Triệu Hoài vô tình gặp lại Hải Quỳ, liền cùng cô ta tương thân tương ái. Một tay túm cổ, ngăn không cho cô ta chạy mất. Nhưng bất ngờ, giữa đường lại có thiếu niên nhảy ra. Chướng mắt vì hành động của hắn ta, liền nghĩa hiệp mà ra tay tương trợ.
- Ngươi... Hiếp người quá đáng!- Đối phương đánh thì đánh không được, nói thì nói không lại hắn. Ngoài việc tức giận, mắng nhiếc thì không làm được gì cả.
- Ta quá đáng đó, thì sao? Cay à? Làm gì nhau nào? Về nhà mách mẹ à?- Triệu Hoài được đà, càng là phách lối.
- Ngươi... Khốn nạn! Tại sao trên đời, lại có loại người như ngươi chứ? Trần đời chưa thấy qua, tên nào khốn kiếp như ngươi cả!- Đối phương mắng lớn, trút ra cơn giận trong lòng.
- Nói đủ chưa? Đủ rồi thì phắn đi, cho nước nó trong. Phiền phức!- Triệu Hoài lãnh đạm mà nói, nghiêm túc hơn hẳn.
Một màn náo loạn này của bọn họ, tất nhiên là thu hút không ít người vây xem. Ai nấy, cũng đều là một mặt hóng hớt. Chăm chú quan sát, thậm chí còn thuận miệng mà bàn tán sôi nổi. Bầu không khí nơi đây, cũng gì đó mà trở nên náo nhiệt.
- Một nữ hai trai, chuyện tình ngang trái à?
- Không đúng, này giống với đ·ánh g·hen hơn!
- Đánh ghen quái gì, rõ ràng là nhà gái ngăn cấm, không cho nhà trai lại gần. Ôi, trắc trở tình yêu!
Càng nói bọn họ lại càng hăng, suy diễn đủ điều. Người trong cuộc, càng nghe càng thấy sai. Tên đó thấy vậy, chỉ đành lên tiếng biện minh. Còn để họ nói, thật là không biết sẽ nói ra câu chuyện li kì huyền bí gì đây.
- Way, hắn ta ức h·iếp gái nhà lành. Ta chỉ là người qua đường thôi, ra tay cứu giúp. Các người đừng nói nữa, cũng giúp một tay đi!- Tên đó vội thanh minh, tránh cho mọi chuyện đi quá xa.
- Thì ra là vậy, bọn ta còn tưởng... Nhưng mà, người đâu?
Đến khi bọn họ quay đầu nhìn lại, Triệu Hoài và Hải Quỳ không biết đã biến mất từ bao giờ. Khiến cho đám người này, nhất thời ngây ra đó. Như con nai vàng ngơ ngác, dẫm nát cả vườn hoa.
Một bên khác, Triệu Hoài nhân lúc bọn họ không chú ý. Thế là, một đường chạy trốn. Tránh cho những phiền phức không đáng có xảy ra. Dù sao bản thân vẫn còn b·ị t·hương, tránh đi thì hơn. Mắc công, lại nằm ra đó thì khổ.
- Cô đấy, yên thân yên phận chút đi. Lạng quạng, ta cắt tiết giờ!- Triệu Hoài buông lời đe doạ, lời này tất nhiên là không giả.
Tại một góc nhỏ, Hải Quỳ từng bước từng bước bị hắn ép lui về sau. Vẻ mặt lộ rõ sợ hãi nhưng không kém phần bất lực. Còn hắn, gian ác đến cực điểm. Trong mắt cô ta, Triệu Hoài không khác gì ác ma tái thế cả.
- Anh trai, anh làm gì thế? Người ta sợ!- Hải Quỳ run run giọng, như thể sắp mếu tới nơi vậy.
- Làm gì? Cô nói xem, ta nên làm gì đây? Hứa mà không giữ lời, nên giải quyết sao đây ta?- Triệu Hoài bình thản mà đáp, càng như này đối phương càng sợ hãi bội phần.
- Tha cho ta đi mà! Ta không phải là không muốn giao. Mà là vì lí do bất đắc dĩ nên giao ra không được!- Hải Quỳ cực lực giải thích nhưng hắn nào đâu có nghe lọt vào tai.
- Thế cơ à? Vậy không phải, ta đang làm khó cô sao? Khốn nạn quá đi mất! Mà hình như ta là một tên khốn nạn thì phải? Chậc chậc chậc, phải làm gì mới xứng với cái danh khốn nạn đây!- Triệu Hoài bóp miệng cô ta, nhẹ cười nham nhở.
- Đừng mà! Coi như ta xin ngươi đấy, tha cho ta đi. Ngươi còn quá đáng, ta la lên đó!- Bất lực, Hải Quỳ chỉ có thể hạ mình cầu xin. Nhưng sai lầm lớn nhất của cô ta, đó chính là uy h·iếp hắn.
- La lên cơ à? Sợ quá đi mất! Hù ai thế? Có ngon thì la đi, la lên ta nghe xem nào!- Triệu Hoài giờ đây, như thú dữ nhìn mồi. Dọa cho đối phương, cả người run rẩy.
- Đừng mà! Như này, không có vui đâu, tha cho ta đi. Năn nỉ đấy!- Hải Quỳ vô lực phản kháng, yếu đuối đến không thể nào yếu đuối hơn được nữa.
- Tha cho cô cũng được nhưng mà ta hỏi gì thì phải trả lời nấy. Thành thật vào, nếu như có nửa câu giả dối. Vậy thì đừng trách ta ra tay không niệm tình!- Đây, mới thật sự là mục đích chính của Triệu Hoài.
Trước một màn này, Hải Quỳ chỉ đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Dù sao, cô ta cũng không còn lựa chọn nào khác. Làm phật ý hắn, bản thân chỉ tổ chịu thiệt. Ai bảo, hắn là người nắm giữ thế cục trong tay.
- Tại sao cô lại xuất hiện tại đây? Vả lại, đuôi của cô đâu rồi. Sao lại có cặp chân thế kia?- Triệu Hoài thu tay lại, nét mặt đã hài hòa hơn nhiều.
- Chuyện này, không nói ra được không?- Hải Quỳ hít lấy một hơi dài, bình thản nói.
- Hửm?- Triệu Hoài nhíu mày, sắc mặt thay đổi. Đùa không vui, hắn đã căng.
- Ta nói, ta nói! Thật ra chuyện này nguyên nhân rất sâu xa. Phải kể đến, 100 năm trước. Khi mà nơi đây t·hiên t·ai liên miên, yêu ma thường xuyên t·ấn c·ông. Bọn họ mới cầu xin sự bảo hộ của biển cả, cầu cho mưa thuận gió hòa. Đáp lại lời gọi đó, tộc nhân của ta, tộc người cá. Mới bảo hộ bọn họ, tránh tai bay họa gió. Đổi lại, hằng năm, họ sẽ cung cấp một số cống phẩm cho tộc nhân của ta. Xem như, hai bên cùng nhau có lợi!- Hải Quỳ tường tận giải thích, nói rõ sự tình.
- Còn về chuyện đuôi của ta tại sao lại biến thành chân, tất nhiên là có nguyên do của nó rồi. Là nhờ vào mật kĩ của tộc ta, Thay da đổi thịt. Như vậy, sẽ dễ dàng di chuyển trên bờ hơn. Ngươi không nhớ lần trước sao? Chính là vì lần đó, ta mới học mật kĩ này. Không để cho người khác chiếm lợi nữa, khốn nạn!- Hải Quỳ nói tiếp, còn không quên mắng xéo đối phương.
- Vậy sao? Nhưng chỉ dựa vào một mình cô thì có thể làm được gì? Trói gà còn không chặt, nói gì đến bảo hộ người khác!- Triệu Hoài tiếp tục thăm dò, biết càng nhiều đối với hắn ta càng có lợi.
- Tất nhiên là không chỉ có một mình ta rồi, hơn mười người lận. Ta khó khăn lắm, mới trốn khỏi bọn họ, lẻn ra ngoài chơi. Không ngờ, lại gặp phải ngươi. Xem như xui xẻo vậy!- Hải Quỳ nói lời oán than, nét mặt còn là có chút ưu sầu.
- Vậy là ta làm phiền cô rồi, đúng là không nên mà. Thế thì tạm biệt, chúng ta chia đôi con đường từ đây!- Đột nhiên, Triệu Hoài lại trở nên tử tế đến lạ.
- Thật sao?- Nghe được lời đó, Hải Quỳ vui mừng khôn xiết.
- Có cái nịt ấy, đùa chút thôi mà tưởng bở. Làm gì có chuyện ngon ăn đến thế, bớt mộng tưởng lại đi!- Ngay lập tức, Triệu Hoài đã dội cho cô ta một gáo nước lạnh.
- Nói đi, cô có được mời vào trong Vương Cung hay không?- Triệu Hoài đưa tay sờ cằm, nghi hoặc mà nhìn về cô ta.
- Có!- Hải Quỳ không kịp nghĩ nhiều, đã vội vã mà đáp.
Trong giây lát, Triệu Hoài đã rơi vào suy tư. Mắt thấy đối phương không nói năng gì nữa, Hải Quỳ liền muốn nhân cơ hội này mà chuồn đi. Cẩn thận luồn lách, âm thầm hết mức có thể. Là sống hay c·hết, thì phải xem bản thân có thành công trốn khỏi nơi đây hay không.
Bất chợt, một bàn tay đặt lên vai Hải Quỳ. Theo đó là một giọng nói âm trầm vang lên: 'Đi đâu đấy? Chuyện của chúng ta còn chưa xong, cô lại muốn chạy? Muốn c·hết hay gì?' Hắn, thật là biết dọa người.
- Có đi đâu đâu! Anh trai đừng có làm như thế, ta sợ!- Một màn này, Hải Quỳ giật bắn mình, trái tim như muốn nhảy ra ngoài lòng ngực vậy.