Ma Pháp Sư

Chương 11: Thanh Hàn mất tích




Còn như thế nào là một cái thiên phú hữu ích thì trong quyển sách cũng không có đề cập quá nhiều. Khép lại quyển sách, Giang Mộc mới bèn duỗi lưng một cái đưa mắt nhìn về khung cảnh ngoài trời mới phát hiện trời lúc này đã là tối hẳn. Đèn đường đều tự động bật sáng, thấy thế Giang Mộc mới nhìn về đồng hồ bên trong thư viện mới phát hiện bây giờ đã là hơn tám giờ tối.
" Di, trời đã tối như vậy rồi, đúng rồi lão đầu kia làm sao không nhắc ta. "
Khi Giang Mộc nhìn về chiếc ghế bố mới phát hiện Thái Gia Gia thế mà lại đã biến mất lúc nào không hay. Giang Mộc nhìn thấy ở trên ghế bố có để lấy một mẫu giấy nhỏ thế là bèn đi tới cầm lên xem xét.
" Tiểu quỷ, ta thấy ngươi đang chú tâm vào đọc sách nên đi về trước. Bên dưới gối của ta là tiền lương tháng này của ngươi cộng thêm tiền thưởng năm mới. Tiểu tử ăn tết vui vẻ a, nhớ sau năm mới đi làm đúng giờ giấc a."
Giang Mộc sau khi đọc xong cũng là nhìn tới phía dưới gối mà Thái gia gia hay gối đầu.
" Hừ lão đầu thối, không biết tháng này lại bòn rút của ta bao nhiêu tiền a."
Vừa chửi rủa Thái gia gia một phen, Giang mộc cũng thuận tiện đem phong bì màu trắng được đặt ở dưới gối lên cầm xem thử.
" A, lần này túi tiền lại như thế giày a. Chẳng lẽ lão đầu thối kia lương tâm cắn rứt cho ta đủ tiền tháng này a."
Giang Mộc sau nhiều lần loay hoay cuối cùng cũng đếm xong tiền lương cộng thêm tiền thưởng tháng này của mình. Theo thông lệ, tiền lương của Giang mộc rơi vào khoảng 4000 đến 5000 đồng một tháng. Bất quá Giang mộc vẫn luôn bị lão già đầu kia mượn đủ thứ cớ cho cắt xén đi tiền lương.
Ấy vậy mà lần này tiền lương cùng tiền thưởng của Giang Mộc lại đạt tới 10000 đồng. Tương đương hai tháng làm việc của Giang Mộc. Giang Mộc nhìn lấy số tiền trong tay, sau đó cũng không khỏi nở nụ cười ngờ nghệch nói.
" Lão đầu, lần này xem như ngươi có lương tâm a. Đúng rồi bây giờ vẫn còn khá sớm, chắc có lẽ nhà Lan di vẫn còn thức. Dù gì Lan di cũng phụ công nuôi nấng ta, vậy thì lần này nhân tiện năm mới mua cho Lan di cùng tiều Hàn vài bộ đồ đi."
Thầm nhũ xong, Giang Mộc cũng trực tiếp đem cửa thư viện cho đóng lại, sau đó liền hướng tới một quán quần áo nho nhỏ mà hắn hay để ý mỗi khi đi học ngang qua. Giang Mộc sau một lúc đi bộ rốt cuộc cũng đi tới cửa tiệm quần áo kia. Hiện giờ đã là 8 giờ 15 phút tối, lại thêm ngày mai là ngày đầu năm mới cho nên lão bản của cửa tiệm này muốn nghỉ sớm ngày hôm nay.
Khi GIang Mộc đi tới cũng là lúc lão bản đi ra ngoài cửa muốn thu dọn bảng hàng. Giang Mộc thấy vậy liền sốt sắng hô lên.

" Lão bản, chờ một chút, ta có một vố làm ăn lớn a."
Vừa nói, Giang Mộc dùng hết sức bình sinh chạy phóng tới trước mặt lão bản. Mà lão bản thì là nhìn lấy một tên thanh niên mặc lấy quần áo học sinh chạy tới trước mặt mình cũng là kiên nhẫn từ tốn hỏi.
" Tiểu bạn nhỏ, ngươi thật sự muốn mua đồ sao. Nếu như là thật ta còn có thể dây dưa thêm một lúc, còn nếu như là ngươi mở cái trò đùa thì nể tình bây giờ là cuối năm ta cũng có thể vu vi cho qua."
Giang Mộc nghe vậy liền là thở hổn hển hướng về lão bản nói.
" Lão, lão bản. Cho ta hai bộ quần áo nữ, là cái dạng áo dài năm mới kia a. Một cho một cái thiếu nữ cao tầm... một cái là dành cho thiếu phụ tầm ba mươi bốn mươi tuổi..."
Sau khi kể rõ hình dáng cơ bản của hai mẹ con Lan di cùng Thanh Hàn thì lão bản cũng là hơi suy ngẫm một cái mới mỉm cười nói.
"Tiểu bạn nhỏ, trang phục ta là có, bất quá giá tiền đều là từ 1000 đồng trở lên. Không biết ngươi có hay không tiền a."
Giang Mộc nghe vậy cũng là bình ổn hơi thở trở lại mỉm cười vỗ ngực nói.
" Lão bản yên tâm, tiền ta có, chỉ cần ngài cho ta xem được quần áo ưng ý ắt hẳn ta sẽ mua. Ta cũng hi vọng hôm nay là ngày cuối năm cho nên ta cũng hi vọng có thể giúp lão bản thuận mua vừa bán cuộc buôn bán cuối cùng a. "
Lão bản nhìn lấy Giang Mộc một bộ tự tin cũng là tạm thời tin lấy Giang Mộc sau đó liền nghiêng người mở ra một con đường nhỏ ra hiệu Giang Mộc tiến vào bên trong cửa tiệm. Bên trong cửa tiệm là một bầu không gian được màu đèn tông vàng cùng trắng xen kẽ đem cửa tiệm không gian chiếu rọi rất ấm áp.
Mà bên trong cửa tiệm treo lấy đủ loại hoa quý quần áo từ áo cưới, áo dài, áo tứ thân, quần áo tây phục. Lão bản nhìn thấy Giang Mộc không ngừng tò mò nhìn lấy sản phẩm của mình cũng là mỉm cười hài hòa nói.
" Tiểu bạn nhỏ, quần áo ngươi cần đang ở phía này. Ngươi có thể trước tiên xem lấy, nếu như ưng ý có thể tiến tới cùng ta thanh toán."

Giang Mộc nghe thấy thế liền cũng không có khách sáo trực tiếp tiến tới góc phía trong cùng của cửa hàng xem bên này lại xem tới bên khác. Mãi một lúc lâu, Giang Mộc mới chọn được hai bộ áo dài ưng ý. Một bộ áo dài lấy tông màu nhạt làm chủ đạo phù hợp với thiếu phụ có tuổi như Lan di, còn một bộ khác thì là lấy sắc màu tươi trẻ làm chủ đạo phù hợp tôn lên vẻ đẹp thanh xuân của Thanh Hàn.
" Lão bản, ta chọn hai bộ này, làm phiền ngài thanh toán một thoáng a."
Lão bản nghe vậy cũng là hơi hơi ở trong lòng coi trọng Giang Mộc ánh mắt một thoáng bởi vì Giang Mộc lựa chọn lấy hai bộ quần áo kia có thể xem là ở trong cửa tiệm hắn tầng thứ thượng phẩm. Lão bản hơi suy nghĩ một thoáng cũng trực tiếp nói ra.
" Được rồi, bộ quần áo màu nhạt này giá cả là 2000, bộ còn lại thì là 1500. Bất quá nể tình hôm nay là ngày cuối năm cho nên là ta chỉ lấy ngươi 3000 đồng thôi."
Giang Mộc nghe thấy như thế cũng là hài lòng mỉm cười gật đầu nói.
" Như vậy thì ta trước tiên cảm ơn lão bản ngài nhiều, đây là 3000 đồng, làm phiền ngài kiểm tra."
Lão bản nhìn thấy Giang Mộc đem tiền ra thanh toán cũng là hài lòng đem tiền cho thu lấy, sau đó hơi hơi kiểm đếm một lần lão bản mới là hướng Giang Mộc nói.
" Được rồi, chúc ngươi năm mới vui vẻ a. Nếu như còn có nhu cầu, cửa tiệm ta luôn luôn chào đón ngươi a."
Giang Mộc nghe thấy như thế cũng là thuận tiện chúc mừng Lão bản sớm một thoáng sau đó cũng là nhanh chóng theo bên ngoài rời đi. Lão bản sau khi nhìn lấy Giang Mộc rời đi cũng là đem cửa tiệm cho đóng lại sau đó trực tiếp đi về nhà.
Giang Mộc sau khi rời khỏi cửa tiệm quần áo cũng là thuận tiện đi tới trạm xe buýt gần nhất bắt lấy chuyến xe trở về thôn Diên Phước. Trong lúc chờ đợi xe buýt đi tới thì từ trong cặp sách của Giang Mộc bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại.
" Con thỏ, con thỏ nghe máy đi con thỏ! "
Giang Mộc vốn là không có tiền mua điện thoại, bất quá chiếc điện thoại này chỉ là mẫu điện thoại đen trắng siêu bền XXX mà Nhâm Chính tặng cho Giang Mộc vào ngày sinh nhật của hắn năm ngoái. Giang Mộc vốn là từ chối, bất quá khi nghe Nhâm Chính nói rằng đây là hàng cũ mà nhà hắn không sài nữa kèm theo thái độ kiên trì của Nhâm Chính cho nên Giang Mộc cũng là khách sáo cầm lấy.

Giang Mộc nhanh chóng mở ra cặp sách đem điện thoại cầm lấy xem xét. Rất nhanh Giang Mộc mới thấy là số điện thoại của Lan Di gọi tới. Giang Mộc hơi hơi suy đoán một cái cũng trực tiếp nhấn nghe.
" ALo, Lan di sao, ta hiện tại sắp về rồi, ngài không cần lo lắng cho ta a."
Bất quá Giang Mộc lại cảm thấy tình hình có vẻ không đúng bởi vì bên kia đầu dây lại là im lặng một lúc cũng không có hồi âm. Đúng lúc Giang Mộc sốt sắng thì bên kia đầu dây liền vang lên giọng của Lan di. Chỉ là giọng của Lan di lại là mang theo vẻ lo lắng sốt ruột.
" Tiểu Mộc, ngươi có thấy Thanh Hàn ở nơi nào hay không? Từ trưa đến giờ ta cứ tưởng là nó theo ngươi đi chơi, thế nhưng khi hỏi thăm mấy thằng nhỏ cùng lớp mới biết tiểu Hàn từ lúc trưa đã ra về."
Giang Mộc nghe thế liền hơi nhăn mày một cái sau đó liền hướng Lan di nói.
" Lan di, trưa nay tiểu Hàn đích thật là cùng ta nói mấy lời sau đó mới trực tiếp đi về. Ta cũng là từ chiều đến nay cũng ở thư viện làm việc cho nên cũng không biết tin tức của nàng."
Lan di nghe thấy như vậy cũng là thút thít lên mấy tiếng, nghe thấy tiếng khóc này nội tâm Giang Mộc cũng không khỏi nôn nóng.
" Được rồi Lan di, sẵn tiện ta còn ở thị trấn, ta sẽ đi đến nhờ cảnh sát tìm kiếm lấy tiểu Hàn. Nếu như có tin tức khác ta sẽ báo lại cho Lan di."
Lan di nghe thấy như vậy cũng là tê tái nói ra.
" Ừm, vậy làm phiền tiểu Mộc ngươi rồi. Ta lại ra ngoài tìm kiếm thêm một lúc a, có gì chúng ta lại nói chuyện qua điện thoại a."
Giang Mộc lúc này cũng là nhìn lấy hai cái túi sách quần áo mới sau đó cũng là thở dài một cái rồi lại đem nó cất vào trong cặp sách. Sau đó Giang Mộc trực tiếp bắt lấy một chuyến xe buýt khác hướng về phía trung tâm thị trấn Diên Khánh đi đến cục cảnh sát của thị trấn. Sau một lát hoàn thành thủ tục khai báo cùng nhờ vả, cuối cùng Giang Mộc cũng là thành công nhờ được cảnh sát hỗ trợ tìm kiếm lấy Thanh Hàn.
" Được rồi tiểu tử, chúng ta sẽ xuyên đêm tìm kiếm cô bé kia, ngược lại là ngươi, nếu như muốn trở về nhà thì chúng ta có thể tiện xe chờ ngươi về Diên Phước a."
Giang Môc nghe thấy vị cảnh sát kia nói như vậy thì lại là khóe léo từ chối nói.
" Đa tạ thúc thúc quan tâm, chỉ là tiểu Hàn cùng ta quan hệ giống như huynh muội. Cho nên là ta cũng không thể ngồi chờ đợi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.