Trong xe, mẹ tôi tò mò sờ mó mọi thứ, đánh giá từng thứ. Ngay cả những món đồ trang trí nhỏ, bà không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Giọng nói bà giờ đây đã không còn vẻ gượng gạo như lúc đầu.
Cuối cùng, bà không kìm được mà hỏi: “Xán Xán, đây là xe con mua à?”
“Xe cũ, không đắt lắm.”
“Mẹ nhớ không lầm, năm ngoái con mới tốt nghiệp đại học, mới đi làm được một năm mà đã mua được xe rồi.”
Bà nịnh nọt tôi: “Mẹ biết những gì con nói lúc trước chỉ là giận dỗi thôi. Sau này mẹ sẽ không theo đuổi thần tượng nữa, cũng không làm fan cuồng nữa. Mai mẹ sẽ đi tìm việc làm.” Nói rồi bà lại rưng rưng nước mắt. “Trên đời này chỉ có hai mẹ con mình là thân thiết nhất, Xán Xán, giờ con là người thân duy nhất của mẹ. Sau này con nói gì mẹ cũng nghe theo...”