Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 274: May mắn




Chương 274: May mắn
Thấy Hàn Phong rốt cuộc tỉnh lại, Ngô Soái không khỏi thở phào một hơi may mắn, sau đó hắn lại nhanh chóng kêu lên:
- Chữa thương, mau chữa thương!
Trước đó hắn không ra lệnh chữa thương một cách triệt để chính là do sợ thân thể Hàn Phong càng khoẻ mạnh sẽ càng làm ra nhiều phản ứng kịch liệt, hiện tại đại ca lấy lại tự chủ, tất nhiên phải chữa trị đầy đủ rồi.
Nghe lệnh Ngô Soái, Thường Vân, một trong bát đại đầu mục thôn Xuân Lê lập tức tiến lên, bàn tay hắn xuất hiện quang mang đỏ máu rồi nhẹ nhàng ném ra, kỹ năng tam giai hệ phục hồi “Huyền Hồ Tế Thế” kích hoạt, ngay lập tức phục hồi 50% tổn thương trên thân thể, đồng thời gia tăng 50% chỉ số phục hồi cho tới khi v·ết t·hương lành hẳn.
Chẳng những thế, ba bốn kỹ năng nhị giai Cấp Cứu cùng vài bình thuốc tốt cũng được mang ra, Ngô Soái tự mình dốc hết vào miệng Hàn Phong, còn cẩn thận nắm lấy cần cổ đại ca mà lắc lắc mấy cái như thể muốn dồn hết thuốc vào bụng một cách nhanh nhất.
Hàn Phong vốn còn đang chật vật vì thương tích, nhưng dưới sự hỗ trợ của nhiều người như vậy, hắn không muốn khỏi “ốm” cũng buộc phải khỏi ốm. Bất quá, cái cách thức chăm sóc bệnh nhân của Ngô Soái không khỏi làm hắn rùng mình, ký ức về việc bị nhồi nhét hơn 1 lít thuốc kích dục lại ùa về, con hàng này thô thiển cục mịch ngay cả trong những hành động chu đáo.
- Oẹ… Dừng, dừng lại đi…
Hàn Phong rốt cuộc không thể chịu nổi mà phải nôn ra một nửa số thuốc tốt, hắn cúi người nôn khan mấy lần nữa, di chứng từ kỹ năng tứ giai Hồn Áp mới coi như được xua tan. Bất quá, hắn sẽ phải chịu đựng di chứng này dài dài.
Can Trường đã chia thương tổn ra rất nhiều lần rồi.
“Kỹ năng tứ giai thực sự là đáng sợ. Chỉ dính phải hơn một nửa uy lực mà bản thân đã phải chịu đựng khổ sở tới mức này. Đối diện với Thể Thao Túng, tuyệt đối phải chia sát thương, không được phép đơn độc đánh g·iết…”
Hàn Phong không khỏi lẩm bẩm trong lòng, hắn rốt cuộc hoàn toàn lãnh giáo cảm giác của Đổng Thành. Hắn có kỹ năng Can Trường tam giai để chia nhỏ sát thương mà vẫn chịu ảnh hưởng nặng nề như vậy, vị thủ lĩnh thôn Xuân Lê ăn liên tiếp 2 đòn Hồn Áp mà còn tỉnh táo để ra đòn á·m s·át lần cuối, hoàn toàn chính là dựa vào điên cuồng và chấp niệm hung ác tới duy trì.
Lại nói trải qua chiến đấu lần này lại càng xác nhận một điểm rằng tầm quan trọng của các kỹ năng tự động và bị động là rất lớn, chắc chắn không thua kém gì các kỹ năng chủ động. Nếu không có Siêu Hồi Phục và Can Trường tam giai chống đỡ thương tổn do hành vi t·ự s·át, không có Ảo Pháp Cầu tự động kích hoạt để đối phó uy lực của Ấn Áp Đặt, không có Luyện Tinh Hoá Thần để chống đỡ tiêu hao trí lực, hắn chắc chắn sẽ c·hết sau dưới 10 giây.
Thật sự là đủ may mắn.
Chắc có lẽ chỉ có loại trâu bò cục súc như Ngô Soái mới cứng rắn chịu đựng được Hồn Áp. Điểm chống chịu cao, thực sự là vô cùng lợi thế, tam giai Cự Nhân Biến bật lên, sợ là hắn cũng khó có thể lập tức thương tổn tên nhóc này.
“Về sau len lén thử chút…”
Âm thầm lập kế hoạch một phen, Hàn Phong lúc này mới nhăn mặt nói:
- Được rồi, tôi đã không sao, mọi người không cần lo lắng… Ai có nhị giai Chuyển Dời Thương Tổn?

Châu Lam đang bồn chồn đứng một bên, vừa nghe lời này thì vội vã hô lên:
- Tôi có, tôi có.
Trận chiến tại Thanh Lâm khiến cho Châu Lam phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng 5 người đồng đội liên tiếp vẫn lạc dưới móng vuốt thây ma, bởi vậy nàng đã dùng rất nhiều cống hiến hòng đổi lấy 2 kỹ năng trị thương hữu ích nhất là Cấp Cứu và Chuyển Dời Thương Tổn, tất cả nhằm có thể kịp thời giúp đỡ người khác khi cần, hiện tại liền đã phát huy ra tác dụng.
Hàn Phong thở phào một hơi rồi lập tức ra lệnh:
- Giúp tôi chuyển hết thương tổn từ tay phải qua tay trái.
Nghe lệnh của hắn, Châu Lam nhanh chóng tiến lên, bàn tay sáng lên một quang mang bạch sắc sau đó chạm vào vết gãy trên bắp tay phải Hàn Phong rồi kéo nó lên bả vai, qua ngực, qua vai trái rồi tới bắp tay trái. Trong quá trình này, Hàn Phong khuôn mặt có chút tái nhợt, hắn có cảm giác liên tục bị gãy xương trên quãng đường di chuyển, cuối cùng là triệt để gãy một bên tay trái.
Hai v·ết t·hương biến thành một v·ết t·hương, đây là sự thần kỳ của mạt thế.
Hắn không khỏi cảm khái mấy câu rồi che miệng ngáp ngáp vài cái cho đỡ buồn nôn, sau đó mới chậm chạp nói:
- Cảm ơn cô… Được rồi, tất cả mọi người trở lại vị trí, chuẩn bị dẫn binh tới thôn Xuân Lê đi.
Châu Lam nhìn cái thái độ có chút tuỳ tiện giống như cấp trên và cấp dưới này, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút hụt hẫng. Nàng ta cắn môi nhẹ nhàng ừm một tiếng rồi xoay người rời đi.
Các tiểu đội trưởng khác cùng theo đó nhanh chóng rời đi. Mỗi người được giao nhiệm vụ trông giữ một tiểu đầu mục tại thôn Xuân Lê, có ngất xỉu, có tỉnh táo, có c·hết hẳn rồi, nhưng đám người này vẫn vô cùng hữu ích.
Hiện trường chỉ còn lại ba người Hàn Phong, Ngô Soái và Tường Vi, tất nhiên còn có thêm một con chó đen mồm đầy rớt dãi đứng cạnh. Ngô Soái khuôn mặt dần xuất hiện vẻ tà ác, hắn từ trong ngực móc ra một tinh thạch ma dược ném cho Đại Hắc Cẩu rồi sủa nhẹ:
- Sủng vật, đừng làm kỳ đà cản mũi nữa, gâu gâu gâu.
Đại Hắc cẩu chực chờ nãy giờ cốt yếu cũng chỉ để đợi thứ này, nó dù không hiểu tên nhân loại kia nói gì, nhưng có ăn là vui rồi.
- Gâu gâu!
“Nhân loại, ngươi phải học cẩu ngữ nhiều hơn. Gâu!”
Nó đem tinh thạch ma dược nuốt chửng xuống sau đó nhún chân một cái biến mất sau con ngõ nhỏ.
Ngô Soái cũng xách lên Đổng Thành lăn lóc dưới đất mà phóng thẳng về hướng một chiếc xe jeep đang chạy.

Chỉ còn lại hai người đứng đó, gió nhẹ thổi qua mang theo những tia sáng nhợt nhạt cuối ngày, Hàn Phong không khỏi nhướng mày hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Tường Vi im lặng một lát rồi hỏi:
- Tại sao lại không muốn để tôi tham gia vào hành động lần này? Nếu tôi trực tiếp tham gia, chắc chắn sẽ nhìn ra được bố trí sau cùng của Đổng Thành.
Hàn Phong nhún vai thản nhiên đáp:
- Đơn giản là do tôi sơ xuất thôi, không nghĩ hắn lại có con bài tẩy mạnh mẽ như vậy. Hơn nữa, lực chiến đấu của cô không được, trong lúc nguy cấp sẽ có khả năng bị nhằm vào.
Lời này là lời thật lòng. Hắn không nghĩ tới Đổng Thành lại có một trang bị level 4 luôn luôn ẩn giấu. Hơn nữa Tường Vi cũng không có khả năng tự vệ quá lớn, liều lĩnh kéo nàng ta tới sát chiến trường sẽ chỉ tổ vướng tay vướng chân, lỡ mà bị cái tên kia bắt được rồi uy h·iếp ngược thì rất mệt não.
Tường Vi vẫn không thoả mãn với cây trả lời này, vẫn tiếp tục đặt câu hỏi truy vấn:
- Vậy tại sao khi tôi đề nghị đưa áo khoác phòng hộ cho anh, anh lại từ chối?
Trang bị level 4 này có sức phòng ngự cực kỳ siêu việt, nếu đòn á·m s·át của Đổng Thành đánh ra mà gặp phải uy năng của nó cản trở, chắc chắn người mặc áo sẽ không phải chịu quá nhiều áp chế, nắm giữ nó gần như có thể đứng tại thế bất bại.
Hàn Phong ngáp một tiếng rồi tuỳ tiện đáp:
- Tôi lo dư ba chiến đấu sẽ lan tới phía đó…
- Tôi muốn nghe lời thật lòng.
Thấy đối phương quyết đoán như vậy, Hàn Phong không khỏi trầm mặc một lát, sau đó hắn cười nhạt đáp:
- Bởi vì đó là trang bị của cô, nó sẽ gắn liền với cô, nó không phải sức mạnh của tôi… Tường Vi, cô phải nhanh chóng làm quen với việc sử dụng nó, mà tôi cũng phải thích ứng với cuộc sống không có nó. Thích ứng mọi thay đổi ngay từ bây giờ, tương lai sẽ không có ai phải chật vật khi thiếu vắng một thứ tương đối quan trọng. Cô hiểu ý tôi chứ?
Nghe được những lời này, khuôn mặt của Tường Vi trong thoáng chốc liền trở nên tái nhợt. Những lời này…

Nửa phút im lặng kéo dài trôi qua, ngàn vạn sóng gió tuôn trào trong nội tâm sâu thẳm, Tường Vi hít sâu một hơi lấy lại tinh thần rồi nhoẻn miệng cười, nụ cười vô cùng tự tin, vô cùng xinh đẹp:
- Tôi hiểu rồi.
- Tốt, vậy thì chúng ta đi cứu những người sống sót tại thôn Xuân Lê.
Lại một lần nữa ngồi trên chiếc xe bán tải quen thuộc, lại một lần ngồi bên ghế phụ, lại một lần nghe âm thanh răn dạy quen thuộc, Hàn Phong không khỏi ngáp một tiếng che giấu cơn buồn nôn.
- Tôi đã nói với anh là phải đạp phanh khi muốn dừng, tại sao anh lại đâm đầu vào tường để dừng?
Thấy Tường Vi vẫn trách mắng về cái cách lái xe ngu xuẩn của mình, hắn không khỏi tuỳ tiện đổ lỗi cho Đổng Thành:
- Tôi đạp phanh rồi, nhưng tên kia có siêu năng lực khiến xe bị vẹo bánh.
Nghe lời bào chữa vô sỉ đầy tính dối trá này, Tường Vi không khỏi hừ nhẹ một tiếng lạnh lùng:
- Vậy giờ hắn b·ị b·ắt rồi, anh lên trước lái xe đi.
Hàn Phong cắn răng mắng thầm một tiếng sau đó cứng rắn đáp lại:
- Cô dám giao mạng nhỏ của mình vào tay lái của tôi sao. Được, để tôi lái.
“Đừng có đồng ý, bằng không cả hai đều sẽ c·hết.”
Mặt dày vô sỉ là bản tính, Hàn Phong rốt cuộc để cho Tường Vi phải chịu thua. Nàng vào số nhấn ga, lùi chiếc xe ra khỏi vách tường, sau đó nghiến qua lớp đất đá vụn vỡ dưới mặt đường mà thẳng hướng thôn Xuân Lê.
Cả hai không ai nói gì nữa, bất quá sau một phút chịu đựng sự im lặng, Tường Vi rốt cuộc phải thở ra một hơi mệt mỏi:
- Hàn Phong, anh hoàn toàn có thể buông xuống một chút cảnh giác, hoà nhập cùng với mọi người. Sống như vậy, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Hàn Phong lấy ra một khúc thịt nguội bên cạnh rồi vừa gặm ăn mấy miếng vừa tuỳ tiện đáp:
- Tôi vẫn hoà nhập mà, một lát nữa tôi sẽ có bài phát biểu tương đối não tàn, cô lắng nghe kỹ, đảm bảo sẽ thấy vô cùng xúc động, vô cùng có sức kết nối.
Tường Vi cắn môi một cái rồi kiên trì nói:
- Ít nhất khi ở bên cạnh tôi, anh có thể nói ra những lời thật lòng, sẽ không cần che giấu gì cả.
- Lời thật lòng hả? Khúc thịt nguội này thật khô cứng, tôi cần thêm chút sốt chấm, hay là cô giúp tôi một chút, làm thế này…
- Hỗn… Hỗn đản…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.