Hàn Phong vừa nhìn thấy Liễu Huyên trong tình trạng này, không nhịn được đáy lòng rung động. Hắn khẽ nuốt một ngụm nước bọt, hơi nghiêng người như thể muốn che đi sự kỳ quái nơi nửa thân dưới, trầm giọng hỏi:
- Có chuyện gì nguy cấp sao?
Hắn thấy đối phương gõ cửa dồn dập, tưởng rằng có thây ma đột kích, thế nhưng trạng thái nàng ta ngược lại tương đối thảnh thơi, vì thế trong lòng dâng lên nghi hoặc cùng khó hiểu.
Liễu Huyên đưa tay vuốt tóc, mấy lọn tóc ướt nhẹp dính trên da thịt trắng nõn, có chút lộn xộn, có chút tinh nghịch, nhìn qua cực kỳ quyến rũ. Chẳng những thế, nước đọng lại rớt xuống phía dưới, thẫm đẫm vạt áo, để lộ ra một cái điểm đỏ rực sưng tấy như có như không. Nàng ta như thể vô tình nhìn lướt qua dưới háng Hàn Phong, tuỳ tiện nói:
- Không có gì nguy cấp. Chỉ là muốn thương lượng một chút, hi vọng anh có thể bảo hộ tôi thăng lên cấp cao hơn.