Bây giờ mới hơn mười một giờ tối, theo thông lệ hắn ngồi phòng khách đọc sách tới một giờ đêm mới đi ngủ.
Thường thường khoảng thời gian này Gỗ Mun sẽ vừa xem TV vừa nằm ngủ gật trên đùi hắn.
Tuy nhiên hôm nay lại rất khác lạ.
Bước vào phòng ngủ, Nguyễn Trường Sinh cảm nhận được hơi gió lạnh thổi vào từ phía cánh cửa ban công bị hé mở.
Nhìn ra phía ngoài, Gỗ Mun đang ngồi trên lan can ngoài cửa, cái đuôi hơi thõng xuống, vốn dĩ bộ lông đen tuyền nay lại được bông tuyết phủ lên một tầng trắng xóa.