Lịch Kiếp Rồi Thì Phải Đứng Đầu Hậu Cung

Chương 7:




Thuần Quý phi mất thánh sủng, Như Ý thăng lên Hoàng quý phi, có hy vọng lớn nhất trở thành kế hậu. Nhưng ta không sợ, ngược lại bình tĩnh nhìn nàng.

 

Ta có thể nhận ra từ đầu tới cuối nàng luôn mang sự thù địch với ta. Trước đây ta không rõ vì sao, giờ nhìn lại, e rằng không chỉ vì sự sủng ái của hoàng đế.

 

"Hoàng quý phi nương nương để tâm đến Lăng Vân Triệt như vậy?"

 

"Vô lễ!" Như Ý lộ vẻ hoảng hốt, thêm chút chật vật khi bị chạm đến nỗi lòng, "Bản cung khi bị giam trong lãnh cung từng được Lăng Vân Triệt giúp đỡ, không đành lòng nhìn hắn bị ngươi lừa gạt nhiều lần, hai chúng ta trong sạch, trời đất chứng giám! Bản cung và hoàng thượng đã bên nhau lâu năm, ngươi sao có thể buông lời bôi nhọ!"

 

Ta mỉm cười nhìn nàng vội vàng giải thích, thản nhiên nói: "Thần thiếp chỉ là thẳng thắn, cảm thán về tình tri kỷ giữa nương nương và Lăng thị vệ, sao nương nương lại tức giận như vậy? Tình cảm của hoàng thượng dành cho nương nương, cả hậu cung đều biết, thần thiếp sao dám đa tâm."

 

"Ngươi!" Nàng tức giận cực độ.

 

Không ngờ ta chỉ vì một ánh nhìn giữa Thẩm Mai Trang và Ôn Thực Sơ mà đã nhận ra họ có tư tình.

 

Cử chỉ của Như Ý quá lộ liễu, như thể tự đọc hết nỗi lòng cho ta nghe từng chữ.

 

Ô Lạp Na Lạp thị Như Ý, ngươi và mối tình thanh mai trúc mã ngươi coi là thần thánh, xem ra cũng không hoàn toàn trong sáng vô tì vết.

 

Chỉ vì một Lăng Vân Triệt, ngươi đã sinh lòng ghen ghét ta.

 

 

Ta nắm lấy tay nàng: "Móng tay của nương nương thật tinh xảo, bị giam trong lãnh cung mà vẫn chưa tháo ra, hẳn là ngón tay vẫn mềm mại, trắng mịn như ngọc."

 

Nàng muốn rút tay lại, nhưng không đủ sức: "Ngươi có ý gì?"

 

Ta nói: "Nương nương còn nhớ khi tiên đế vừa băng hà, ngài dâng súp gà cho Thái hậu, nhưng bị từ chối, đứng cầm bát súp nóng hồi rất lâu chứ?"

 

Nàng không đáp.

 

Ta giơ tay mình trước mặt nàng, trên đầu ngón tay là vết sẹo đáng sợ.

 

 

"Người chỉ cầm một lần, sau đó còn được hoàng thượng đứng ra bênh vực, vậy mà vẫn nhớ đến tận bây giờ. Thần thiếp lúc còn ở Khải Tường cung, mỗi đêm đều cầm giá đèn quỳ đến sáng. Người chẳng phải hỏi thần thiếp có nỗi khổ tâm gì sao? Đây, chính là nỗi khổ tâm.”

 

“Nương nương, hôm nay thần thiếp vượt lễ nói nhiều, chỉ để giãi bày cho chính mình, giờ đây thần thiếp an tâm hầu hạ hoàng thượng, Lăng thị vệ được người chiếu cố, tiền đồ rộng mở, người cần gì phải ép buộc thần thiếp mãi?"

 

Ánh mắt nàng nhìn ta vẫn không mấy dịu dàng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.

 

Trước khi rời đi, ta nói thêm: "Nương nương, người từ nhỏ đã là thiên chi kiêu nữ, sau này còn vô số vinh hoa phú quý. Cảnh khổ dân gian, nhân tình ấm lạnh, thực sự không phải là thứ người nên thấy. Nhưng xin người thứ lỗi cho thần thiếp lắm lời, quân ẩm canh mi chẳng chê thây chết."

 

Như Ý, ta đã nói đến đây, nếu ngươi không chịu bước xuống khỏi đài cao, thứ đợi ngươi sẽ là nỗi đau khắc cốt ghi tâm.

 

11

 

Chân Hoàn nghi ngờ rằng Du phi đã bày mưu hại Đại A ca và Tam A ca, Như Ý cũng bị gọi đến hỏi.

 

"Chủ nhân, Thái hậu đã biết chuyện rồi, sao chúng ta không báo hoàng thượng để tố cáo, cũng để Du phi nhận một bài học?" Xuân Thiền nhỏ giọng đề nghị khi chải tóc cho ta.

 

"Ngày thường vẫn bảo ngươi nhanh nhẹn hơn Lan Thúy, sao lại hồ đồ như vậy?"

 

"Nô tỳ không hiểu."

 

"Thái hậu đã biết rõ, nhưng vẫn lựa chọn giấu kín việc này, chúng ta có tố cáo thêm thì có ích gì? Hoàng thượng đối với Hoàng quý phi tình thâm đã lâu, Thái hậu cũng hiểu rõ khó lòng ngăn cản nàng ta trở thành kế hậu. Huống chi, bất luận là ai xúi giục, Đại A ca và Tam A ca bất kính bất hiếu đã rõ, ngôi vị Hoàng đế chẳng còn liên quan gì đến họ, vậy cớ gì lại vì hai người này mà làm liên lụy đến một Ngũ A ca vốn thông minh tài trí?"

 

Xuân Thiền chau mày, không cam tâm: "Chẳng lẽ lại dễ dàng buông tha Du phi? Nàng ta bề ngoài dịu dàng nhân hậu, nhưng thực chất đã không biết gây ra bao nhiêu chuyện ác. Khi xưa chủ nhân chịu đủ khổ sở cũng vì nàng ta, còn có Nhị A ca mắc bệnh suyễn qua đời do hương lô hoa lau, chẳng phải chủ nhân vẫn luôn nghi ngờ kẻ đứng sau chính là Du phi hay sao..."

 

"Cẩn trọng lời nói đi." Ánh mắt cảnh cáo của ta khiến Xuân Thiền lập tức im bặt. "Ngươi gấp gáp làm gì? Nàng ta chẳng phải chính là con ch.ó bên người Ô Lạp Na Lạp thị, là con d.a.o trong tay hoàng quý phi hay sao? Có nàng ta ở đây, chẳng phải có thể giúp ta tiết kiệm không ít công sức?"

 

Mượn đao g.i.ế.c người không phải kế sách cao minh, mượn đao của kẻ địch để g.i.ế.c người, mới thực sự là thượng sách.

 

Quả nhiên, Kim Ngọc Nghiên đã không nhịn được. Trong cung bỗng rộ lên lời đồn Hoàng quý phi tư thông với An Cát đại sư khi họ vào cung cầu phúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.