"Ngươi! Hèn hạ vô sỉ!" Hải Lan tức đến hai mắt đỏ hoe, quỳ xuống trước Chân Hoàn và Hoằng Lịch, "Thái hậu! Hoàng thượng! Vệ Yến Uyển nàng ta đang nói dối, những người này thực sự đều c.h.ế.t dưới tay nàng ta, kính mong Thái hậu, Hoàng thượng minh giám!"
Ta nhìn lướt qua chuỗi kinh phan kia, Phú Sát Lang Hoa, Kim Ngọc Nghiên, Trinh Thục, Thư phi, Ngũ A Ca, Lục Công chúa, Lăng Vân Triệt...
Ừm, không tệ, chí ít không oan uổng cho ta.
Cũng phải cảm tạ Như Ý và Hải Lan, nếu các nàng không liệt kê ra, ta cũng chẳng nhớ rõ ràng đến vậy.
Chỉ là ta không hiểu, như Kim Ngọc Nghiên, Trinh Thục, những kẻ đó, vậy mà Như Ý cũng làm kinh phan tế bái cho bọn chúng, chẳng lẽ nàng ta thấy bản thân chưa bị hại đủ thảm sao?
Chân Hoàn nhàn nhạt nói: "Du phi, ngoài chuỗi kinh phan này, ngươi còn chứng cứ nào khác không?"
"Thần thiếp..." Hải Lan nghẹn lời.
Nàng ta không nghĩ tới sẽ có kẻ không sợ phát thệ.
Có lẽ bởi nàng ta không biết đến một người tên là Qua Nhĩ Giai Văn Uyên.
Chân Hoàn tức giận: "Không có chứng cứ, sao có thể hồ đồ vu hãm?"
Hải Lan hoảng hốt: "Thái hậu, xin người tin thần thiếp, tin Hoàng hậu nương nương, những điều này đều do Hoàng hậu tự tay làm ra, những người này đều c.h.ế.t dưới tay Vệ Yến Uyển, trăm lần chân thật!"
Vừa nghe nói là do Như Ý tự tay làm, ta lập tức hứng thú, ghé lại quan sát kỹ càng.
Tay nghề còn kém xa ta, đường thêu so với năm xưa trên khăn tay thụt lùi không ít.
Ta bật cười: "Du phi, hôm nay ngươi không bằng không chứng liền bức bách bản cung phát thệ, đáng lý ra phải trị ngươi tội hạ phạm thượng. Nhưng có Thái hậu, Hoàng thượng tại đây, chẳng đến lượt Yến Uyển quyết định.
"Nói cũng khéo, bản cung cũng nghe được ít chuyện phong thanh... Chi bằng… Du phi cũng phát một lời thề đi?"
Sắc mặt Hải Lan tái nhợt.
Ta lạnh lùng cười một tiếng:
"Du phi, ngươi có dám lấy gia tộc của ngươi, lấy mạng của ngươi, lấy nhi tử đã khuất của ngươi để phát thệ rằng, Nhị A Ca không phải c.h.ế.t bởi tay ngươi; Thuần Quý phi cùng Tam A Ca bị Hoàng thượng ghét bỏ không phải do ngươi giật dây ly gián; Ngũ A Ca thân mang bệnh yếu cũng không phải vì lúc mang thai ngươi đã uống chu sa mà thành?!"
"Du phi, ngươi dám không?!"
Hải Lan ngã ngồi dưới đất, dung nhan thê lương, nước mắt rơi như mưa.
"Thần thiếp... thần thiếp..."
"Đủ rồi!" Hoằng Lịch quát lớn, đã không còn kiên nhẫn với màn náo kịch này: "Du phi Kha Lý Diệp Đặc thị, mưu hại hoàng tử, sát hại tần phi, vu hãm quý phi, dạy dỗ con cái không nghiêm, tâm tư ác độc, hành vi điên loạn, giáng làm thứ nhân! Lệnh nàng coi giữ lăng mộ Vinh Thân Vương, cả đời không được rời đi, trừ phi tử vong!"
"Hoàng thượng hãy khoan!"
Mọi người đồng loạt quay đầu, Như Ý chậm rãi bước vào, bên cạnh là Dung Bội theo sát.
"Thái hậu, hoàng thượng, những kinh phan này là thần thiếp tự tay làm ra, tuyệt không hề oan uổng Lệnh Quý phi."
Hoằng Lịch: "Vậy hoàng hậu có chứng cứ không?"
Như Ý nhìn thẳng, đôi mắt bình tĩnh: "Thần thiếp không có chứng cứ."
Lại đến nữa rồi, lại đến nữa rồi!
Hoằng Lịch cau mày: "Nếu không có chứng cứ, dù là hoàng hậu, cũng không thể tùy tiện bôi nhọ người khác."
Như Ý: "Hoàng thượng vẫn không tin thần thiếp sao?"
Lại đến nữa rồi! Lại đến nữa rồi! Lại đến nữa rồi!
Nghi Tu, ta cầu xin người, hãy đưa cháu gái người đi đi!
Chân Hoàn bước lên giảng hòa: "Hoàng hậu, thân thể ngươi gần đây không khỏe, Kha Lý Diệp Đặc thị đã phạm sai, hoàng thượng cũng đã hạ chỉ trừng phạt nàng ta, không cần ngươi bận tâm nữa, mau về cung dưỡng bệnh đi."
Như Ý không đáp, chỉ đứng yên tại chỗ, ánh mắt chăm chú khóa chặt lấy Hoằng Lịch.
"Hoàng thượng, người thật sự không tin thần thiếp?"
"Trẫm làm sao tin nàng!"
Sự bình tĩnh cuối cùng bị xé rách, Hoằng Lịch giận dữ quát:
"Yến Uyển hầu hạ trẫm nhiều năm, sinh hạ cho trẫm bao nhiêu hoàng tự, giúp trẫm quản lý lục cung chưa từng có sai sót. Chỉ bằng vài mảnh vải vụn kinh phán này, các ngươi đã muốn trẫm định tội Yến Uyển sao?!"
Như Ý: "Không chỉ là chuyện của Lệnh Quý phi, mà còn có những ủy khuất thần thiếp đã chịu suốt bao năm qua."
Hoằng Lịch: "Nàng có gì mà ủy khuất? Trẫm lập nàng làm hoàng hậu, cho nàng trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, chẳng lẽ trẫm lại sai hay sao?!"
Như Ý: "Thần thiếp chưa từng đem những ủy khuất này nói với hoàng thượng. Trước đây là không nỡ, không nỡ khiến hoàng thượng phiền lòng; hiện tại là không muốn, không muốn tự chuốc nhục nhã."
Hoằng Lịch cười giận dữ: "Được! Được! Được lắm! Làm hoàng hậu của trẫm mà còn trở thành nỗi nhục nhã của nàng? Từ khi nàng lên ngôi hoàng hậu, hậu cung chưa từng có một ngày bình yên! Nàng không bằng Hiếu Hiền Hoàng hậu hiền lương đoan trang, càng không sánh được với Lệnh Quý phi dịu dàng chu toàn! Nếu nàng không muốn làm nữa, vậy hãy giao phượng ấn ra, có khối kẻ chờ để làm!"