Chương 275: Tất cả đã được tự do
Chiến trường tiền tuyến, giao lộ Vạn Hoa
Âm thanh sợ hãi van xin, âm thanh than khóc rên rỉ, âm thanh chửi bới mắng nhiếc, âm thanh lạnh lùng ra lệnh, âm thanh ôn hoà trấn an, tất cả hoà trộn lại thành một bản giao hưởng xen lẫn giữa đau khổ và tuyệt vọng. Dưới ánh nắng chiều dần tắt, toàn bộ cư dân tại thôn Xuân Lê đã được tập trung đầy đủ.
Lý Võ Lạc, Sử Thắng, Lục Đại Nguyên chia ra đứng tại ba góc làm nhiệm vụ điều phối cư dân và tuyên truyền trị an, đội viên trấn Hi Vọng cũng đang tích cực làm việc hết công suất nhằm hết sức trấn an đám người sống sót, ngăn không cho bọn họ diễn tiến theo hướng loạn lạc:
- Mọi người hết sức bình tĩnh. Không nên hoảng loạn. Không nên phản ứng quá mức. Tất cả đều ổn định.
- Toàn bộ cao tầng thôn Xuân Lê đã bị giải quyết triệt để, mọi người sẽ được an toàn tuyệt đối.
- Trưởng quan, làm ơn tha cho chúng tôi, chúng tôi sẽ nghe lời mà, đừng bắt chúng tôi đứng tại đây….
- Trưởng quan, chúng tôi không có ý định phản kháng mà, chúng tôi sẽ an ổn, sẽ không đòi thêm thức ăn nữa mà…
- Đừng mà, Đổng đại nhân sẽ g·iết tôi mất…
- Huhuhu…
- Trưởng quan, tên khốn kiếp kia đ·ã c·hết thật rồi sao. C·hết tốt, c·hết tốt!
Những người này sống quá lâu dưới sự cai trị và áp bức của Đổng Thành, tâm thần đã chịu nhiều t·ra t·ấn tới mức c·hết lặng và tràn đầy nứt vỡ, tuyệt đại đa số đã bị ghim sâu vào tiềm thức một sự khủng hoảng và sợ hãi tới tận xương tuỷ, ngay cả tâm lý phảm kháng cũng không dám dâng lên.
Tất cả những người dám công khai phản kháng đều đ·ã c·hết, người còn sống đều là thân phận nửa dê hai chân, chỉ có cực ít người là ngậm một ngụm căm phẫn mà sống ẩn dật qua ngày, chờ đợi một cơ hội momg manh nào đó.
Tất cả bọn họ đã được Uông Tài, đệ đệ của Uông Hùng gom lại rồi tập trung tại đây, chuẩn bị chứng kiến một trong những sự kiện lớn nhất của thôn Xuân Lê kể từ sau tận thế.
Đứng tại một góc sân rộng ngay sát cạnh bên, Uông Hùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hơn 200 đội viên đang bị trói gô thành mấy hàng dài dưới đất. Những người này có người đang nằm vật ra đất ôm bụng rên rỉ đau đớn, có người đũng quần chảy đầy dịch mủ h·ôi t·hối, có người liên tục cúi đầu nôn khan, có người tạm thời hôn mê b·ất t·ỉnh.
Có khoảng hơn chục người ánh mắt lạnh lùng tràn đầy sự căm hận trừng mắt lớn giọng chửi đổng:
- Uông Hùng, mày dám phản bội đại đương gia, mày sẽ c·hết không có chỗ chôn.
- Mau thả bọn tao ra còn có cơ hội nhận một con đường sống.
- Đ**¥$€#&@₫!!!!
Những người này đều vì giả lệnh do Uông Hùng lừa dối mà bị tước đoạt tất thảy v·ũ k·hí, lại uống thêm nước có pha máu thây ma và thuốc sổ liều lượng cao, hiện tại tất cả đã bị rút cạn sức lực, kẻ thì t·iêu c·hảy, kẻ thì đau bụng n·ôn m·ửa, đánh mất phần lớn sức chiến đấu. Sau khi trúng độc và tiếp nhận “điều trị y tế” trong một lều dã chiến, bọn chúng lần lượt bị trói gô lại, ai dám phản kháng trực tiếp bị mấy chục đội viên trấn Hi Vọng cùng hơn hai chục đội viên đội phản loạn ngay lập tức trấn áp.
Có chênh lệch sức khoẻ và khí tài hoả lực cao áp chế, việc này thật sự tương đối nhẹ nhõm.
Dù kế hoạch đoạt quyền gây ra c·ái c·hết của 27 người nhưng Uông Hùng không hề phiền lòng. Hàn Phong giao cho hắn chỉ tiêu dưới 30 n·gười c·hết, hắn hiện tại coi như hoàn thành, hơn nữa những kẻ c·hết đều là tội ác tày trời, một lòng trung thành với Đổng Thành, hoàn toàn là hạng liều mạng hết thuốc chữa, có muốn chữa cũng không nổi.
Đối với lời đe doạ của bọn chúng, Uông Hùng càng là không thèm để vào mắt. Thôn Xuân Lê có hệ thống bộ đàm radio liên lạc, hành động bên kia vừa thành công là hắn đã được Hà Tam báo tin, nào có thể vì một tên Đổng Thành sắp c·hết tới nơi doạ sợ.
- Hàn thủ lĩnh thật đáng sợ, vậy mà bắt sống được đám người kia…
Lẩm bẩm mấy câu cảm khái, Uông Hùng lại quát lớn với đội viên xung quanh:
- Canh chừng cẩn thận, chỉ cần tên nào dám di chuyển khỏi vị trí chỉ một chút, lập tức b·ắn c·hết bất kể lý do!
- Rõ!
Quản lý phi phàm giả không phải công việc dễ dàng, bởi cứ 8 phi phàm giả thì sẽ có 1 người có công kích tầm xa, chỉ trói lại là không ăn thua, buộc phải dùng súng đạn nhìn chằm chằm mọi lúc hòng đề phòng đám người này phản kháng. Tốt nhất là cứ xử tử ngay khi nhận ra dấu hiệu bất ổn, thà vượt quá chỉ tiêu nhân mạng một chút còn hơn.
Đúng lúc này, xa xa chạy tới một hàng xe jeep, xe bán tải, xe tải chở quân được dẫn đầu bơi hai chiếc xe bọc thép BTR-60. Đại đa số những người ở đây đều trong lòng run lên, tâm trạng có chút vừa sợ sệt vừa lo lắng, chỉ có Lý Võ Lạc là nhẹ thở ra một hơi.
Hai chiếc bọc thép kia là trang bị của trấn Hi Vọng.
Quả nhiên sau khi xe bọc thép dừng lại, cửa xe mở ra, bên trong bước xuống rất nhiều người, tất cả bọn họ đều là cao tầng của hai căn cứ người sống sót, nhưng điểm khác biệt là một bên bị trói, một bên cầm đao kê ngang cổ, sẵn sàng làm ra hành động ngay lập tức.
Những cỗ xe phía sau cũng lần lượt dừng lại, cao tầng thôn Xuân Lê bị áp tải xuống, còn các tiểu đội trưởng trấn Hi Vọng thì nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.
Thấy những người này xuất hiện, đám đông người sống sót tại đây khoảnh khắc lâm vào im lặng, sau đó là ầm ầm dậy sóng.
- Kia… Kia không phải là Chương Tham, một trong ngũ tướng sao, là tứ đại tướng.
- Ngưu Quỳ, là một trong bát tiểu đầu mục, hắn lại bị trói.
- Khuất Kiến Thuỵ, hắn chính là người đã g·iết c·hết chị gái tôi.
- Bọn chúng đều bị trói.
Những người sống sót được tập trung lại giờ phút này đều kinh ngạc tới ngây người, cảm giác sợ sệt vô lực trước đó dần dần thay bằng thù hận và căm phẫn. Bọn họ bị áp bức, bọn họ khuất nhục cúi đầu sống sót, nhưng không có nghĩa bọn họ đồng ý với cuộc sống như vậy. Hiện tại nhìn những kẻ gây ra tội ác lần lượt bị trói chặt rồi dẫn qua trước mặt, tâm lý phản kháng của bọn họ rốt cuộc triệt để được giải khai.
Những đội viên thôn Xuân Lê đang bị trói gô dưới đất khi nhìn thấy từng tên cao tầng bị áp giải đi qua trước mặt mình thì đều triệt để lâm vào khủng hoảng, đặc biệt là hơn 10 tên đội viên cứng đầu nhất kia, âm thanh chửi bới tức giận đã nhỏ dần rồi nhỏ dần
Chờ cho tới khi nhị đương gia Bành Lực cụt cả hai tay bị Hà Tam áp giải tới, cùng với thủ lĩnh tối cao Đổng Thành bị Ngô Soái xách cổ như xác một bịch rác từ trên xe bước xuống, tâm trạng của những người ở đây đã hoàn toàn chia thành hai nửa.
Một bên là hoan hô ầm trời, bên còn lại thì c·hết lặng tới tái mét mặt mày. Đặc biệt là hơn chục gã đại hán chửi rủa thống mạ kịch liệt nhất hiện giờ đã hoàn toàn bị doạ sợ. Đây…
Tất cả cao tầng thôn Xuân Lê đều bị xách ngang qua trước mặt từng người từng người sống sót một, bọn chúng đều bị trói chặt bằng dây chão, chân tay cũng sớm đã bị bẻ gãy hết sạch, cả người mềm oặt như thịt nát, hiện tại chỉ có thể cúi gằm mặt rên rỉ thở dốc, cùng với cắn răng lắng nghe những lời thoá mạ rầm trời.
- Nhốt bọn chúng vào lồng sắt!
Ngô Soái đứng tại một bên hô to chỉ đạo, mấy đội viên dưới trướng đám người Hà Tam lúc này nhanh chóng tiến lên lôi ra hơn chục cỗ lồng sắt lớn, bên trong còn để sẵn dây treo cùng với những vệt máu lấm tấm đen kịt loang lổ.
Đây đều là những chiếc lồng sắt đã từng nhốt “dê hai chân” nhốt vật tế thần cho thi đàn cắn xé.
Nhìn thấy cảnh này, không ai ở đây là không hiểu bọn họ muốn làm gì. Có người hưng phấn thở gấp, có người sợ hãi tới mức khuôn mặt trắng bệch, có người nghiến răng nghiến lợi căm thù, càng nhiều người là đau thương khóc lớn.
Lần lượt tam đại tướng, tứ đại tướng, ngũ đại tướng, cho tới từng tiểu đầu mục một, mỗi tên sẽ bị nhốt vào một chiếc lồng sắt khác nhau, bị trói lại rồi treo lơ lửng trong không gian trong lồng, hoặc bị ghim chặt xuống sàn lồng lạnh lẽo.
Tới lượt Bành Lực bị áp giải lên, hắn bị dội cho một xô nước lạnh lên mặt cho tỉnh lại. Vừa mới lờ mờ mở mắt nhìn khung cảnh xung quanh, gã ngay lập tức kích hoạt kỹ năng phi ảnh hòng chạy trốn, nhưng Chu Vấn thoáng chốc biến mất rồi bốp một tiếng đã bay gã lăn lộn bảy tám vòng dưới đất như một miếng vải rách.
- Aaaaa… Lũ khốn nạn các người, đại ca ta sẽ…
Đau đớn cùng khuất nhục thoáng chốc bao phủ khiến Bành Lực không khỏi há miệng chửi ầm lên, nhưng khi nhìn tới thân ảnh Đổng Thành nằm hôn mê b·ất t·ỉnh tại đó, gã đã triệt để lâm vào ngu ngốc, trong lòng tràn ngập một cỗ kinh sợ cùng tuyệt vọng.
Đại ca vậy mà cũng b·ị b·ắt rồi, nói vậy chẳng lẽ…
Bành Lực nhanh chóng nhìn quanh một vòng, tất cả binh lực thôn Xuân Lê vậy mà đều chịu phải khống chế, cho khi nhìn tới Ngô Soái khuôn mặt trêu tức đang đứng khoanh tay tại chỗ đó, trong đầu hắn ầm ầm một tiếng vang vọng như thiên lôi nổ tung.
Chiếc xe bán tải chở theo Hàn Phong tiến tới khu vực trung tâm rồi dừng lại, hắn từ trên xe bước xuống đưa mắt nhìn quanh một vòng rồi chậm rãi đi lên đài cao.
Bên dưới sân rộng, âm thanh chửi rủa thoá mạ ngừng dần rồi im lặng triệt để, hàng trăm ánh mắt nhìn theo thân ảnh Hàn Phong. Có kinh ngạc, có sợ hãi, có khủng hoảng, có mờ mịt không rõ, có e dè, càng nhiều hơn chính là c·hết lặng.
Chẳng lẽ đây là kẻ thống trị tiếp theo của thôn Xuân Lê sao?
Hàn Phong đi lên bục cao rồi dừng lại, hắn xoay người đối diện hàng trăm ánh mắt bên dưới rồi vung tay lên ra lệnh:
- Thu lại súng ống!
Nghe mệnh lệnh của hắn, mấy chục đội viên trấn Hi Vọng đều đồng loạt thu lại súng đạn, tay rời cò súng, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng rút cạn sát khí, chỉ có sự cảnh giác là vẫn luôn luôn dâng cao.
- Xoá bỏ vòng vây!
Mệnh lệnh tiếp theo của Hàn Phong được ban bố, đội viên thôn Xuân Lê lại tiếp tục rởi khỏi vị trí trực chiến mà tiến về bên cạnh xếp thành hai hàng nghiêm chỉnh, vòng tròn bao vây mấy trăm người đã toàn bộ bị loại bỏ. Những đội viên được chiêu hàng tại thôn Xuân Lê sau phút luống cuống kinh ngạc thì cũng nhanh chóng tuân theo mệnh lệnh, sau đó dựa theo chỉ đạo của cấp trên lần lượt lui lại.
- Cởi trói!
Mệnh lệnh thứ ba của Hàn Phong được ban hành, lần này nó đã được thực hiện rất nghiêm chỉnh và nhanh chóng, hơn 200 binh lính thôn Xuân Lê được giải khai giam giữ trong không khí cực độ ngơ ngác.
Sau khi nhìn tất cả mọi việc đã được chuẩn bị xong, Hàn Phong mới nhìn một vòng đáp tất cả những ánh mắt bên dưới rồi bình tĩnh giới thiệu:
- Xin chào mọi người. Tôi là Hàn Phong, là một nhân viên văn phòng, cũng là một người may mắn sống sót giữa tận thế khốc liệt này.
Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục cao giọng hô lên:
- Tôi tuyên bố, kể từ giờ phút này, tất cả mọi người bất kể già trẻ, lớn bé, nam nữ, phi phàm giả hay người bình thường, bất kể xuất thân, bất kể địa vị trước tận thế hay sau ận thế… Tất cả đều đã được tự do, có thể thoải mái rời đi bất kỳ lúc nào.
———
Cho tác xin 1 Like 1 comment ủng hộ là ấm lòng lắm rồi ~.