Sau khi truyền dịch xong, bố đón chúng tôi về nhà.
Con mèo đã không còn ở nhà nữa.
“Tròn Tròn ơi, Tròn Tròn, lại đây với mẹ nào.” Mẹ tôi lục tung cả căn nhà lên tìm nhưng không thấy.
“Châu Vũ, anh không hỏi ý kiến em mà đem mèo của em đi đâu?” Mẹ tôi nhìn bố với vẻ không thể tin nổi.
“Gửi về quê cho mẹ rồi.”
Khi nghe câu trả lời này, bà như phát điên, liên tục tác động lên người bố tôi: “Châu Vũ! Tròn Tròn còn chưa triệt sản, nếu gửi về quê, nó sẽ liên tục mang thai, anh có biết không! Tại sao anh lại ích kỉ như vậy chứ!”
So với mẹ, bố bình tĩnh hơn nhiều:
“Kẻ ích kỷ nhất chính là em, Khương Tuệ, rõ ràng em biết Xán Xán dị ứng với mèo, vậy mà em còn ích kỷ mang mèo về nhà. Khi Xán Xán nằm trong bệnh viện, em có đau khổ như thế này không? Khương Tuệ, con mèo quan trọng hơn con gái ruột của em sao?”