Lịch Kiếp Rồi Thì Phải Đứng Đầu Hậu Cung

Chương 2:




Nàng nhớ rõ, nhưng ngoài việc bảo ta nhẫn nhịn, lại không có lời nào khác.

 

Nay Hoàng đế chỉ hơi biểu lộ chút quan tâm đến ta, nàng liền gấp gáp rồi.

 

Xuất cung?

 

Không nói đến chuyện trong nhà chỉ trông chờ vào chút bạc ta kiếm được mỗi tháng, mà vất vả lắm mới đợi được cơ hội, ta cớ gì phải xuất cung?

 

 

Huống hồ, hôm nay nếu ta từ chối thánh ý, làm mất mặt Hoàng đế, liệu ta có thể thuận lợi rời khỏi Khải Tường cung? Sau này còn có ngày lành để sống hay không?

 

Không chút do dự, ta cúi đầu lạy tạ: "Nô tỳ nguyện ở lại, để hầu hạ thánh giá."

 

Sắc mặt Như Ý thoáng cứng đờ.

 

4

 

So với tiên đế, hoàng đế ngày nay quả thật dễ dỗ dành hơn nhiều.

 

Ta vốn không tinh thông thi thư, cứ ngỡ muốn thu hút Hoằng Lịch còn phải phí biết bao công phu, nào ngờ chỉ cần tỏ ra yếu đuối một chút, lại mềm giọng nịnh nọt đôi câu, liền trở thành tần phi của hắn.

 

Đêm ấy, ta bước đi trên con phố dài, chuẩn bị tiến về nơi ta lần đầu thị tẩm với thân phận "Vệ Yến Uyển".

 

Không ngờ lại chạm mặt Lăng Vân Triệt.

 

"Yến Uyển, muội... mới chỉ vài ngày không gặp, sao đã trở thành tần phi rồi?"

 

"Muội thay đổi rồi... Không... Quý phi nương nương nói đúng, ta vốn dĩ chưa từng thực sự hiểu muội."

 

Ta thật sự khinh thường bộ dáng yếu hèn, cam chịu của hắn. Không chịu cầu tiến, chỉ biết an phận thủ thường, ngay cả khi nữ nhân mình yêu bị ức h.i.ế.p cầu xin, hắn cũng chỉ có thể khoanh tay bất lực.

 

Không biết Vệ Yến Uyển trước đây rốt cuộc thích hắn ở điểm nào?

 

Để tránh phiền toái, ta nhẫn nhịn mà nói: "Đúng vậy, đây là con đường tốt nhất mà ta có thể tự giành lấy cho bản thân. Chuyện quá khứ, xem như ta có lỗi với huynh."

 

Mắt Lăng Vân Triệt đỏ hoe: "Nhưng muội rõ ràng đã hứa với ta, chờ đến khi chúng ta rời khỏi hoàng cung..."

 

 

Ta ngắt lời hắn: "Còn huynh thì sao? Huynh cũng đã hứa sẽ cứu ta ra khỏi Khải Tường cung, kết quả thì thế nào? Ta đã dùng toàn bộ tiền tích góp để đổi lấy cơ hội hầu hạ đại a ca, vậy mà chỉ vì lễ nghi hồi đáp câu hỏi của hoàng thượng, liền bị Du phi gán cho tội danh dụ dỗ, đày đến hoa phòng.”

 

"Quý phi nương nương mặc áo thêu mẫu đơn Diêu Hoàng, mạo phạm hoàng hậu, liên lụy ta bị Gia phi giam lỏng trong Khải Tường cung, ngày ngày chịu đựng sỉ nhục. Khi ta bị người ta ức h.i.ế.p đến mức chẳng có cơm ăn, huynh vẫn cùng huynh đệ uống rượu tiêu dao. Từ hoa phòng đến Khải Tường cung, rồi đến hôm nay, tổng cộng bảy năm... một đời ta có mấy lần bảy năm đây?"

 

Hắn nghẹn lời, sau đó mới vội vàng biện hộ: "Nhưng Quý phi nương nương khi ấy... cũng là nhất thời chưa nghĩ ra cách..."

 

"Chưa nghĩ ra cách?" Ta cười khẩy. Nếu lời nói có thể hóa thành vật chất, có lẽ Lăng Vân Triệt đã bị sự mỉa mai của ta đè bẹp.

 

"Ta nhớ huynh xuất thân Hạ Ngũ kỳ, Quý phi chỉ nói một câu, liền có thể phá bỏ quy định Mãn Châu Thượng Tam kỳ, đề bạt huynh làm thị vệ Ngự Tiền, hơn nữa ngay đêm đó đã lập tức lên chức, thật nhanh quá."

 

Ta chỉ về phía Xuân Thiền và Lan Thúy sau lưng mình: "Ta chỉ là một tiểu Đáp ứng mà đã có thể giữ lại tỷ muội ngày xưa bên cạnh mình. Quý phi tôn quý, không biết vì sao lại để ta chịu đựng dày vò suốt những năm tháng ấy?"

 

Chẳng qua cũng chỉ là thuận miệng hứa hẹn, chưa từng để trong lòng mà thôi.

 

Suy nghĩ của ta bất chợt quay về nhiều năm trước, My Trang và Chân Hoàn lần lượt trở thành sủng phi, trong khi phụ thân ta vì vụ án quân lương mà bị tống giam.

 

Khi đó, ta oán trách My Trang không lập tức cầu xin tiên đế tha tội, từ đó mà xa cách nàng.

 

Nhưng giờ nghĩ lại, Chân Hoàn khi ấy đã mạo hiểm đắc tội Hoa phi để cầu xin cho ta, My Trang thì viết thư nhờ gia đình nàng chăm sóc ta nhiều hơn, đó chẳng phải là sự giúp đỡ thực tế nhất sao?

 

Ta lặng lẽ thở dài, có lẽ là vì đã c.h.ế.t một lần, hoặc cũng có thể vì đổi sang một thân thể khác, nên tâm tư ta rộng rãi hơn trước. Đến tận bây giờ, ta mới thấy mình năm đó thực sự quá mức nhạy cảm.

 

Đặt lên bàn cân mà so sánh, cao thấp đã quá rõ ràng. Ta bỗng nhiên cảm thấy thương hại Vệ Yến Uyển, nàng mới chính là kẻ thực sự cô độc.

 

Ta không liếc nhìn, lướt qua hắn mà đi: "Về sau mỗi người một đường, chúc huynh tiền đồ sáng lạn, thăng quan tiến chức, Lăng thị vệ."

 

5

 

Dù sao cũng từng có mấy năm làm sủng phi, Hoằng Lịch rất yêu thích ta.

 

Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, ta liên tục được thăng cấp, giờ đã là Vệ Quý nhân.

 

Ngày thường, ta luôn dịu dàng hòa nhã. Dù không giỏi thi thư, nhưng Hoằng Lịch không giống phụ hoàng hắn, sự hiểu biết nửa vời của ta lại càng khiến hắn có cảm giác dạy dỗ, hắn thường khen ta là tri âm, là ôn hương.

 

Tiến Trung công công cười híp mắt nói với ta: "Chủ nhân thật khéo léo, nô tài nhìn mà thấy, chỉ cần có người ở bên hầu hạ, hoàng thượng liền không gì không thuận ý."

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.