Chương 276: Ba việc muốn làm
Nghe được lời này của Hàn Phong, tất cả mọi người phía dưới đều ngẩn ngơ, sau đó là một sự kinh ngạc xen lẫn khó tin bắt đầu cấp tốc lan toả:
Tự… Tự do? Rời đi bất kỳ lúc nào mà không gặp ngăn cản?
Đơn giản như vậy.
Những người sống sót bình thường nhất tại thôn Xuân Lê đều hoang mang nhìn nhau, trong lòng theo đó hiện lên muôn vàn cảm xúc không tên. Có sợ hãi, có bồn chồn lo lắng, có hoảng hốt gấp gáp, có vô lực kiệt sức, sau đó toàn bộ hoá thành những giọt nước mắt đục ngầu chậm rãi rơi xuống. Bất kể lời này của người tên là Hàn Phong đang đứng trên cao kia là thật hay giả, giờ phút này bọn họ cũng đã cảm thấy một sự giải thoát từ sâu trong nội tâm.
Ngay cả đám tù binh thôn Xuân Lê vừa được cởi trói cũng là khuôn mặt tràn ngập kinh ngạc xen lẫn không thể tin nổi. Bọn họ tưởng chừng như sắp sửa bị hành quyết tập thể tới nơi, sắp sửa c·hết sạch dưới vô số những họng súng đen ngòm xung quanh tới nơi, thế nhưng một câu của Hàn Phong lại khiến cho bọn họ đi từ địa ngục trở lại thiên đường.
Cứ như vậy được thả?
Mười mấy binh lính trung thành nhất với Đổng Thành cũng được cởi trói, bọn họ vốn đang vô cùng tuyệt vọng, lúc này giống như vớ được một chiếc phao cứu sinh, một người trong đó lập tức kêu to:
- Hàn thủ lĩnh, anh nói thật chứ?
- Anh sẽ không ngăn cản chứ?
Hàn Phong bình tĩnh giơ tay lên nói:
- Mọi người có thể lựa chọn giữa việc rời đi và ở lại. Những người ở lại sẽ được tiếp nhận bảo hộ từ trấn Hi Vọng, sẽ được đảm bảo về tính mạng và tài sản cá nhân, cũng như cung cấp chỗ ở an toàn, thực phẩm từ tổ chức.
- Những người sống sót rời đi cũng sẽ được cung cấp lương thực và nước uống cho 2 ngày đi đường, tài nguyên đã được chuẩn bị sẵn.
Theo lệnh của hắn ban bố, hai chiếc xe tải cực lớn chở theo rất nhiều những bao vải nhỏ và chai nhựa 1,5 lít đựng nước cũng được chở tới. Mười mấy gã binh lính vốn trung thành với Đổng Thành nhìn tới cảnh này, sau đó hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cắn răng một cái lảo đảo bước qua, từng người từng người ôm một đống lớn vật tư rồi nương theo đại lộ Vạn Hoa chạy về phía sau.
Không chỉ có họ, hai mươi mấy người nữa bao gồm cả tù binh, cả người sống sót thông thường đều ào ào tiến lên nhận lấy vật tư rồi rời đi. Trong số này có những người vì làm quá nhiều việc ác mà sợ sau này bị “trả thù” có người vì quá hoảng sợ mà chỉ muốn trốn thật nhanh, có người vì nương theo hiệu ứng mà làm theo người bên cạnh.
Chỉ sau 15 phút, tổng cộng hơn 40 người đã đồng loạt rời đi, chủ yếu là nhóm tù binh, khung cảnh chật vật nhìn qua có chút hơi hỗn loạn. Trong quá trình này tất nhiên không có bất kỳ sự ngăn cản nào từ nhóm đội viên trấn Hi Vọng, lời đảm bảo của Hàn Phong được thực thi tuyệt đối.
Sau 20 phút, nơi này mới coi như an tĩnh lại, những người ở lại hầu hết đều là người thường, hoặc nhóm tù binh có năng lực “bình thường” hoặc nhóm người đang kiệt sức vì trúng độc nước uống.
Bọn họ phần lớn còn đang ngơ ngác bàng hoàng chưa kịp phản ứng, một phần đã lấy lại được tư duy thì cũng hiểu rõ sự thật rằng 2 ngày lương thực sẽ chẳng đảm bảo được bất kỳ điều gì trong tận thế nguy hiểm này, lang thang dã ngoại chỉ có c·hết chắc, một phần thì ôm tâm lý hi vọng vào cái vị tên Hàn Phong kia, hi vọng hắn không độc ác như Đổng Thành, một phần vì sợ nếu có rời đi cũng sẽ âm thầm bị g·iết c·hết, thà ở lại xem xét rồi sẽ tìm cách trốn sau.
Cuối cùng số lượng gần 600 người thôn Xuân Lê chỉ còn khoảng hơn 500 người, tất cả đều nuốt nước bọt nhìn tới thân ảnh đang đứng trên đài cao, muốn xem hắn sẽ làm điều gì tiếp theo.
Hàn Phong nhìn không khí đã dần dần an tĩnh lại thì mới nghiêm túc giơ tay lên nói:
- Tôi xin giới thiệu lại một lần nữa, tôi là Hàn Phong, thủ lĩnh trấn Hi Vọng.
Lần giới thiệu thứ nhất hắn tự xưng là một người sống sót bình thường, một nhân viên văn phòng bình thường, đây tất nhiên là để kéo gần khoảnh cách, xoa dịu sự cảnh giác, cùng với thể hiện ra bộ mặt thân thiện của mình. Những người ở lại này tương lai chính là “con dân” tại trấn Hi Vọng, hắn tất nhiên phải giới thiệu lại lần 2 cho rõ ràng địa vị của bản thân.
- Hôm nay tôi có mặt tại đây là do nhận được thư cầu cứu của nhiều người về tên thổ phỉ Đổng Thành đang làm vô số chuyện thương thiên hại lý. Với việc tận mắt chứng kiến sự độc ác của hắn ta, cùng với sự khổ cực của cư dân thôn Xuân Lê, tôi đã quyết định huy động tất cả lực lượng của trấn Hi Vọng nhằm giải phóng nơi này!
Muốn làm chuyện gì thì cũng cần đầy đủ lý do, mục tiêu, đại nghĩa. Lý do sao, chuyện nhỏ, đại nghĩa sao, càng là chuyện nhỏ, mục tiêu sao, đã hoàn thành.
- Mọi người đã quyết định ở lại mà không rời đi, hẳn là đang rất thắc mắc không biết trấn Hi Vọng là nơi nào, có phải là nơi đủ an toàn, đủ lành mạnh để sinh sống hay không? Tôi xin được thô sơ giản lược giới thiệu như sau.
- Trấn Hi Vọng nằm tại khu đô thị Thanh Hà, được lấy theo tên của trường tiểu học Hi Vọng. Đó là nơi sinh sống của hơn 400 người với đa số là phụ nữ và trẻ em. Nơi này có sự bảo hộ của các quân nhân thuộc tiểu đoàn 531, của cảnh sát huyện Liễu Lâm, của các phi phàm giả với xuất thân từ thường dân, giống với mọi người, và giống với tôi.
- Nguyên tắc đầu tiên tại trấn Hi Vọng chính là tự do. Mọi người có thể tự do gia nhập, tự do rời đi, tự do lựa chọn công việc, tự do lựa chọn nơi ở, tự do lựa chọn quy đổi đồ ăn thức uống, tự do lựa chọn tài nguyên bản thân mong muốn.
- Nguyên tắc thứ hai của trấn Hi Vọng là công bằng. Tất cả nghĩa vụ và quyền lợi đều được áp dụng đồng đều cho tất cả mọi người, được thể hiện rõ ràng thông qua thông cáo chung và bảng quy đổi cống hiến.
- Nguyên tắc thứ ba chính là dân chủ, tất cả mọi người đều có thể đề xuất ý kiến thông qua phòng hội nghị…
- Nguyên tắc thứ tư là quyền cá nhân, quyền cá nhân lớn nhất chính là quyền bất khả x·âm p·hạm về thân thể, danh dự, nhân phẩm…
- Nguyên tắc thứ năm là an toàn, tất cả cư dân đều được bảo hộ an toàn, cũng như hành vi phải đảm bảo an toàn cho người khác…
- Nguyên tắc thứ sáu là…
Trọn vẹn 9 nguyên tắc được Hàn Phong nghiêm túc ban bố, để cho tất cả những người phía dưới đều lâm vào trong xúc động xen lẫn khó tin. Đối với những đội viên trấn Hi Vọng, những điều này hoàn toàn là sự thật, và nó đang diễn ra đúng như vậy, nhưng đối với cư dân thôn Xuân Lê, trải qua ngàn vạn áp bức từ Đổng Thành, bọn họ đ·ã c·hết lặng tới mức nghĩ rằng tận thế sẽ không có một nơi nào như vậy cả…
- Là sự thật sao…
- Trấn Hi Vọng…
- Huhuhu…
- Hàn Phong, Hàn thủ lĩnh…
Hàn Phong chờ cho thanh âm bàn tán xôn xao bình tĩnh lại thì phất tay nói:
- Tôi không phải là người thích quá nhiều lời, tôi là người thích dùng hành động nhiều hơn. Việc đầu tiên tôi làm là trao lại tự do và quyền cá nhân cho mọi người. Tôi ở đây tuyên bố, cụm từ “dê hai chân” sẽ phải bị xoá bỏ. Từ nay về sau, tuyệt đối không được phép nhắc lại.
Nghe được tuyên bố của Hàn Phong, hơn 50 nữ nhân vừa mới được cứu từ lồng sắt lập tức khóc rống lên. Bọn họ bị làm nhục, bị n·gược đ·ãi t·ra t·ấn, bị muôn vàn đ·ánh đ·ập khuất nhục, bị đem làm công cụ tiết dục cho tất cả mọi người, thậm chí chuẩn bị bị đem ra làm vật hiến tế. Nhưng bọn họ đã được Hàn Phong giải cứu, đã được chữa thương, đã được cung cấp y phục, cung cấp thức ăn nước uống, cung cấp sự bảo hộ an toàn.
Nghe tiếng khóc của bọn họ, rất nhiều người sống sót khác đều chợt bừng tỉnh. Có người bị lây dính cảm động mà khóc theo, có người cắn răng đau lòng vì thân nhân đã sớm c·hết, có người thở phào vì thứ kinh tởm kia bị xoá bỏ, cũng có nhiều người xấu hổ mà cúi đầu, bọn họ đã từng tham gia trực tiếp vào cái gọi là “chuồng dê” kia.
Hiện tại xem như đã khác rồi.
Hàn Phong tiếp tục giơ tay lên nói:
- Việc thứ hai tôi muốn làm chính là khiến những kẻ đầu sỏ phải trả giá. Tất cả những người chủ mưu bày ra sự độc ác này, ngày hôm nay sẽ phải chịu đựng chính những điều ác độc mà chúng gây ra.
Theo mệnh lệnh của hắn ban bố, 12 chiếc lồng sắt nhốt 12 người đứng đầu thôn Xuân Lê được xe tải xệt xệt kéo thẳng về hướng trung tâm giao lộ Vạn Hoa.
Bành Lực bị nhốt trong một chiếc lồng sắt, hắn lúc này trong mắt đã triệt để lâm vào hoảng loạn cùng sợ hãi, bởi vì hắn biết bản thân sắp phải đối diện với điều gì. Đây là sự thật, đây là sự thật sao, tại sao mới buổi trưa còn an ổn, tới buổi chiều đã diễn tiến thành cái dạng này.
- Không, đừng, tha cho tôi, tôi bị Đổng Thành ép buộc, tôi sẽ cải tà quy chính, tha cho tôi đi mà…
Đổng Thành vốn là đang ngất xỉu vì thương thế linh hồn, lúc này hắn cũng bị nhốt trong một lồng sắt, vài đội viên trấn Hi Vọng tiến lên phóng xuất mấy luồng quang mang trị liệu, lại dội xuống một xô nước lạnh, hắn ta lập tức được cứu tỉnh.
Mới tỉnh lại từ ngất xỉu, Đổng Thành đã nghe thấy Bành Lực đang kêu khóc ở một bên, càng nhận ra tình trạng của bản thân hiện tại thế nào. Hắn vừa muốn thử phản kháng, lại phát hiện xương cốt cả người sớm gãy vỡ, đồng thời một luồng công kích tinh thần như thác lũ chợt ập xuống đỉnh đầu, chấn cho hắn đau đớn tới thổ huyết.
- Aaaaa… Hàn Phong, tao có c·hết cũng không tha cho mày… Oẹ… Ộc ộc…
Âm thanh thê lương thảm thiết của hắn điên cuồng truyền ra rồi vang vọng khắp mọi ngóc ngách, nhưng không có ai đáp lời, tất cả đều dùng ánh mắt căm thù xen lẫn phẫn hận mà nhìn qua, giống như muốn rút gân lột da đối phương.
Trên thực tế có tới hơn chín phần cư dân thôn Xuân Lê căm hận Đổng Thành, bất kể là nam hay nữ, bất kể là thường dân hay binh lính. Hắn quá hung dữ, quá độc tài, làm việc quá sức ghê tởm, sẵn sàng g·iết người trái ý, kể cả binh lính dưới trướng cũng thường xuyên bị bỏ lại hoặc b·ắn c·hết ngay tại chiến trường. Mọi người ở đây phần lớn là sợ hãi chứ không hề có kính phục.
12 chiếc lồng sắt được kéo tới giữa giao lộ Vạn Hoa, nơi chồng chất b·om x·ăng và trận địa vây khốn thây ma, sau đó từng người bên trong bị đội viên dùng gậy sắt chọc tới da thịt xước nát, máu tươi chảy ròng ròng, âm thanh kêu khóc vang tận 9 tầng trời.
Dù tràng cảnh huyết tinh vô cùng đáng sợ nhưng không có bất kỳ người nào dâng lên đồng cảm, chỉ có tâm trạng hưng phấn và thoả mãn khi báo được mối hận trong lòng càng lúc càng lan tràn. Nhưng người “trung thành” với cao tầng thôn Xuân Lê, sớm đã rời đi cả rồi.
Qua mười mấy phút, đám thây ma đầu tiên đã ngửi được mùi máu tươi của nhân loại mà mò tới bao vây lấy hơn chục chiếc lồng sắt, chúng nó thò tay qua vách lồng, trèo l·ên đ·ỉnh, cào cấu xung quanh, âm thanh la hét sợ hãi tràn đầy tuyệt vọng bắt đầu điên cuồng truyền ra.
Hơn 500 người tại thôn Xuân Lê đứng ở xa xa, dưới hình ảnh đầy tính trùng kích này, hơi thở theo đó càng lúc càng trở nên dồn dập.
Hàn Phong lại giơ tay lên cao giọng nói:
- Việc thứ ba mà tôi muốn làm chính là hoàn thành đưa tiễn vong linh những người xấu số đã ngã xuống, đồng thời chính thức thanh tẩy mọi tội ác tại đây!
Một chiếc xe bán tải chở theo mấy cỗ quan tài chậm rãi chạy tới, mấy đội viên theo đó tiến lên sắp xếp quan tài cẩn thận, xung quanh cũng được bài trí hoa khô, vải trắng, y phục, trâm cài tóc, gương, son phấn nước hoa, những khung ảnh trống rỗng không có mặt người, những lá thư đầy chữ và biểu tượng trái tim, gậy chống cho cụ già, thắt lưng cho nam nhân, giày hoa cho nữ nhân, vài khẩu súng trường, vài cây roi da, vài sợi dây thừng, dây thép dính máu…
Còn có một chiếc nôi nho nhỏ cho trẻ em sơ sinh, bên trong nôi đựng đầy gấu bông và đồ chơi, còn có một đôi cánh chim trắng muốt ngưng đọng từ băng đá bao phủ bên ngoài.
- Huhuhu….
- Con ơi, con của tôi…
- Cha ơi, cha…
- Anh trai tôi đ·ã c·hết rồi…
- Mẹ ơi mẹ…
- Em gái tôi…
Trước đó là hưng phấn vì báo được đại thù, hiện tại chính là đau đớn tột cùng vì vô tận hình ảnh của thân nhân tràn ngập tâm trí, âm thanh khóc thương thảm thiết xuyên thủng chín tầng trời, áp đảo toàn bộ âm thanh từ đám người cao tầng Xuân Lê, áp đảo cả âm thanh khò khè kinh tởm từ lũ thây ma càng lúc càng đông đúc.
Thây ma càng lúc càng đông, giao lộ Vạn Hoa đã trở thành biển thây ma đông nghịt, 12 chiếc lồng sắt sớm đã bị phá tan, người bên trong bị xé xác rồi ăn tươi nuốt sống tới không còn một mảnh tóc.
Hàn Phong bàn tay nhẹ nhàng phất một cái, băng tuyết ngập trời theo đó bắt đầu trùng động lả lướt rơi xuống, không khí lạnh lẽo bao phủ toàn bộ bốn phương tám hướng, bao phủ đám người tại đây, hắn nhìn về phía giao lộ Vạn Hoa xa xa mà trầm giọng hô lên:
- Thanh! Tẩy!
Ầmmmmmm…
Ầm ầm ầm…