Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 465: Chiến tranh, chính là như vậy!




Hàng trăm triệu người truy sát lẫn nhau, trùng trùng điệp điệp phủ kín nền trời. Quân đội Thiên Nguyên mặc dù rối loạn, chết không ít người, nhưng cũng không phải mặc người chém giết, chẳng mấy chốc đã kéo dài khoảng cách với người Tuyết Vũ.
Bên trên bầu trời, Lâm Thanh Phong như cũ chưa có rời đi, trông thấy ba quân Tuyết Vũ còn muốn đuổi sát không buông, khuôn mặt tuôn ra mấy phần lãnh khốc, vươn tay thi pháp kéo mạnh một hồi.
Chỉ là một cái kéo, nhưng lại như là thiên phạt, trên nền trời bất chợt hóa thành đỏ rực, hàng trăm triệu đạo hồng mang không biết từ đâu xuất hiện, hóa thành lưu tinh hướng phía quân đội Tuyết Vũ lao đi, oanh tạc chết không biết bao nhiêu người, ở giữa bình nguyên vẽ thành một cái ranh giới tử thần, ngăn chặn hàng trăm triệu người không ai dám tiếp tục tiến tới.
- Hừ…
Nhìn Lâm Thanh Phong ác độc không nhìn thân phận ra tay với binh lính, Cao Vô Cầu lạnh lẽo, Đồ Hoàng Diệt Thánh tụ lực oanh đi, thẳng vào đối thủ đập tới.
Hai chí cường lần nữa ập vào chém giết, bùng nổ ra quang mang bạo tán, toàn bộ bầu trời đầy lưu tinh cũng vì cú nổ này mà quét sạch, quân nhân Tuyết Vũ không còn bị ngăn cản, lần nữa điên cuồng giết qua.
Còn ở trên trời, Cao Vô Cầu và Lâm Thanh Phong đã giao chiến không biết bao nhiêu đòn, cả hai văng xuống nện sâu vào lòng tuyết, đem hàng chục ngọn núi xung quanh đều âm vang sụp đổ.
Cát bụi đầy trời.
- Tặc nhân Thiên Nguyên, đừng hòng chạy trốn…
Đúng vào thời khắc đó, phương xa nơi quân đội Thiên Nguyên đang rút lui, những tiếng nổ kinh hoàng bỗng nhiên vang vọng truyền tới, khiến không ít người kinh hãi.
Ở trong đổ nát, Lâm Thanh Phong bay vọt ra ngoài, quét nhìn tới liền trông thấy cả đông phương và tây phương đang tràn tới hàng trăm triệu người, đem quân đội Thiên Nguyên đều kẹp vào giữa, chém giết nhất tề bùng nổ, ác liệt vô cùng.
Mà người lên tiếng, là một lão giả, khuôn mặt có tới sáu phần tương tự Cố Sở, là Nhị tổ Cố Gia, Cố Thần Hoa.
Nhìn thấy đại quân Tuyết Vũ giết tới, Lâm Thanh Phong thoáng chốc âm trầm hẳn xuống. Bởi vì điều này đồng nghĩa với kế hoạch công phá Bác La và Tứ Hội của lão đã phá sản, hai Sư đoàn của Thiên Nguyên chỉ sợ đã bị lừa, hóa thành công cốc.
Ba trăm triệu người hội tụ, đây là lực lượng đáng sợ cỡ nào? Tuyệt đối là hủy diệt. Thiên Nguyên ở nơi này chỉ có trăm triệu quân, đối mặt lực lượng hủy diệt như vậy chỉ sợ không đến mấy ngày liền chết sạch.
Lâm Thanh Phong dù lãnh khốc, cũng không dám để cho hậu quả này xảy đến, vội vàng tách ra khỏi dây dưa của Cao Vô Cầu, Đả Thần Bổng hướng tây phương đập xuống, kinh thiên động địa oanh tạc ra một cái lạch trời khủng bố, đem trăm triệu quân của Bác La đều đánh dạt hết ra ngoài trăm dặm, người chết như ngả dạ.
Chỉ còn phía đông phương, lão còn chưa kịp làm gì, đã bị Cao Vô Cầu truy sát tới, Đồ Hoàng Diệt Thánh sát ý kình thiên, đánh nát bờ vai của lão, cả người đẫm máu tung ra non ngoài vạn dặm.
Không có chí cường ngăn cản, chém giết bên dưới càng trở nên kịch liệt. Có Cố Thần Hoa trấn thủ, đại quân Tứ Hội hoành hoành vô kị, đánh cho mạn đông của Thiên Nguyên tan tác, người chết đã lên tới hàng triệu người.
- Các ngươi muốn chết…
Chứng kiến hàng triệu binh lính bị tàn sát, Lâm Thanh Phong dù lý trí hơn nữa cũng phải phát giận, gầm lên một tiếng khiến cho không ít người kinh hồn táng đảm.
Chỉ thấy lão đột nhiên như biến hóa trở thành người khác, một gậy chấn mở Cao Vô Cầu, cánh tay nắm Đả Thần Bổng làm thương phóng tới, lấy một tốc độ phá vỡ thường thức lao đi, xuyên qua vạn dặm hướng thẳng vào đầu Cố Thần Hoa.
Cố Thần Hoa đang lãnh đạo ba quân, cảm nhận được nguy hiểm chí mạng, lông tơ nhất tề nổ tung, vội vàng thi triển pháp thuật hòng tránh thoát.
Nhưng Lâm Thanh Phong thời khắc này lửa giận đã ngập trời, đến Cao Vô Cầu còn không đỡ nổi, nay toàn lực phóng ra một đòn, làm sao có thể dễ dàng để một người mới Quy Nguyên như lão tránh thoát. Chỉ thấy Đả Thần Bổng không khác gì tiên thương, phốc một tiếng xuyên thủng người lão, đem thân xác ghim sâu phóng tới vạn dặm, đâm vào hàng loạt núi non rồi mới dừng lại nổi.
Cao Vô Cầu kịch biến, không dám để Lâm Thanh Phong tiếp tục điên cuồng, vội vàng giết tới, hòng ngăn cản lão giết chết Cố Thần Hoa.
Đón chờ hắn, chỉ là một tiếng hừ lạnh, Đả Thần Bổng không biết bằng cách nào đó lại xuyên qua không gian trùng điệp xuất hiện trong tay Lâm Thanh Phong, hóa thành hùng vĩ đem đập vào Đồ Hoàng Diệt Thánh, phản chấn kinh hồn táng đảm đem bàn tay của hắn đều chấn gãy nát, máu tươi bắn tung tóe khắp người, văng tới tít chân trời mới dừng lại nổi.
Sức mạnh hủy diệt đáng sợ, hóa thành một ngọn gió tử vong tứ ngược càn quét ra ngoài, để tất cả sinh linh khắp trăm vạn dặm lạnh lẽo gai người.
Dù là Hắc Minh Long đang dây dưa với bốn tên cường giả cũng bị giật mình, sâu trong tròng mắt lộ ra vẻ ngưng trọng và kinh ngạc tột cùng. Hiển nhiên không nghĩ tới Lâm Thanh Phong phát nộ lại đáng sợ đến mức này.
Nhưng trái ngược với sự khiếp hãi của tất cả mọi người, Cao Vô Cầu lại vô cùng bình tĩnh, vì mặc dù bị đánh nát bàn tay, nhưng hắn đã thành công cản Lâm Thanh Phong, cứu được Cố Thần Hoa.
Mất đi tiên cơ giết chết Cố Thần Hoa, nhưng cũng đã phế được lão, Lâm Thanh Phong lạnh lùng lườm Cao Vô Cầu, bàn tay phách ra một chưởng, hóa thành trăm vạn dặm, lấy một góc nghiêng ba sáu độ trực tiếp xâm nhập đại địa, cày nát trăm dặm đất đai và băng tuyết, vẽ ra thêm một cái vực khổng lồ nữa ngăn cản đại quân Tứ Hội ra ngoài.
Ở trên tinh không nhìn xuống, hai cái đáy vực to lớn vẽ thành một hình chữ V, lấy Lâm Thanh Phong làm điểm xuất phát kéo dài tưởng chừng như vô tận, mặc dù chết oan vô số người, nhưng cơ bản vẫn bảo vệ được phần lớn quân đội Thiên Nguyên ra khỏi thế gọng kìm, tạm thời ngăn chặn sự truy sát của ba trăm triệu người Tuyết Vũ.
Một màn này, thực sự rung động không thể nào dùng lời để nói. Một người, đối mặt ba trăm triệu người mà không yếu thế.
Cao Vô Cầu nhìn đến, sắc mặt không có nhiều gấp gáp. Hắn biết có Lâm Thanh Phong tọa trấn, hôm nay muốn diệt trăm triệu quân Thiên Nguyên là điều không thể. Nhưng tống cổ bọn hắn ra ngoài lãnh địa Tuyết Vũ là điều có thể.
Hắn nhìn ra được, Lâm Thanh Phong tự nhiên cũng có thể nhìn ra, thậm chí so với hắn càng sớm, nên từ đầu tới cuối vẫn một mực trấn thủ, không ngừng tạo điều kiện cho quân đội lui về.
Chẳng qua là sức người có hạn, mặc kệ lão có thể tạo được ra bao nhiêu sức hủy diệt, cũng chỉ có thể trấn áp nhất thời, rất nhanh sau đó đại quân trùng điệp đã bắt đầu vượt vực giết tới, kẻ bay được thì bay, kẻ không bay được thì theo yêu thú phi hành, chiến thuyền và trận pháp sư xây cầu giết tới.
Cứ thế, trận chiến khổng lồ lâm vào giằng co truy sát, đại quân trăm triệu rút lui, một người trấn thủ cản bước ba trăm triệu người đoạn hậu, dây dưa tới tận một tuần lễ, khi mà chiến trường bị kéo đến tận cực bắc của Tuyết Vũ, giáp với Nguyên Hải mới lần thứ hai bùng nổ thảm chiến.
Hai Sư đoàn 14 và 15 của Thiên Nguyên trước đó được cử đi đánh chặn viện binh của Bác La và Tứ hội, đồng thời công phá hai tòa thành này, những tưởng dễ dàng dùng ưu thế số lượng siêu việt tiêu diệt kẻ thù, nào nghĩ tới bị sập bẫy đánh lạc hướng, chẳng những chỉ chiếm được hai tòa thành giả trống trơn, ngược lại còn bị viện binh của hai tòa thành khác đánh úp, sa lầy mấy ngày mới có thể dứt ra được.
Lâm Thanh Phong hôm ấy chính là vì nhận được tin dữ, mới quả đoán lui quân, thật không nghĩ Tuyết Vũ tiến quân thần tốc đến vậy, viện quân sớm đuổi tới truy sát Sư đoàn của lão.
Sau hơn bảy ngày khổ sở, rốt cục ba Sư đoàn của Thiên Nguyên mới có thể tập hợp, nhưng quân số đã giảm đến kinh người, còn lại chưa đầy hai trăm năm mươi triệu mạng.
Càng đáng sợ hơn nữa là theo sau hai Sư đoàn 14 và 15 của Thiên Nguyên, cũng chính là hai Sư đoàn khác của Tuyết Vũ truy sát tới.
Ba quân tụ hợp, quân số Tuyết Vũ trên danh nghĩa đã lên tới năm trăm triệu người, dù là trừ đi binh lính tử trận, cũng phải đạt tới bốn trăm sáu mươi triệu.
Hơn nửa tỷ người hội tụ, nhân số có thể nói là kinh hồn táng đảm, trận chiến kéo dài thêm tới sáu ngày mới chấm dứt, máu tươi đem cực bắc Tuyết Vũ và một phần Nguyên Hải đều nhuộm rực một màu đỏ tươi, tanh tưởi.
Cao Vô Cầu lăng không mà đứng, cả người nhuốm đầy máu đỏ, thậm chí cánh tay cũng đã dập nát không còn hình dạng, mặc cho sức hồi phục của Quy Nguyên biến thái cũng tạm thời không phục hồi nổi.
Nhưng hắn không chút nào quan tâm tới, ánh mắt xuyên qua vạn dặm, đặt ở đại quân của Thiên Nguyên đang rời đi trên Nguyên Hải, hoặc đúng hơn là ở trên người Lâm Thanh Phong, cũng đang nhìn hắn, âm trầm cực độ.
Bên cạnh hắn, Cố Sở đã không còn thê thảm như mười mấy ngày trước, nhưng cũng chẳng tốt hơn hắn là mấy, giống hắn nhìn về phía biển lớn.
Mười mấy ngày chém giết, ác liệt kinh người, thậm chí lấy kinh lịch của bọn hắn, ngoại trừ trận chiến tận thế trong Đại Việt, ở thực tại mấy ngàn năm cũng chưa bao giờ trải qua một cuộc chiến nào đáng sợ đến thế này.
Mà đây, mới chỉ là phát pháo đầu tiên, tương lai chắc chắn sẽ còn thảm khốc hơn gấp vạn, gấp tỷ lần. Tuyết Vũ may mắn nhờ tình báo và áp đảo mới thắng được Thiên Nguyên, một ngày nào đó không còn ưu thế, chỉ sợ ngay cả bọn hắn cũng phải bỏ mạng giống như mấy chục triệu con người đang nằm dưới biển máu.
Chiến tranh, chính là như vậy.
Sống nay chết mai, nay thua mai thắng, khó lòng mà nói trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.