Ngồi tại đằng sau rèm cửa, Nguyễn Trường Sinh hướng ánh mắt về khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Nhìn phía xa xăm, trong lòng hắn chợt suy nghĩ miên man về quá khứ.
Từ khi sự kiện kia diễn ra khiến ba mẹ q·ua đ·ời, sống lẻ loi một mình trong xã hội siêu phàm tương đối khắc nghiệt, nội tâm Nguyễn Trường Sinh vẫn luôn thiếu vắng cảm giác an toàn, thậm chí còn nặng đến mức ám ảnh tâm lý, làm hắn phải luôn tìm mọi cách để có thể bảo vệ bản thân mình như sống cẩn thận, điệu thấp, kín tiếng, học làm bẫy rập,...
Bây giờ bị kéo tới thế giới này, cảm giác thiếu an toàn ấy đã trở nên cường liệt hơn bao giờ hết.
Biểu hiện hững hờ, điềm tĩnh, thong dong thậm chí thi thoảng còn trêu chọc Trần Nguyệt Hà một chút,...tất cả chỉ nhằm che giấu đi nội tâm bất an của chính hắn mà thôi.