Mama Cuồng Nhiệt Theo Đuổi Thần Tượng

Chương 29:




Thấm thoát đã tám năm trôi qua.

 

Mấy ngày trước, bà ngoại tôi qua đời. Sau khi lo liệu xong tang lễ, mẹ đón tôi về nhà.

 

Nhưng căn phòng của tôi giờ đây đã biến thành nơi mẹ trưng bày album.

 

Mẹ còn nuôi thêm hai con mèo, một con mèo tam thể và một con mèo ragdoll.

 

Chúng rất nhỏ, có vẻ mới chỉ hơn một tháng tuổi.

 

Hai con mèo rất thân thiện, sau khi l.i.ế.m mẹ xong, chúng cũng dựng đuôi cọ vào cẳng chân tôi. Tôi khom người xuống vuốt ve đầu chúng.

 

Hành động này khiến mẹ nhìn tôi với ánh mắt dò xét: “Con không còn dị ứng lông mèo nữa à?”

 

Tôi mỉm cười đáp: “Vài năm trước đã chữa khỏi rồi ạ.”

 

“À” sắc mặt mẹ có chút không tự nhiên: “Sao con không nói với mẹ một tiếng?”

 

Tôi cười trừ không nói gì.

 

Trong tám năm sống ở nhà bà ngoại, số lần mẹ chu cấp tiền sinh hoạt cho tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhớ thì cho, quên thì thôi.

 

Mỗi lần chỉ cho 1000, hoàn toàn không đủ chi trả học phí, tôi chỉ có thể dựa vào tiền dành dụm của bà ngoại để trang trải cuộc sống.

 

Bất kể nắng mưa, bà ngoại đều đẩy xe bán đồ ăn vặt trước cổng trường để nuôi dưỡng tôi đến khi tốt nghiệp cấp 2.

 

Lên cấp 3, tôi xin học bổng dành cho học sinh nghèo, cuộc sống mới bớt khó khăn hơn.

 

Vất vả lắm mới lên được đại học, tôi dựa vào học bổng và tiền làm thêm để giảm bớt gánh nặng cho bà ngoại.

 

Nhưng khi tôi vừa mới bắt đầu báo đáp bà ngoại, bà đã mãi mãi rời xa tôi.

 

Bác sĩ nói nguyên nhân bà ngoại qua đời có liên quan mật thiết đến việc lao động quá sức trong thời gian dài.

 

Nhìn mẹ đang chơi với những con mèo bằng cây gậy chọc mèo, tôi chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.