Phải rồi, Ô Lạp Na Lạp thị là danh môn thế gia, Như Ý tất nhiên coi thường những thủ đoạn khom lưng quỵ lụy của ta rôi.
Nàng muốn cùng hoàng đế ngang hàng, muốn đời này chỉ một lần động lòng.
Nhưng đây là Tử Cấm Thành, không phải nhà dân thường. Phu quân nàng cũng chẳng phải người phàm, mà là vua của thiên hạ.
"Hoàng thượng, thần thiếp mới thêu xong một chiếc túi thơm, không biết có hợp ý người không?"
Hoằng Lịch ánh mắt đầy vui vẻ: "Trẫm không ngờ tay nghề thêu của nàng lại khéo như vậy. Như Ý lúc ở lãnh cung thường đan lạc tử, Du phi vốn xuất thân thêu nữ, cũng không tinh xảo bằng nàng."
Ta khiêm nhường cúi đầu: "Thần thiếp tay chân vụng về, nào dám so với hai vị nương nương? Chỉ là thần thiếp vô tình nhìn thấy chiếc khăn tay hoàng thượng mang theo bên người là do Quý phi nương nương ban tặng, lòng rất hâm mộ, trong dạ thầm mong hoàng thượng cũng có thể mang theo bên người một vật do thần thiếp đích thân làm."
Thỉnh thoảng làm nũng một chút, nếu đúng lúc thích hợp, lại càng khiến người ta yêu thương thêm.
Quả nhiên, Hoằng Lịch vô cùng thỏa mãn trước sự ngưỡng mộ và quyến luyến của ta, không nói hai lời mà đeo túi thơm lên thắt lưng.
"Kiểu thêu của nàng cũng đặc biệt lắm. Như Ý thêu trên khăn là anh đào và vải, người khác thì thêu uyên ương, tại sao nàng lại thêu rồng?"
Ta cười nhẹ, tựa như vọng về một kiếp trước, âm thanh xuyên qua thời gian: "Uyên ương tuy đẹp, nhưng hoàng thượng ngày ngày xuất nhập chốn cung đình, e rằng sẽ khiến người khác chê cười quá mức nhi nữ tình trường. Nếu dùng rồng làm họa tiết, chẳng phải càng tôn thêm thiên uy sao?”
"Nếu hoàng thượng thích hoa văn uyên ương, vậy để thần thiếp thêu thêm một cái, đặt dưới gối người có được không?"
Ánh mắt Hoằng Lịch sâu thẳm hẳn đi: "Túi thơm có thể từ từ thêu, nhưng bây giờ trẫm có chuyện khác muốn nàng làm."
Ta cúi đầu, vành tai hơi đỏ lên. Mỹ nhân e ấp như hoa nụ sắp nở, phong cảnh thật đẹp.
Chỉ là, khác với ta, hai người Xuân Thiền và Lan Thúy từ khi ta được sủng ái liền như lâm đại địch, ngày ngày nhắc nhở ta phải cẩn trọng. Ta biết các nàng có ý tốt, nhưng lâu dần nghe mãi cũng thấy phiền.
Hôm nay rảnh rỗi, ta gọi hai người đến vây quanh lò than chuyện trò.
“Chủ nhân, Gia Phi cả ngày ở ngoài bêu rếu, nói rằng người… chẳng qua cũng chỉ là tỳ nữ rửa chân của nàng ta khi trước, dẫu có được sủng ái thì vẫn thấp hèn bần tiện. Những kẻ khác cũng chẳng có ai mang ý tốt, vì sao chủ nhân lại chẳng bận tâm chút nào?”
Ta đặt khung thêu xuống, nhàn nhạt nói: “Những trò mèo cỏn con đó, sao đáng để ta hao tâm tổn sức? Nếu ta cứ đem mấy chuyện vụn vặt ấy đi làm phiền Hoàng thượng, cầu xin người làm chủ, lâu dần sao tránh khỏi khiến người chán ghét?”
“Lẽ nào chúng ta chỉ có thể khoanh tay chờ chết?”
“Ai nói thế?” Trong lò than, đốm lửa lép bép cháy, ta nhàn nhạt nói: “Chỉ cần là người, tất có nhược điểm. Kim Ngọc Nghiên ngày nhớ đêm mong Du Thân Vương, còn vọng tưởng tiến thêm một bước. Nàng ta không biết rằng, thân là người dị tộc, dẫu có sinh bao nhiêu hài tử, dẫu có tranh đến sứt đầu mẻ trán, thì con trai nàng ta cũng chẳng bao giờ có tư cách thừa kế ngôi báu.”
“Triệu thái y sớm đã là người của ta, hắn từng xem qua đơn thuốc của Bạch Nhụy Cơ. Nàng ta sau khi sẩy thai thì tinh thần sa sút, lại thêm chứng băng huyết, dù có bồi bổ đến đâu, cũng chỉ còn sống được hai năm nữa là cùng.”
“Hoàng hậu thì kiêng kỵ chuyện năm xưa Ô Lạp Na Lạp thị suýt đoạt mất vị trí Phúc tấn của nàng ta. Chỉ cần Ô Lạp Na Lạp thị còn sống, thì trong mắt Hoàng hậu, nàng ta vẫn mãi là cái gai trong mắt. Mấy năm nay chẳng phải nàng ta đã vượt quyền quá nhiều lần rồi sao?”
“Thuần Quý phi thì ngu xuẩn.”
“Còn Hoàng Quý phi và Thục Tần…” Ta bật cười: “Các nàng ấy vẫn còn đắm chìm trong mối tình với Hoàng thượng, chẳng thể tự rút ra được.
“Hoàng Quý phi bị người ta hãm hại, giam vào lãnh cung ba năm, sau khi ra ngoài, ngoại trừ xử trí một A Nhược, thì chẳng còn tiến bộ gì.
“Thục Tần là người Thái hậu tiến cử, Hoàng thượng vốn đã có phòng bị, khó mà thành việc lớn.”
Ta ôm lò sưởi trong tay mà nói chuyện rôm rả hồi lâu, đến khi ngẩng lên, liền bắt gặp Xuân Thiền và Lan Thúy đang trợn mắt há mồm nhìn ta.
“Sao vậy?”
Lan Thúy lắc đầu, phấn khởi nói: “Chủ nhân, trước đây chúng nô tỳ không hề nhận ra, hóa ra người tuy nhìn thì như chỉ chuyên tâm ở chốn khuê phòng, nhưng thực chất mọi chuyện lớn nhỏ trong cung đều nắm rõ trong tay!”
“Chẳng trách Hoàng thượng luôn khen người là tâm tư tinh tế như tơ!”
Xuân Thiền trầm ổn hơn, chau mày hỏi: “Chủ nhân, vẫn còn một người nữa, đó là Du Phi.”
Ta đáp: “Du Phi có thủ đoạn, lại đủ nhẫn tâm, nếu trong cung có người đáng để ta cẩn trọng, thì duy nhất chính là nàng ta.”
Lời vừa dứt, chợt có một tiểu thái giám hấp tấp xông vào.
“Chủ nhân! Đại sự không ổn rồi, Thất A Ca… Thất A Ca hoăng rồi!”