Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 278: Khu thử nghiệm




Chương 278: Khu thử nghiệm
Ở trong nhà kho này đủ 15 phút, tiêu hao tới chỉ còn 7 điểm trí lực, làm ra kha khá thử nghiệm, “lỡ tay” g·iết c·hết 4 người có kỹ năng tầm xa, Hàn Phong cuối cùng mới tạm thoả mãn rời đi. Khuôn mặt hắn tràn đầy nét suy tư, còn có thêm hiểu ra, còn có thêm tiếc nuối, có thêm hưng phấn, cùng với rất nhiều nghiêm trọng.
Càng hiểu biết nhiều, càng sợ hãi nhiều.
Đòn Hồn Áp nếu đủ uy lực, trên cơ bản sẽ khiến cho thể linh hồn bị ép sụp tới mức dẹp lép. Sau khi bị ép sụp, linh hồn sẽ thong thả “phồng” trở lại trạng thái bình thường, rất đàn hồi, giống như quả bóng bay được bơm hơi rồi bị ép bẹp, rồi lại bơm hơi vậy.
Quá trình này nhìn thì tưởng như không có gì, sau một khoảng thời gian an ổn nhất định, thể linh hồn sẽ sinh long hoạt hổ như cũ. Đó là trong trường hợp chỉ trúng một đòn hồn áp duy nhất… Thế nhưng nếu liên tục trúng Hồn Áp, quá trình căng phồng rồi ép dẹp này diễn ra liên tục kéo dài, vậy thì linh hồn sẽ gặp phải tổn thương li ti rất khó có thể đánh giá tác động.
Linh hồn một khi bị tổn thương, vậy thì nó sẽ phát ra những tín hiệu “lệnh” trái với lẽ thường. Ban đầu thì rất khó nhận ra, nhưng lâu dần, những lệnh này sẽ tràn đầy méo mó, tràn đầy sự bất thường nứt vỡ, suy nghĩ sinh ra chẳng những không đủ thuần khiết mà còn bị pha tạp cực kỳ nhiều thông tin dị biệt, khiến cho cách hành xử của nhân loại dần dần trở nên khác hoàn toàn so với chính họ tại buổi sơ khai ban đầu.
Chẳng những vậy, v·ết t·hương từ Hồn Áp còn mang theo ác ý của người sử dụng, nó sẽ khắc vết tích ác ý lên thể linh hồn, tạo thành những v·ết t·hương ác ý. Khi thể linh hồn “chảy nước” toàn bộ thể tâm trí sẽ theo đó bị ô nhiễm, ngập tràn những suy nghĩ ác ý.
- Thể thao túng Manipulate, nhiệm vụ của nó tới với thế giới này, chính là để làm ô nhiễm nhân loại…
Nhân loại trúng càng nhiều đòn công kich tâm linh như Hồn Áp thì càng giống với quái vật điên cuồng hơn, quá trình này diễn ra rất thong thả từ tốn, nhưng khi qua mỗi một trận chiến dài hơi, người ta đều sẽ vặn vẹo méo mó hơn, điên cuồng hơn, và mất “nhân tính” hơn.
Điều đáng sợ nhất là không phải ai cũng có thể phát hiện ra thể linh hồn của bản thân bị ô nhiễm. Suy nghĩ do chính mình tạo ra, do chính bản thân kiểm soát, cớ sao mà bị lệch lạc được, ai cũng sẽ nghĩ như vậy… giống như chẳng ai nghi ngờ cái tay này không phải tay của mình, cái chân là chân của người khác, khuôn mặt này đã bị vặn vẹo, đôi mắt đang đọc truyện thực chất là do suy nghĩ của một thứ kỳ quái không tưởng nổi đang gián tiếp thao túng.
“Rốt cuộc con người rồi sẽ biến thành cái dạng gì?”
Đây chính là một trong những điều tiếc nuối cùng hưng phấn của Hàn Phong. Hắn không phải Thể Thao Túng, vừa không mạnh bằng đối phương, vừa kém ác ý hơn đối phương, không thể nghiên cứu tường tận vấn đề này. Nhưng nếu có thể nghiên cứu kỹ vấn đề này, tìm ra nguyên lý của nó, khắc chế hoặc xoa dịu tác động của nó, vậy thì hắn có thể đảm bảo tương lai sẽ bớt hắc ám hơn, nhân loại sẽ không còn thong thả phát điên nữa.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nhếch miệng cười tự giễu:
- Hàn Phong ơi Hàn Phong, mày vừa rồi còn bị bọn họ chửi là đồ quái vật, đồ mất nhân tính, đồ điên dại, thế nhưng tại sao mày lại dâng lên suy nghĩ “vì nhân loại” như vậy. Đây vốn không phải bản tính của mày…
Sau khi suy ngẫm vấn đề này, hắn lại nghĩ tới một trong các chức nghiệp xuất hiện trong bảng chức nghiệp.
“An Hồn Sư”
Một chức nghiệp ẩn mà thẻ chức nghiệp sơ cấp không thể xem xét, không thể học tập, không có dữ liệu. Nhưng từ cái tên này hẳn có thể đoán ra đại khái tác dụng của nó là gì
Ném vẫn đề này ra sau đầu, Hàn Phong rảo bước tới nhà kho bên trái.

Nơi này đang giam giữ 9 người sống sót, lúc này họ đang kinh hồn táng đảm nhìn qua một nam thanh niên với vóc dáng cao gầy và khuôn mặt luôn nở một nụ cười dữ tợn, người này đang khuấy một cái nồi gì đó đen kịt toả ra hương vị vô cùng kỳ dị, chỉ cần ngửi một chút cũng đủ khiến cho người ta váng cả đầu, nhưng sau đó lại biến thành có chút tê dại, thông suốt.
Âu Dương Tà, trưởng phòng nghiên cứu thử nghiệm hậu tận thế, người “tìm ra” 4 loại rau dại có thể ăn được.
Hắn cũng là người tìm ra chính xác liều lượng máu thây ma mà một người có thể hấp thụ qua đường ăn uống, vừa đủ để gây thương tổn tới hệ tiêu hoá, chưa đủ để hoá thành thây ma.
Bên cạnh hắn ta là phụ tá Đoàn Thanh, một thiếu niên mới 12 tuổi, Hàn Phong nhớ cậu nhóc này còn một cô em gái nhỏ 7 tuổi, cũng không biết hiện tại đang làm công tác gì.
Thấy Hàn Phong bước vào, 9 người đang bị giam giữ kia chợt khóc rống lên, sau đó là liên tục van xin tha mạng.
Hàn Phong giả bộ như bị điếc, hắn tiến tới bên cạnh Âu Dương Tà thản nhiên hỏi:
- Cậu đang thử nghiệm thứ gì?
Âu Dương Tà thấy Hàn Phong thì vội vã cười lên đầy lạnh lẽo:
- Thủ lĩnh, Đoàn Thanh mới tìm thấy thực vật này mọc ở gần bờ sông Lệ Giang, chỉ cần ngửi hoa của nó cũng khiến người ta bị choáng váng đầu óc, nhưng sau cái choáng váng đó lại biến thành suy nghĩ rất nhanh, rất mượt mà, tỉnh táo cả ngày cứ như là uống một lít cà phê vậy…
Hàn Phong nghe vậy thì nhướng mày, thực vật này đúng là đủ kỳ dị, hắn không khỏi hứng thú hỏi:
- Vậy cậu định làm gì với nó?
Âu Dương Tà lập tức hưng phấn đáp lại:
- Tôi muốn thử đun hoặc nướng nó lên, chia ta ngưng tụ thành hai phần phân lớp lỏng và đặc, xem có thể tách hai cái tác dụng này ra không? Khi nào mất ngủ thì ta dùng tác dụng choáng váng, khi cần thức thì dùng tác dụng tỉnh táo…
“Cái quái gì đây? Mai thuý đột biến à?”
Hàn Phong trong đầu không khỏi hiện lên một cái suy nghĩ quái dị, sau đó là ném nó vào sọt rác, hắn chỉ mấy người đang kêu khóc rồi nhàn nhạt nói:
- Mặc kệ cậu, tôi cần thêm một tới hai loại rau dại nữa, yêu cầu phải mọc phổ biến và có hạt giống để trồng được, hoặc ít nhất là bằng cách nào đó trồng được, họ sẽ là cộng sự của cậu.
- Tuân lệnh.
Hàn Phong bàn giao xong thì quay qua 9 người đang kêu khóc rồi bình tĩnh nói:

- Đừng ồn ào nữa, các vị sẽ không bị ảnh hưởng tới tính mạng đâu. Ở nơi này đủ 9 ngày, mỗi người sẽ được nhận mức đãi ngộ tương đương đội viên chính thức, đồng thời đền bù 100kg lương thực.
“Nếu các người còn sống.”
Tự bổ sung thêm một câu trong lòng rồi xoay người rời đi, Hàn Phong ánh mắt có chút cắn rứt sau đó hoá thành bình lặng. Dạo gần đây đãi ngộ công tác càng ngày càng cao, số lượng người đồng ý tham gia thử nghiệm tụt giảm thê thảm, kiếm ra một người tình nguyện thử thực phẩm mới khó hơn lên trời. Thôi thì hắn lại tiếp tục lấy cái danh nghĩa “vì nhân loại” ra mà lấp liếm.
Nếu Đổng Thành mà muốn làm việc này, e rằng hắn ta có thể huy động tới 90 người để thử nghiệm mà không chút suy nghĩ. Bất quá tên kia quá mải mê tìm kiếm “thiên tài địa bảo” của nhiệm vụ sơ cấp, hoàn toàn bỏ bê xây dựng thế lực một cách ổn định, thời gian trị vì thôn Xuân Lê có lẽ chẳng có mấy thành tựu đáng kể.
Ném nốt chuyện này ra sau đầu, Hàn Phong rời khỏi nhà kho này, bên ngoài đã sớm chờ đợi 3 cái tiểu đội trưởng.
Ba tên thổ phỉ, thêm Hàn Phong, vậy là 4 tên.
Bốn tên thổ phỉ này là bốn tên ít dâng lên “phản cảm” nhất đối với vài hành động có chút vặn vẹo độc ác.
Hàn Phong lúc này nhìn ba người rồi thản nhiên nói:
- Chuyện hôm nay cần phải giữ kín, tốt nhất đừng có uống rượu say, lúc bình thường cũng không cần nghĩ tới.
Nghe Hàn Phong nói vậy, bọn họ đều vội vã cúi người nói:
- Dạ, thủ lĩnh.
Giữ kín khi bình thường rất dễ, khi uống rượu say tất nhiên là ám chỉ cần phải kín đáo ngay cả khi thiếu tỉnh táo, còn không nghĩ tới là tránh loại người phi lý như Tường Vi.
Đạt được xác nhận, Hàn Phong tiếp tục nhìn một vòng khu xưởng này rồi nói:
- Chia ca ra trực, mỗi người một ngày luân phiên, thứ tự các vị tự sắp xếp, nhưng tốt nhất không ai nên trường kỳ ở nơi này quá 3 ngày. Hôm nay là ai?
Ba người này thảo luận một hồi, cuối cùng lấy Triệu Nhược Pháp trực ngày đầu tiên.
Chờ cho hai người kia rời đi, Hàn Phong mới bình thản hỏi hắn:

- Nghe nói em gái anh gặp chút vấn đề?
Triệu Nhược Pháp nghe Hàn Phong nhắc tới điều này, trong mắt không khỏi xuất hiện đau thương và ân hận nồng đậm, hắn hơi nghẹn một chút rồi trầm giọng nói:
- Đại… Thủ lĩnh, đúng vậy, nó hiện tại đã gần như phát điên rồi… Tôi không biết làm cách nào nữa, ngay cả Thường Vân có kỹ năng Huyền Hồ Tế Thế tam giai cũng không thể cứu chữa được…
Nói tới em gái của mình, Triệu Nhược Pháp hoàn toàn gột sạch vẻ lạnh lùng dữ tợn bên ngoài, hắn ta đã trở thành một người anh trai đích thực đang gần như phát điên vì không lo lắng được cho đối phương.
Hàn Phong cân nhắc mấy giây rồi nói:
- Trấn Hi Vọng có rất nhiều bác sĩ, là bác sĩ có chuyên môn cao, có lẽ có thể chữa trị cho em gái của anh được. Tôi cũng có hai cách có thể thử, tuy nhiên cần phải thực nghiệm khá nhiều…
Triệu Nhược Pháp nghe vậy không khỏi sảng hồn, hắn ta ngay lập tức lên tinh thần mà dồn dập hỏi lại:
- Thủ… Thủ lĩnh, là thật sao?
Hàn Phong sơ lược giải thích qua về tác dụng của Nhẫn Áp Đặt và Nhẫn Vặn Vẹo.
Từ trải nghiệm của bản thân ngày hôm nay, hắn có thể nếm thử cách thứ nhất là vặn vẹo những suy nghĩ điên loạn qua hướng bình thường, hoặc cách thứ hai cố định thể linh hồn nữ tử kia, khiến tất cả suy nghĩ của nàng ta biến thành bình thường, trạng thái phát điên sẽ được xoá bỏ.
Bất quá, đây đều là trị ngọn không trị gốc. Thứ nhất thời gian tác dụng của kỹ năng gia trì đều có giới hạn nhất định, mà thời gian hồi chiêu lại quá dài, không thể liên tục cứu chữa. Thứ hai là nếu suy nghĩ điên loạn không tới từ thể linh hồn mà tới từ nơi khác, vậy bộ đôi nhẫn này vô hiệu.
Nhưng chưa thử thì sao biết.
Triệu Nhược Pháp sau khi nghe Hàn Phong phân tích thì cắn răng nói:
- Thủ lĩnh, nếu anh có thể cứu chữa được cho em gái của tôi, tôi sẽ bán cái mạng này cho anh.
“Không phải tên này bán một lần để đổi lấy mạng của Đổng Thành rồi à, sao lại bán lần nữa?”
Tự hỏi một câu trong lòng, Hàn Phong thản nhiên phất tay nói:
- Không cần nghiêm trọng như vậy, cậu cứ thực hiện tốt nhiệm vụ được giao là được. Được rồi, đêm nay cậu trực ở đây, ngày mai quay lại căn cứ sẽ có quyết định bổ nhiệm chức vụ sau.
Triệu Nhược Pháp nghe vậy thì thở dài một hơi nói:
- Đa tạ thủ lĩnh, xin anh chờ một lát, tôi sẽ đưa em gái đi cùng với anh trở về căn cứ ngay.
Vị “chủ nhân” mới này cũng không tệ lắm. Không, phải nói là quá tốt, so với Đổng Thành thì tốt hơn gấp vạn lần.
———

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.