Mật Ba Dao

Chương 97: Ngoại truyện 6




Từ ga về tới nhà, Cố Trinh bắt đầu lấy những thứ trong túi ra, mua dây chuyền cho Diệp Đường, mua rượu cho ba cô, mua thực phẩm chức năng cho mẹ cô. Diệp Đường chắp tay sau lưng đứng nhìn, Cố Trinh quay lại nhìn cô, “Chà, mấy ngày không gặp, sao em lại ngày càng đẹp vậy?”
Diệp Đường cầm sợi dây chuyền lên hỏi anh: “Cái này bao nhiêu tiền?” Diệp Đường biết tiền lương Cố Trinh chỉ có mấy chục tệ, mỗi tháng anh dư lại không được bao nhiêu, mua rượu với thực phẩm bổ là đã hết, không thể mua nổi dây chuyền này.
“Em đừng thực tế vậy, nói tới là tiền! Bà tám ngoài đường không sợ thiếu người, em đi thêm nhân lực rất phù hợp.” Cố Trinh lấy dây chuyền trong tay Diệp Đường, đeo lên cổ cô, “Đừng nói nữa, em đẹp nên đeo cái gì cũng đẹp.”
“Áo khoác da cừu của anh đâu?” Diệp Đường sớm đã nghĩ tới nhưng chưa có cơ hội nói, cô nắm áo khoác Cố Trinh, “Anh không lạnh sao? Mau mặc áo vào đi.”
“Mùa xuân mà mặc áo khoác da cừu làm gì.”
Diệp Đường đi tới mở vali Cố Trinh, không nhìn thấy áo khoác đâu, “Anh mang áo khoác đi cầm?” Nói rồi vội qua tủ tìm áo bông cho anh mặc.
“Anh mặc mấy lớp áo? Sao lớn rồi mà không biết tự lo cho mình vậy.”
“Anh chỉ nghĩ mùa đông qua rồi, để áo khoác ở nhà cũng vô dụng, vừa hay có việc cần tiêu tiền. Anh cầm áo khoác từ hiệu cầm đồ ra rồi mới thấy người ta đeo dây chuyền, anh thấy không tệ, em đeo rất thích hợp. Em thấy không phải vừa khéo hay sao?” Cố Trinh vừa hôn lên mặt cô vừa nói.
“Thật sao?”
“Anh cần gì nói dối em?”
“Mà em gầy như vầy sao có thể ‘một người mang hai người’ nhỉ?” Khi Cố Trinh còn học tiểu học đã biết khi nam nữ ở bên nhau sẽ tạo ra đứa trẻ, nhưng khi việc phát sinh trên chính bản thân, anh mới cảm giác được tạo hoá thật kỳ diệu. Diệp Đường đã cho anh người thân, giờ còn thêm một người. Năm trước anh chỉ một mình, năm nay đã là một nhà ba người.
Không hiểu sao nghe anh nói vậy, Diệp Đường cũng thấy mình thật vĩ đại.
Cô không còn bận tâm những tổn thất mà đứa trẻ này mang đến, bắt đầu toàn tâm toàn ý mong chờ đứa con trong tương lai của mình.
Ban đầu Diệp Đường mong là con gái, trong nhà cô toàn là con gái, kinh nghiệm nhiều. Hơn nữa cô nghe người ta nói phụ nữ mang thai con trai thì sẽ trở nên xấu xí. Cố Trinh lại muốn có đứa con trai, đến khi anh già rồi thì con trai có thể thay thế anh bảo vệ mẹ.
Hai người nằm trên giường trò chuyện, Diệp Đường lại nói thêm, khi về già bệnh tật thì con trai chăm sóc không bằng con gái, so sánh giữa trai với gái thì xác suất con gái hiếu thảo cao hơn con trai. Cố Trinh trêu cô, em mới nhiêu tuổi mà đã tính tới chuyện dưỡng lão rồi, Diệp Đường nói không phải tại anh nói trước sao. Cố Trinh lại trêu, em là bà lão cũng muốn đóng vai nữ chính, nữ chính 90 tuổi chưa từng có trong phim Trung Quốc, em cố gắng lên nhé, hy vọng lúc đó nhà hát có thể cho phép xe lăn vào trong rạp, anh sẽ ngồi xe lăn đi xem em biểu diễn.
Đừng nói đến khi 90 tuổi, vị trí của Diệp Đường đã lung lay khi cô mới đôi mươi.
Cô ở trong đoàn kịch không thuận lợi lắm, chỉ tiếp tục diễn những vai diễn cũ, những kịch bản mới không giao cho cô vai mới. Nếu tin tức cô mang thai truyền ra, hạng A trong đoàn cũng gần như không giữ được. Cô muốn giấu nhẹm tin tức mang thai đi, nào ngờ nôn oẹ làm bại lộ. Diễn viên nữ luôn có sự cạnh tranh kịch liệt, một người khác đã muốn vượt lên thế chỗ.
Diệp Đường đi tìm trưởng đoàn nói chuyện, chỉ cần cô không lộ bụng thì vẫn đóng được vai nữ chính, lý do gì lại giao vai nữ chính cho một người tép riu chưa từng đảm nhiệm được vai chính. Xưa nay trưởng đoàn còn e ngại cô, với sự xinh đẹp nổi tiếng của cô, nhất định cô sẽ lấy một nhân vật quyền thế, đắc tội với cô không có kết quả tốt. Ông ta giới thiệu rất nhiều đối tượng cho Diệp Đường nhưng cô đều từ chối, khi đó ông ta không vui lắm nhưng nghĩ Diệp Đường chỉ là đang ‘kén cá chọn canh’, tìm một người cực tốt. Trong đoàn diễn viên nam đẹp không ít, đa số đều bày tỏ tình cảm với Diệp Đường, họ cũng không có ngoại lệ, tất cả đều bị Diệp Đường từ chối. Lúc đó mấy người trong đoàn còn ngưỡng mộ Diệp Đường có tầm nhìn xa trông rộng, không giống những cô gái khác, chỉ cần một gương mặt đẹp là khiến mấy cô nàng đó mê mẩn đến thần hồn điên đảo, bất chấp tất cả, huỷ hoại cả tương lai của mình. Hiện giờ xem ra Diệp Đường cũng chẳng khác mấy cô gái kia là mấy.
Một cô gái xinh đẹp, kiêu ngạo như Diệp Đường, trưởng đoàn muốn lên mặt với cô để ra vẻ uy nghiêm rất khó, chỉ đành nói qua loa là cho người khác cơ hội để rèn luyện, Tiểu Diệp, cô còn trẻ tuổi, cũng đâu muốn mình bị xem là xưng hùng xưng bá vai diễn chứ.
Chủ đề của Diệp Đường bị chuyển sang việc phong cách sống của nữ diễn viên, trưởng đoàn cô nói nếu không thể đóng vai chính thì cô nhân lúc rảnh rỗi sắp xếp lại tài liệu, báo cáo lại. Không có việc gì thì đến gặp vợ trưởng đoàn, nghe bà giảng giải cách cân bằng công việc và tình cảm.
Rốt cuộc cô không có thời gian để sắp xếp tài liệu, tiếp tục ở trong đoàn diễn vai nữ chính.
Sau khi Diệp Đường mang thai, Cố Trinh mua một cái nồi hầm, bắt đầu nấu canh cho cô. Anh học mẹ vợ cách nấu canh, khi có thời gian thì nấu canh cho Diệp Đường, canh cá, canh gà, canh ba ba, món gì bổ dưỡng thì đều nấu. Nấu vài lần thì cũng ra hình ra dáng, nhưng mà cô ăn không vô, vì vậy tất cả canh đều vào bụng Cố Trinh.
Cố Trinh mua hai con gà Lô Hoa* của người dân đem nuôi trong sân. Mỗi sáng thức dậy thì vào chuồng lấy trứng, mỗi lần một quả, luộc chính rồi cho Diệp Đường ăn. Thường Diệp Đường chỉ ăn nửa quả, còn dư thì Cố Trinh ăn. (Gà Lô Hoa là giống gà bản địa ở huyện Vấn Thượng tỉnh Sơn Đông, TQ).
Cô cũng thèm ăn nhưng phải tiếp tục diễn kịch nên phải kiểm soát chế độ ăn uống của mình. Diệp Đường càng cố gắng diễn xuất, đi nhà ăn giành thức ăn cũng càng siêng năng, những thức ăn cô lấy được từ nhà ăn đều vào chén Cố Trinh.
Trước kia khi Diệp Đường thuận buồm xuôi gió, tất cả những gì cô có đều là chuyện đương nhiên. Lúc này nguy cơ bị mất mới thấy lo lắng, mỗi tối còn mang kịch bản về nhà nghiên cứu. Cô biết là một diễn viên, tuổi trẻ chính là vốn liếng, không giống như Tập Lâm càng già càng đáng giá. Nếu cô ở trong đoàn nhường bước thì càng suy thoái hơn trong tương lai.
Buổi tối Cố Trinh ngồi bên cạnh cô đọc sách. Cố Trinh ngoài việc đọc sách chuyên môn thì còn đọc rất nhiều sách chăm sóc phụ nữ mang thai. Cố Trinh cai rượu và thuốc lá, một là vì trong nhà có phụ nữ mang thai, hút thuốc không tốt, còn một phần là vì tiết kiệm được một khoản tiền. Anh dùng tiền tiết kiệm được mua đủ thứ quần áo, thức ăn cho Diệp Đường. Có tháng tiêu nhiều quá thì đến cửa tiệm cầm đồ. Tiền lương cha mẹ anh được hoàn trả khi trước anh không động đến, anh dự định để dành cho con trai sử dụng, đến khi con trai lớn, anh sẽ nói cho con biết, nuôi con lớn thế này có sự góp phần của ông bà nội.
Một thời gian sau, bụng hiện rõ nên Diệp Đường đành phải lui về nhà dưỡng thai. Dĩ nhiên cô không cam lòng, nhưng có điều cùng là tác phẩm, so với tác phẩm do biên kịch tạp ra trên sân khấu, cô thích tác phẩm do chính mình và Cố Trinh tạo ra hơn.
Để Diệp Đường được chăm sóc tốt hơn, Cố Trinh đưa cô về nhà cha mẹ. Mỗi ngày tan làm thì về thẳng nhà họ Diệp. Anh tiêu tiền còn nhiều hơn khi ở nhà, ngoài việc chủ động góp tiền ăn thì còn thường mua đồ tỏ lòng hiếu thảo với cha mẹ vợ. Anh xài phung phí đến mức mẹ Diệp không chịu nổi, khi Cố Trinh đưa tiền ăn, bà kiên quyết không nhận. Cố Trinh cũng kiên trì đưa, bà nhận rồi đưa lại cho con gái. Diệp Đường lại nhét tiền vào tay mẹ, anh ấy cho mẹ tiền, mẹ nhận đi, mấy chị của con lúc mang thai đâu có ai đến đây ở, nếu mấy chị biết con ăn uống không ở đây thì sẽ trách mẹ bất công thiên vị. Mẹ Diệp lạnh lùng hừ một tiếng, mấy đứa nó có mẹ chồng, con có à? Mấy đứa nó nếu không hài lòng, mẹ bảo chúng nó thay phiên nhau nghỉ phép đến nhà chăm con. Nói rồi lại mắng hai người không biết cách sống, chưa có con thì thôi, sau này có con rồi thì làm sao, tiền đâu phải trên trời rơi xuống.
Diệp Đường cảm thấy mình đã rất tiết kiệm rồi, ngoài việc mua đồng hồ, áo khoác cho Cố Trinh thì nửa năm qua gần như không mua gì. Cô còn mua một cân len định đan cho Cố Trinh một cái áo len, sau đó thấy áo khó đan quá nên chuyển qua đan khăn quàng cổ. Hai người cho là mình tiết kiệm lắm nhưng thực ra cũng không tiết kiệm được bao nhiêu.
Mẹ Diệp chưa bao giờ ngại khoe những thứ Cố Trinh mua cho bà. Bà nói với mấy cô con gái khác, tiền ăn uống trong nhà đều do Cố Trinh lo, có thêm con gái út đến nhà ở mà bà chẳng những không tiêu tốn gì mà còn được lãi to.
Khi Diệp Đường ở trong đoàn thì lúc đó cô còn ăn được thì lại nhịn không ăn; khi không còn đi làm, mẹ Diệp nấu bốn món một canh cho mỗi bữa thì cô lại bắt đầu nôn nghén. Những bà bầu khác mập ra, cô chỉ to mỗi cái bụng, còn lại mọi thứ vẫn y như cũ.
Cố Trinh chờ đợi Diệp Đường thèm ăn thứ gì đó, cô nói muốn ăn dương mai, anh không nói tiếng nào, đạp xe đi mua ngay. Khi Cố Trinh về đến thì Diệp Đường không còn muốn ăn, không muốn Cố Trinh thất vọng nên cô miễn cưỡng cho vào miệng, mới ăn được một miếng đã nôn ra.
Nếu biết mang thai cực khổ thế này Cố Trinh đã không để cô mang thai. Nhưng chuyện đã rồi, Cố Trinh chỉ đành nhiệt tình chờ đón đứa con của mình, hy vọng được gặp nó càng sớm càng tốt, đỡ khổ cho mẹ nó.
Khi ở nhà họ Diệp, hai người không còn tự do như trước. Cố Trinh rửa chén xong thì đưa Diệp Đường về phòng ngủ. Cố Trinh ở bên cạnh đọc sách, Diệp Đường ở bên nghiên cứu “80 phương pháp đan len”. Cô vừa đọc sách vừa nhìn Cố Trinh, nghĩ xem đan khăn thế nào phù hợp với anh. Chờ Cố Trinh bận việc xong, Diệp Đường hỏi anh vừa đọc gì, cho dù anh nói cô không hiểu thì cũng không làm giảm hứng thú nghe của cô. Cô sùng bái anh, cho dù cô có sự nghiệp, cô thành công hơn thì cô vẫn xem trọng sự nghiệp của anh hơn. Cô sẵn sàng hy sinh vì sự nghiệp của anh nếu anh cần.
Cô hỏi Cố Trinh có phải mình đã trở nên xấu xí không. Cố Trinh mắng cô giả tạo, đồng thời cảnh cáo cô đừng nói với mấy người phụ nữ khác, nếu không sẽ bị xem thường.
Nhưng Diệp Đường nhận ra cô thật sự rất xấu, càng ngày cô càng chắc chắn mình mang thai con trai.
Cô tháo len ra đan lại, sau đó quyết định đan tên mình trên khăn để cho người ta biết Cố Trinh là ‘hoa đã có chủ’. Mãi tới khi lâm bồn, chiếc khăn quàng cổ còn chưa đan xong.
Hôm đứa trẻ ra đời, Cố Trinh nhận được tin báo thì đạp xe ra khỏi trường. Lúc anh ra khỏi trường thì có chiếc xe buýt vừa vào trạm, đến khi anh đến bệnh viện thì xe buýt mới đi được nửa đường.
Mẹ Diệp luôn bất mãn mấy người con rể kia, ai cũng chỉ quan tâm đến đứa con trước, sau đó mới chú ý đến vợ. Cố Trinh thì ngược lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.