Tôi nhanh chóng trở về nhà.
Dường như mẹ không nghe thấy tôi mở cửa, ngồi trước máy tính không biết đang chỉnh sửa cái gì đó.
Sau khi tiến lại gần, tôi nhận ra người trên máy tính là anh trai ở sân bay.
Anh trai đang thay quần áo trên màn hình.
Từng động tác đều rất rõ ràng.
“Mẹ, là mẹ đã đặt camera vào con gấu.
“Mẹ lợi dụng con kiếm tiền.”
Tôi bất ngờ nói ra làm cho mẹ tôi sợ hãi. Mẹ vỗ vào n.g.ự.c mình với vẻ hoảng sợ: “Đứa bé đáng ghét này, con trở về khi nào đấy?”
“Mẹ, con trở nên nổi tiếng trên mạng rồi, trường học đã đuổi con về.”
“Con tưởng mình là ngôi sao à, còn nổi tiếng.” Gương mặt mẹ có chút chột dạ: “Trường bảo con về thì con sẽ về à, chúng ta đã nộp tiền học rồi có biết hay không, mau về lại trường học đi.”
“Vậy mẹ cho con xem điện thoại một chút.”
Tôi không có điện thoại, bình thường mẹ cũng không để tôi sờ đến máy tính nên tôi không hề biết những gì đã xảy ra trên mạng.
Khi tôi vươn tay tính lấy điện thoại trong tay mẹ, mẹ không cho vừa mắng vừa đẩy tôi ra: “Gan của con càng ngày càng to rồi, còn dám cướp đồ trong tay mẹ, con có phải là-”
Lời của mẹ tôi bỗng chốc ngừng lại, thay vào đó là ánh mắt sợ hãi trên khuôn mặt bà.
Mẹ đẩy tôi ngã, đầu tôi va chạm vào góc bàn.
Máu từ trên trán chảy xuống.