi đầu, không nói một lời.

 

Những gì ta làm, có phải là yêu con không?

 

Ta không biết.

 

Có lẽ là báo ứng.

 

Con cái của ta cũng không thể toàn vẹn trưởng thành.

 

Ta tự hành hạ bản thân mà yêu thương những đứa trẻ còn sống sót, cũng dần dần thấu hiểu Nghi Tu.

 

Nếu có thể, ta cũng nguyện dùng mạng mình đổi lấy sinh mệnh của con ta.

 

Hoàng đế thở dài: "Thôi, không nói nữa. Nàng ở phân vị phi tử đã lâu, nay Kim thị bị giáng làm thứ dân, vị trí Quý phi còn trống. Trẫm đã sai Lý Ngọc truyền chỉ, tấn phong nàng làm Quý phi."

 

"Hoàng thượng..."

 

"Không cần lo lắng. Nàng hầu hạ trẫm chưa từng sơ suất, lại sinh con dưỡng nữ, quản lý Lục cung không có điều gì không thỏa đáng. Chức Quý phi này, nàng xứng đáng nhận."

 

Ta không từ chối nữa, tiếp chỉ tạ ơn.

 

23

 

Khải Tường Cung.

 

"Ngươi, tiện nhân này, đến đây làm gì? Ngươi đến để cười nhạo ta ư?"

 

Thấy trên thân Kim Ngọc Nghiên chi chít vết roi, trong lòng ta thích thú vô cùng.

 

"Đương nhiên rồi. Bằng không, một Quý phi như ta, sao lại có chuyện hạ mình nói chuyện với một thứ dân phạm tội như ngươi?"

 

Kim Ngọc Nghiên cười lạnh: "Quý phi thì sao? Cũng không thay đổi được chuyện ngươi từng là tỳ nữ rửa chân của ta! Chỉ có Hoàng thượng mới xem trọng ngươi, coi một cung nữ thô sử như bảo bối."

 

Ta cười nhạt: "Giờ ngươi cuối cùng cũng nói thật rồi. Trong lòng ngươi, chỉ có vương gia Ngọc thị, đối với Hoàng thượng, bất quá chỉ là lấy lòng, nịnh hót mà thôi."

 

Kim Ngọc Nghiên siết chặt vòng tay trong tay, khóe môi giễu cợt: "Bất kỳ ai cũng không thể so sánh với vương gia."

 

 

Ta nhìn chằm chằm vào vòng tay của nàng ta, cười càng lúc càng sâu, quăng xuống trước mặt nàng ta một phong mật thư.

 

 

"Vương gia của ngươi đã vứt bỏ ngươi rồi. Hắn đã dâng sớ lên Hoàng thượng, nói ngươi căn bản không phải thánh nữ của tộc Ngọc thị, mà là nghiệt chủng lai lịch không rõ, không xứng để hầu hạ Hoàng thượng. Tộc Ngọc thị đã chọn một tú nữ mới vào kinh, hôm qua nàng ta đã ở trong Trữ Tú Cung rồi."

 

Kim Ngọc Nghiên hai mắt đỏ ngầu, gào lên: "Ngươi nói láo!"

 

Ta dùng khăn lụa che mũi, hờ hững cười: "Tiểu tộc biên cảnh, quả nhiên thô tục."

 

"Không ngại nói cho ngươi biết, Hoàng thượng đã chán ghét Ngọc thị từ lâu, giữ lại tú nữ kia bất quá chỉ là kế hoãn binh. Ta đã nhận thánh chỉ, đưa cho tú nữ mới của Ngọc thị một chén hồng hoa. Đại Thanh này, sẽ không có đứa trẻ nào mang huyết mạch tộc Ngọc thị nữa. Thật đáng thương. Vương gia của ngươi, hắn, rồi cũng sẽ là người tiếp theo."

 

Kim Ngọc Nghiên ngã khuỵu xuống, ánh mắt hoang mang.

 

Ta cúi người, sát tai nàng ta mà nói: "Năm đó, ngươi mặc trung y đuổi theo vương gia Ngọc thị, người trong cung thấy nhiều vô số kể. Ta đã tìm một vài người, bảo họ bẩm báo Hoàng thượng rằng, từ trước đến nay, người mà ngươi một lòng ái mộ... chỉ có vương gia Ngọc thị."

 

Kim Ngọc Nghiên muốn lao đến đánh ta, nhưng vì thương tích quá nặng mà ngã sấp xuống đất: "Tiện nhân! Ta muốn gặp Hoàng thượng! Hoàng thượng! Ta còn có con trai... Vĩnh Thành! Vĩnh Thành!"

 

"Đừng gọi nữa." Ta thực sự rất thích cảm giác từng chút từng chút một xé nát tất thảy những kẻ mà nàng ta coi trọng, "Hoàng thượng nhân từ, dù có muốn đuổi con trai ngươi ra khỏi Tử Cấm Thành, cũng vẫn muốn tìm cho hắn một mối hôn sự tốt. Đáng tiếc thay."

 

"Đáng tiếc cái gì... Đáng tiếc cái gì? Vĩnh Thành làm sao?"

 

"Toàn bộ Kinh thành ai mà chẳng biết Tứ A Ca có một vị ngạch nương như ngươi, chẳng ai nguyện ý gả con gái cho hắn cả.”

 

"Ban đầu, Hoàng thượng chọn cháu gái của thượng thư bộ Công, đại nhân họ Lưu. Thế nhưng sáng nay trong triều, Lưu đại nhân suýt đập đầu c.h.ế.t ngay tại Kim Loan Điện, sống c.h.ế.t cũng không chịu đem cháu gái gả cho con trai ngươi.”

 

"Nhân tiện cho ngươi c.h.ế.t một cách minh bạch." Ta ghé sát tai nàng ta, "Ta biết Ngũ A Ca không phải do ngươi hại chết. Ngươi không tò mò vì sao ta biết sao?"

 

Kim Ngọc Nghiên ngẩn ra, rồi bỗng gào khóc thảm thiết: "Vĩnh Thành! Ngạch nương hại con rồi, đều là ngạch nương hại con!"

 

Ta đứng yên thưởng thức bộ dạng thê thảm của nàng ta một lát, tâm tình khoan khoái hẳn, xoay người rời đi.

 

Trước khi cung môn khép lại, ta liếc nhìn lần cuối tấm biển xám xịt của Khải Tường Cung, phía sau, tiếng gào khóc của Kim Ngọc Nghiên dần dần biến mất.

 

24

 

Lại một lần nữa, Như Ý bị truyền ra lời đồn nhảm nhí.

 

Lúc nghe tin trong cung, ta bất giác trợn mắt, dù hành vi này có phần không đoan trang, nhưng ta thực sự không nhịn được.

 

Cạnh bên, Tiến Trung đang đút nho cho ta, cố tình giả vờ lóng ngóng, kẹp lấy một quả nho trong suốt mà lượn lờ trước môi ta.

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.