Chương 279: Trấn an
Nếu để Hàn Phong biết những suy nghĩ trong đầu Triệu Nhược Pháp hiện tại, hắn khẳng định sẽ đỏ mặt rồi cắn răng vì xấu hổ.
Hắn đánh chủ ý lên nữ tử kia là mang mục đích muốn tìm kiếm một cái vật thí nghiệm sát chiêu hợp tiêu chuẩn nhất. “Tự nguyện” không sợ hãi, rất có tính liên tục, từ đầu tới cuối không thay đổi suy nghĩ, còn có, ừm, không phản kháng… Cái này thật sự là có điểm thất đức, bất quá, mục đích chân chính tất nhiên là bao gồm cả việc chữa trị cho đối phương.
“Được rồi, vì “nhân loại”…”
5 phút sau, Hàn Phong đã ngồi trên ô tô lên đường trở về trấn Hi Vọng.
Cùng xe với hắn còn có thêm một cái nữ tử từ đầu tới cuối đều im lặng như tờ. Nghe Triệu Nhược Pháp nói, thi thoảng nàng ta sẽ phát điên, trạng thái tương đối tồi tệ.
- Haizzz…
Hàn Phong vừa nhìn nàng ta thì không khỏi âm thầm thở dài, hắn rốt cuộc biết tại sao Đổng Thành lại chơi đùa nàng ta tới mức phát điên.
Nữ tử này quá đẹp.
Thiếu nữ Triệu Băng Vũ vừa tròn 18 tuổi, vóc dáng thân hình không phải quá nổi bật, nhưng khuôn mặt thực sự giống như một búp bê thiên sứ vậy. Mỗi đường nét đều vô cùng mềm mại thanh thuần, nhất là đôi mắt đen nhánh sâu thẳm kia, thật giống như cả bầu trời sao đang nhẹ nhàng phát sáng.
Ngồi bên cạnh nàng ta còn có một cái thiếu phụ chừng 40 tuổi, nhan sắc tương đối phổ thông, nhưng nụ cười tràn đầy nét hiền từ phúc hậu, vừa nhìn qua liền biết rất biết cách chăm sóc người khác. Đây là bảo mẫu của Triệu Băng Vũ, có thể thấy vị cựu đại tướng thôn Xuân Lê kia để tâm rất lớn tới từng chi tiết xung quanh em gái của mình.
Xe bán tải rất nhanh chạy tới gần khu vực toạ lạc trấn Hi Vọng, nhưng nó không có trở lại cổng căn cứ mà dừng tại khu nhà cách đó hơn 500 mét. Đây là khu nhà chung cư được Phương Tường cấp tốc chuẩn bị để phục vụ chỗ ở cho hơn 500 người thôn Xuân Lê.
Hiện tại dù trời đã bắt đầu mịt mờ ánh trăng nhưng vẫn liên tiếp có vật tư ra ra vào vào, phòng ốc đã được quét dọn sạch sẽ, t·hi t·hể thối rữa cùng vài thây ma mắc kẹt đã được thanh lý, vài bóng đèn chiếu sáng cũng được thắp lên bằng acquy ô tô, hiện tại chỉ cần thêm chăn đệm là hoàn thành một chỗ nghỉ ngơi ấm áp.
Giữa sân rộng còn có mười nồi cơm lớn, 3 nồi thức ăn, 1 bàn dựng đầy bánh mỳ, cùng với đó là một nồi canh rau dại rất lớn đang toả khói nghi ngút. Cư dân thôn Xuân Lê đang xếp thành năm hàng dài để tiếp nhận lương thực thực phẩm, gương mặt ai nấy đều hiện lên rất nhiều phấn chấn.
Mùi quá thơm, kể từ khi tận thế diễn ra, đây có lẽ là bữa ăn ngon nhất của đại đa số mọi người.
Chính sách cai trị của Đổng Thành cực kỳ khắc nghiệt, nhân loại chỉ có ba cách để có đồ ăn, một là tham gia tổ đội chiến đấu chỉ dành cho nam giới, hai là xây tường thành, phu khuân vác, chân chạy vặt, còn thứ ba, làm công cụ tiết dục. Không có đồ cứu tế miễn phí.
Mà đồ ăn tại thôn Xuân Lê cũng thực sự đủ khó ăn, đa phần là cháo loãng ăn cùng một vài loại rau dại, rất nhiều thời điểm còn là cháo thiu, không còn gì khác cả. Những loại thực phẩm như thịt khô hay cá khô hoàn toàn chỉ cung cấp cho cao tầng và đội viên chiến đấu sử dụng.
Khác với trấn Hi Vọng hành xử tương đối thoải mái, người tại thôn Xuân Lê vẫn còn sót lại sự rụt rè và kinh sợ đối với cách cai trị tàn bạo của Đổng Thành, bằng chứng là họ không dám làm ồn, không dám chen lấn, không dám xin thêm hay yêu cầu bất kỳ gì cả. Sau khi nhận được phần ăn, họ đều nhanh chóng tìm tới một góc nào đó ngồi xuống ngấu nghiến như thể đã bị bỏ đói từ lâu, vài người thậm chí vừa ăn vừa khóc.
Một bát cơm tạo thành từ đủ mọi loại thực phẩm hỗn tạp, nếu tính trước tận thế thì đây là cỡ nào nhàm chán, nhưng trong tận thế này nó chính là mỹ vị.
Đoàn người cứ như vậy im lặng ăn uống, cho tới khi Hàn Phong bước vào bọn họ mới giật mình cuống cuồng đứng thẳng, từng đạo ánh mắt sợ hãi xen lẫn bồn chồn nhìn qua bên này.
Trước đó bởi vì bị cảm xúc lây dính, rất nhiều người đều mơ mơ hồ hồ dựa theo hiệu ứng đám đông mà hành động, người khác sắp xếp thế nào liền làm theo thế đó. Hiện tại cẩn thận nghĩ lại, bọn họ không ngờ đã bị đối phương đưa dắt một vòng rồi di chuyển tới nơi này, rời xa địa điểm cư ngụ ban đầu, sống c·hết gần như nằm trong tay của đối phương.
Hàn Phong nhìn cảnh này trong lòng không khỏi cảm khái, hắn thật có xúc động muốn cảm ơn Đổng Thành mấy câu.
Được thừa hưởng lại tài nguyên nhân loại từ đối phương, hắn không thể không công nhận một điều rằng cách cai trị kia đủ tàn ác nhưng cũng đủ hiệu quả. Những người sống sót này đã được “dạy dỗ” tới vô cùng thuần phục, vô cùng nghe lời, so với cư dân trấn Hi Vọng thì dễ bảo và dễ khống chế hơn nhiều, newus muốn thi hành những chính sách khắc nghiệt một chút cũng không phải quá khó khăn, không phải đắn đo quá lớn.
Đó cũng là lý do hắn sắp xếp bọn họ ở đây, tách rời với cư dân trấn Hi Vọng. Một mặt là muốn ngăn đám người này tiếp cận được thông tin, tìm cách bỏ chạy qua Tam Giang, một mặt là hắn muốn gia tăng hơn nữa lực ảnh hưởng của bản thân lên họ rồi mới tiến hành trộn dân lại, từ đó pha loãng sự bất mãn có thể đang âm ỉ trong lòng tổ chức.
Lúc này hắn giơ tay lên bình tĩnh nói:
- Mọi người không cần quá cảnh giác hay sợ hãi, hãy yên tâm nghỉ ngơi và bình tĩnh lại một đêm, ngày mai hãy đưa ra các quyết định cho riêng mình. Một lát nữa sẽ có nhân viên công tác tới phổ biến chi tiết nội quy quy định, đồng thời cung cấp bảng khảo sát nguyện vọng cá nhân. Mọi người sẽ được hưởng thụ đãi ngộ và quyền lợi dựa trên bảng khảo sát này.
- Đãi ngộ đầu tiên, và cũng là đãi ngộ miễn phí, đó là đảm bảo mỗi người mỗi ngày được cung cấp một bữa cơm như mọi người đang sử dụng, bất kể nam nữ già trẻ, bất kể có sức lao động hay mất sức lao động.
Nghe những lời này của Hàn Phong, cư dân thôn Xuân Lê lại một lần nữa được trấn an, đồng thời trong lòng dâng lên xúc động còn lớn hơn trước đó. Bọn họ không chỉ xúc động vì đãi ngộ miễn phí, kia còn là vì thái độ thuỷ chung trước sau như một của Hàn Phong, hắn không hề trở mặt hay lật lọng.
- Hàn Phong thủ lĩnh…
- Hàn đại đương gia…
Trấn an cơ bản tới đây xem như tạm ổn, việc tẩy não và nhồi sọ sau này sẽ còn cần phải diễn ra thường xuyên và liên tục, công việc của Liễu Huyên có lẽ không chỉ nặng nhọc gấp đôi đơn giản như thế.
Bước qua khu vực của người sống sót bình thường, Hàn Phong tiến tới khu vực của tàn binh Đổng Thành. Bọn người này cũng đang được phân phát đồ ăn, còn được chăm sóc y tế tốt hơn so với lúc trước, tâm lí cũng xem như ổn định dần.
Thấy hắn xuất hiện, Hà Tam vội vã bước lên kính cẩn cúi người nói:
- Thủ… Thủ lĩnh…
Hắn hiện tại sợ hãi Hàn Phong hơn cả sợ hãi Đổng Thành. Sức mạnh vũ lực của Hàn Phong tất nhiên đủ lớn, nhưng hắn càng sợ tâm tính của đối phương hơn. Vị thủ lĩnh này càng biểu hiện ra hoà ái bao nhiêu, hắn càng cảm thấy run rẩy bấy nhiêu.
Một người tự tay đạo diễn ra màn kịch để lừa Đổng Thành đi vào chỗ c·hết, khống chế tất cả lực lượng từ cao tầng tới thấp tầng, ngay cả t·hương v·ong trên dân thường cũng không có bao nhiêu, cuối cùng hạ màn bằng việc thu phục nhân tâm khiến tất cả mọi người đều bị mê muội mà đi theo, đây sao có thể là người hiền lành đơn giản.
Người như vậy trong lịch sử rất thường xuyên làm ra mấy việc như “đoạt được thiên hạ, trảm sạch công thần” mà Hà Tam trên ý nghĩa nào đó chính là công thần.
Có khi ngay sau đây hắn sẽ bị treo lên nướng chín rồi được tuyên bố với bên ngoài rằng: Hà Tam là đồng đảng của Đổng Thành, tội ác tày trời, c·hết không có gì phải bàn cãi.
Thấy vị trí tướng này biểu hiện ra rụt rè run sợ như vậy, Hàn Phong không khỏi nhếch mép lên cười hỏi:
- Anh đang chờ thuốc giải độc à?
Trước đó hắn cho đối phương một bình thuốc tốt đi kèm chút trà xoài, phần để thử lòng, phần để doạ dẫm. Hiện tại con hàng này sớm chờ ở đây, chắc hẳn là đang sợ hắn nuốt lời.
Hà Tam không có đáp lại mà đưa lên một bản danh sách dài rồi cúi người nói:
- Thủ lĩnh, đây là báo cáo chi tiết tình hình của binh lực còn lại, vật tư v·ũ k·hí đạn dược thu thập được, cùng với danh sách chi tiết tất cả tài nguyên hệ thống.
“Tôi là người am hiểu tình hình thôn Xuân Lê nhất, tôi rất có giá trị, rất có năng lực, càng có trách nhiệm trước tiên hoàn thành nhiệm vụ”
Bản danh sách này chính là thay lời muốn nói.
Hàn Phong cầm bản danh sách lên, tập trung xem xét qua loa năng lực của đám binh lính thôn Xuân Lê, chủ yếu là cấp độ, sức mạnh nắm giữ, kỹ năng công kích tầm xa, cùng với “thái độ” của mỗi người thông qua lịch sử sinh hoạt.
Hà Tam là nhị tướng quyền cao chức trọng, càng là người phụ trách thông tin liên lạc của toàn quân Đổng Thành, tài liệu này chưa bao giờ chi tiết và chuẩn xác đến thế. Dựa vào đây Hàn Phong có thể cân nhắc ra người nào dùng được ngay, người nào phải nhào nặn lại cẩn thận.
Đám binh lính thôn Xuân Lê tất cả là nam nhân, đa số đều tương đối hung hãn, ở trên chiến trường biểu hiện ra khá gan lì, chỉ cần được đảm an toàn nhất định là sẽ trụ vững trước áp lực. Đơn cử như còn lâu đám người này mới khóc lóc ỉ ôi khi nhìn thấy đồng đội c·hết giống như đội viên trấn Hi Vọng. Nhưng phương diện kỷ luật thì lại biểu hiện khá kém, không vững chắc đồng lòng, ít tuân lệnh chỉ huy hơn mà phải có người dùng súng đạn uy h·iếp đốc thúc, chỉ cần gặp nguy nan cấp độ cao là rất dễ loạn lạc.
- Hai bên trộn lại vừa khéo bù trừ ưu khuyết điểm cho nhau.
Một khuyết điểm khác nữa của lính Xuân Lê là bọn này nhu cầu rất cao. Trước đó Đổng Thành lập chuồng dê, thả cửa t·ình d·ục, để cho đội viên dưới trướng muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, tậm chí chơi c·hết nữ nhân cũng không phải vấn đề lớn, có lẽ hiện tại đã dưỡng thành thói quen rồi. Hàn Phong tất nhiên không thể để tình trạng này diễn ra được, hắn phải sớm áp đặt thiết quân luật vào đây.
Tạm gác vấn đề này ra sau đầu, hắn thản nhiên nói với Hà Tam:
- Không có thuốc giải độc đâu, trên cơ bản, thứ anh uống cũng chính là thứ họ đang uống.
Hắn vừa nói vừa chỉ về phía một lính Xuân Lê đang uống thuốc.
Hà Tam bây giờ mới nhận ra, cái bình sứ kia y hệt cái bình mà gã dùng để uống thuốc độc.
- …?!