Lịch Kiếp Rồi Thì Phải Đứng Đầu Hậu Cung

Chương 5:




Ta lặng lẽ nâng nắp hộp lên, bên trong, một chiếc vòng ngọc bích lẳng lặng nằm đó. Cả khối ngọc xanh biếc, ánh sáng lưu chuyển, thoạt nhìn liền biết giá trị xa xỉ.

 

So với những ban thưởng của Hoằng Lịch, cũng không hề kém cạnh.

 

Lan Thúy kinh ngạc kêu lên: "A! Chiếc vòng này có màu sắc đẹp đến vậy, thật khó cho Tiến Trung công công, vẫn nhớ chủ nhân yêu thích phỉ thúy!"

 

Ta cười khẽ, đeo vòng lên cổ tay, rồi lại cầm lấy một cây trâm bảo thạch mà Hoằng Lịch ban, cài lên búi tóc.

 

"Đẹp không?"

 

Xuân Thiền vội vàng đáp: "Chủ nhân vốn đã xinh đẹp khuynh thành, tất nhiên là đẹp rồi!"

 

Ta hài lòng nhoẻn miệng cười.

 

Phải vậy chứ, chỉ cần dỗ dành Hoàng đế, liền có thể hưởng vinh hoa phú quý, địa vị tôn sùng. Nếu lại kết minh cùng Tiến Trung, ta càng có thêm một trợ thủ đắc lực, cớ gì mà không làm?

 

Huống hồ…

 

Người phải dốc sức hầu hạ ta là Tiến Trung, so với ở cạnh Hoàng đế, chẳng phải càng nhàn hạ, càng dễ chịu hơn sao?

 

Nhớ lại trận hoan ái vừa rồi, mặt ta bất giác nóng bừng, trong lòng không khỏi thắc mắc, Tiến Trung đã sớm tịnh thân, cũng chẳng như Vương Khâm đối với Liên Tâm mà dày vò hành hạ, vậy cớ gì mỗi lần giao hoan, hắn lại còn khoái lạc hơn cả ta?

 

8

 

Hoàng thượng tuần du phương Đông, Phú Sát Lang Hoa kiên quyết đi theo vốn đã là gắng gượng, nay bệnh tình trầm trọng, khiến hoàng thượng phải hạ chỉ hồi cung sớm.

 

Hậu cung tuy bề ngoài bình lặng, nhưng sóng ngầm mãnh liệt như sóng biển cuộn trào.

 

Còn ta, ngoại trừ khi hoàng thượng triệu gọi hoặc đến thăm hoàng hậu, hầu như đóng chặt cửa không ra ngoài.

 

Hôm ấy, ta lại chuẩn bị đến vấn an hoàng hậu.

 

 

Lan Thúy đau lòng nhìn ta đội giá rét chạy đi chạy lại: "Chủ nhân đang được sủng ái, cớ gì ngày ngày đến chỗ hoàng hậu? Người ta xưa nay lạnh nhạt với chủ nhân, công chúa Hòa Kính cũng không ưa người. Nô tỳ không hiểu vì sao chủ nhân cứ phải chịu thiệt như thế?"

 

Ta không đáp, chỉ liếc nhìn Xuân Thiền. Nàng ấy liền thay ta lên tiếng: "Đừng nói bậy! Chủ nhân kính trọng trung cung. Ngươi không nghe Tiến Trung công công nói sao, hoàng thượng biết được còn đích thân khen chủ nhân trước mặt thái hậu. Trước đó Gia phi và Du phi còn dèm pha rằng chủ nhân chỉ biết nịnh bợ, giờ thì không dám hó hé nữa rồi."

 

 

Lan Thúy vẫn lo lắng: "Nhưng thái hậu đang tức giận chuyện hòa thân, nếu chủ nhân cứ ra mặt giúp hoàng hậu, e là sẽ khiến thái hậu không vui."

 

Xuân Thiền cũng thoáng do dự, quay sang nhìn ta.

 

Ta cười nhạt: "Cơn giận của thái hậu sẽ sớm bị hôn sự của công chúa Hằng Tê phân tán. Hiện tại, việc lợi dụng lòng áy náy của hoàng thượng với Hòa Kính, đối với chúng ta mà nói là vô cùng có lợi."

 

Nếu là kiếp trước, ta ắt cũng vì lời khuyên của Lan Thúy mà chùn chân do dự. Nhưng giờ đây, ta nhớ rất rõ cảnh Chân Hoàn khi trở lại cung đã nói với Diệp Lan Y:

 

'Dù sao cũng là người hoàng thượng sủng ái, có một số trường hợp, không thể không đi.'

 

Một nữ nô thuần ngựa còn đáng để Chân Hoàn đương đầu với áp lực của thái hậu. Giờ đây, người ta muốn giúp chính là trung cung hoàng hậu và công chúa ruột thịt của hoàng thượng.

 

Dù Chân Hoàn có khó chịu, ta cũng phải đi một nước này.

 

Trước giường bệnh, ta đích thân thay cung nữ, tự tay đút thuốc cho Hoàng hậu.

 

Nàng ta hơi thở yếu ớt, vừa uống thuốc liền ho sặc sụa, cả ngụm dược thang đều phun ra. Ta chẳng chút chần chừ, trực tiếp đưa tay đỡ lấy, mặc kệ chất lỏng nóng bỏng dính đầy bàn tay, vương ra cả xiêm y.

 

Cung nữ hầu hạ bên cạnh vội vàng hoảng hốt: "Vệ quý nhân xin hãy lau tay! Đều là lỗi của nô tỳ, sao có thể để người tự mình hầu hạ như vậy?"

 

Người đưa khăn tay đến trước mặt ta, chính là đại cung nữ hồi môn của Hoàng hậu, Tố Luyện.

 

Có thể khiến nàng ta chủ động dâng khăn, xem ra những ngày qua ta tỏ ra ngoan ngoãn quả thực có hiệu quả.

 

Ta nhẹ nhàng nhận lấy khăn, nhưng không lập tức lau tay, mà đưa tay chấm nhẹ bên môi Hoàng hậu, thay nàng lau sạch khóe miệng vương đầy dược thang.

 

Lần này, ngay cả Hòa Kính công chúa vốn luôn kiêu ngạo, lúc này nhìn ta cũng không còn địch ý.

 

Giọng nàng ta lộ ra chút nghẹn ngào: "Vĩnh Tông yểu mệnh, Thái hậu trách tội, ngạch nương lâm trọng bệnh, mà ta cũng sắp gả đi xa. Những kẻ từng vây quanh mẫu hậu trước đây, nay đều tránh né không kịp, đến mức cửa cung quạnh quẽ. Thật không ngờ, cuối cùng lại chỉ có ngươi chịu đến ngày ngày hầu hạ… Quả nhiên, lòng người trong cung, thật khó mà dò..."

 

Hoàng hậu ánh mắt mê man, chăm chú nhìn ta hồi lâu, rồi mới thì thào:

 

"Bản cung nhớ rõ… Trước kia vì Nhàn Quý phi vượt quyền, ta từng trách phạt ngươi… Khi ấy Gia Phi đưa ngươi đến Khải Tường cung chịu khổ sở không ít. Giờ đây, cớ gì ngươi lại bằng lòng đến thăm ta?"

 

Ta lập tức quỳ xuống, vái lạy, giọng điệu kính cẩn mà dịu dàng: "Thần thiếp nào dám vì chuyện nhỏ ấy mà oán hận nương nương?"

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.