Chương 280: Kiến tạo môi trường sống
Đối với đám tàn binh thôn Xuân Lê này, Hàn Phong không muốn tiếp xúc hay giao thiệp bằng lời nói quá nhiều. Trên thực tế, cái nhìn của người sống sót bình thường đối với hắn có thể coi như “đấng cứu thế” nhưng với đám người này thì không, họ họ chỉ coi hắn là kẻ thắng trận mà thôi, sẽ không dâng lên cảm kích hay nhiệt liệt đón chào, thậm chí một bộ phận không nhỏ còn đang ngầm bất mãn.
Dù sao đối với một đội ngũ chuyên đánh nhau vào sinh ra tử, sống đời phóng túng, cách chiến thắng bằng mưu hèn kế bẩn của Hàn Phong là chưa đủ thuyết phục, chưa làm cho đối phương phải chịu thua. Trong trường hợp này, càng nói nhiều chỉ càng thu về nhiều bất mãn mà thôi.
Hắn sẽ dùng cách trực tiếp và cứng rắn hơn để quản lý.
- Được rồi, anh tiếp tục ổn định tình hình, cho người quan sát và canh chừng thật kỹ bọn họ, tìm ra những mầm mống phản loạn tiềm tàng… 30 phút nữa, hay trở lại tổng bộ trấn Hi Vọng.
Hà Tam vội vã cúi người đáp:
- Tuân lệnh thủ lĩnh.
Hàn Phong xoay người bước ra ngoài. Hắn đã căn dặn Nhạc Sơn, Sử Thắng, Lưu Giang nhìn chằm chằm nơi này, bên ngoài có 30 đội viên thay nhau canh chừng, bên trong có Hà Tam, Uông Hùng trấn giữ. Đã bị tịch thu hết v·ũ k·hí, cũng đứt nguồn tiếp tế, bọn này sẽ chẳng gây ra được sóng gió nào đáng kể nữa.
Trở lại ô tô, Hàn Phong đưa tay bóp bóp trán mấy cái rồi mệt mỏi nói:
- Trở về.
- Tuân lệnh.
Lục Đại Nguyên vào số nhấn ga, rất nhanh đã trở lại tổng bộ trấn Hi Vọng.
Khác biệt với bên kia không khí còn nhiều sự trầm lắng áp lực và cẩn thận từng li từng tí, trấn Hi Vọng lại là một mảnh hân hoan tràn đầy hưng phấn cùng tân sinh. Dù đã trôi qua một ngày nhưng sự kiện chiến thắng thi đàn tại trung tâm huyện Liễu Lâm vẫn chưa tan hết dư âm, vẫn luôn là một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong lòng mỗi người.
Hiện tại tất cả bọn họ đều là người thắng cuộc, nắm giữ rất nhiều điểm cống hiến, đã quy đổi được rất nhiều tài nguyên, không còn lo đói ăn nữa. Hơn nữa không có thây ma hoành hành, bọn họ ngay cả hít thở không khí cũng cảm thấy an toàn hơn, đã quyết định khi an cư thì sẽ lạc nghiệp.
Vài người nhớ nghề cũ, quyết định đổi lấy rất nhiều bột mỳ cùng gia vị các loại, tiến hành mở một quầy mỳ hầm, buôn bán ngay tại trong trấn. Có người chán ghét chiến đấu thì lập đội đi săn tìm rau dại, thu thập tài nguyên trên ba đại lộ. Có người bắt đầu câu được cá dưới sông Lệ Giang, dường như còn đang rất tích cực buôn bán tại chợ trời. Thậm chí dưới góc cây hoè lớn tại quảng trường trung tâm có một nhóm nhạc đang nhiệt tình biểu diễn vài ca khúc mới sáng tác, tiện thể bán vài loại nước hoa quả, còn thật thu hút rất nhiều người vây xem.
Hàn Phong còn nhận được mấy tin tức ruồi bu kiến đậu rằng mới có cả nghề “thợ điều hoà”. Kỹ năng thao túng hàn băng của hắn không phải độc nhất vô nhị, dù khá hiếm khi rớt ra nhưng cả trấn cũng có 3 người sở hữu, mấy người này bắt tay với nhau độc quyền băng đá, ban ngày thì bán đá lạnh, ban đêm thì phóng xuất hàn khí. Mùa hè nóng lực, đây là nghề có thể một ngày thu một đấu vàng.
Hàn Phong nhìn cảnh này thì âm thầm gật đầu. Nguy hiểm qua đi, tài nguyên cả một huyện thị bày ra trước mắt, năng lực phi nhân loại được nắm giữ bắt toả ra quang mang khác biệt, dẫn tới việc không phải ai cũng thích lệ thuộc tổ chức, bắt đầu tự mình kinh doanh riêng.
Hắn vô cùng cổ vũ việc này, còn muốn nghĩ cách thúc đẩy nó phát triển càng mạnh càng tốt, bởi vì chỉ có công việc riêng của từng cá nhân mới khiến bọn họ thời khắc chăm chỉ cố gắng, sẽ gắn bó với nơi mà công việc đó diễn ra suôn sẻ.
Giữ được cư dân ở lại không phải chỉ dựa vào vài câu nói, vài món tư lợi nhất thời. Đó còn là kiến tạo môi trường, kiến tạo bầu không khí, kiến tạo mỗi quan hệ người - người lành mạnh, kiến tạo sức đặc sắc của một cộng đồng. Trình độ phức tạp của việc này không thua kém gì việc nghĩ cách đánh nhau với thi đàn, bởi vì riêng nhân loại đã là sinh vật có tâm tình phức tạp nhất trên đời rồi.
Chỉ có nhiều phương diện đều được cân bằng và làm tốt, khiến cư dân trấn Hi Vọng cảm giác càng lúc càng thoải mái dễ chịu, tổ chức của hắn mới vững chắc, mới không bị “chảy máu chất xám” không tới nỗi một đòn duy nhất liền tan nát như Xuân Lê.
Trị dân như Xuân Lê rất dễ, làm một bạo quân là đủ. Nhưng dễ xây thì dễ sụp, lỏng lẻo từ dân thường tới cả đầu não, Đổng Thành không c·hết hôm nay cũng sớm c·hết về sau mà thôi.
Xe ô tô rất nhanh chạy tới trước cửa phòng quân y, nơi này có thể nói là đã mở rộng gấp 3 lần quy mô so với trước đó rồi. Gần cuối đường Thanh Liễu có một bệnh viện tư, rất nhiều trang thiết bị và vật tư y tế được đào móc ra, thậm chí còn cứu được 4 cái bác sĩ còn sống, dẫn tới thương binh không còn phải chật vật chịu đựng đau đớn cả ngày như trước nữa, rất nhiều phương pháp khả thi có thể áp dụng.
Hàn Phong bước xuống xe, Triệu Băng Vũ cùng bảo mẫu cũng theo đó bước xuống. Hắn dẫn nàng ta tới thẳng phòng giao ban gặp bác sĩ Huấn rồi trực tiếp bàn giao:
- Xem xét tình trạng của nàng ta thật cẩn thận rồi báo cáo cho tôi.
Bác sĩ Huấn vẫn là lần đầu tiên nhận được chỉ đạo mang tính trực tiếp từ Hàn Phong như vậy, ông ta không khỏi nâng cao 200% sự tập trung, nhanh chóng làm ra đủ loại cam đoan cùng hứa hẹn.
Hàn Phong để cho ông ta làm trưởng phòng quân y, còn được quyết định toàn bộ bổ nhiệm nhân sự dưới trướng, có thể coi là địa vị như một viện trưởng trước tận thế. Hiện tại người kia bảo hắn chữa n·gười c·hết sống lại, hắn cũng sẽ cố mà thử chữa.
Hàn Phong cũng để ông ta xem xét v·ết t·hương gãy tay trên bắp tay trái, sau khi nghe tới việc cần phải bó bột mất 30 phút, hắn liền trực tiếp bỏ qua, nói sẽ quay lại sau.
Quá tốn kém, hiện tại không có nhiều thời gian như vậy.
Kỹ năng hệ thống tuyệt đối không phải là vạn năng, sức hồi phục của nhân loại vẫn là yếu tố then chốt nhất. Hắn đã được thi triển chữa thương liên tục, hiện tại giống như đã có chút đề kháng rồi, có tiếp nhận thêm rất nhiều lần chữa thương từ người khác thì tình trạng cũng không khá lên ngay lập tức được, buộc phải tự dựa vào bản thân thong thả phục hồi.
Rời đi phòng quân y, Hàn Phong trực tiếp mò tới nhà ăn sĩ quan. Hắn sắp c·hết đói tới nơi rồi.
- Ngày ăn 5 bữa cũng không đủ, càng mạnh càng phải ăn nhiều, sau khi sử dụng năng lực nhiều lần cũng phải nạp lại rất nhiều năng lượng…
Hàn Phong không khỏi lầm bầm tự nhủ. Đây là vấn đề không thể coi thường chút nào, giả sử trong hoàn cảnh chiến đấu ác liệt không tiện ăn uống, hoặc bị cắt đường tiếp tế, hoặc bị nhốt dưới đất, mắc kẹt trong kiến trúc nào đó, vậy thì nguy to.
Không ăn uống kịp thời khiến hắn đánh mất rất nhiều sức chiến đấu, lại còn luôn bị cơn đói h·ành h·ạ phân tâm, nghĩ kỹ lại đó là vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Hơn nữa ăn một lúc vài cân thực phẩm cũng không phải biện pháp tối ưu, hiệu suất bù đắp năng lượng từ đồ ăn bình thường quá thấp, ăn uống cũng tốn quá nhiều thời gian, không tiện cho một chiến binh chiến đấu tại tuyến đầu chút nào.
Lại một lần nữa, hắn nhớ tới chức nghiệp sơ cấp trong thẻ chức nghiệp: Đầu bếp, kỹ năng chức nghiệp “Thực Đạo” có lẽ đây mới chính xác là chìa khoá giải quyết vấn đề.
Tận thế phủ xuống, bất kể nghề nghiệp nào cũng sẽ có không gian toả sáng của riêng nó, giai đoạn đầu thật cần các chức nghiệp phục vụ chiến đấu, nhưng giai đoạn sau này thì các chức nghiệp hỗ trợ cũng vô cùng quan trọng.
6h45 phút tối, nhà ăn sĩ quan xem như tương đối đông đúc. Vừa trở về từ chiến dịch thôn Xuân Lê, ai nấy đều tranh thủ bố trí nhân sự rồi kiếm đồ ăn lót dạ, bởi vì 7h chính là lịch họp thường nhật.
Mấy tiểu đội trưởng này cũng dần phân hoá ra “phe cánh” của mình. Nhóm vừa được bổ nhiệm ngày hôm qua tụ tập một góc, nhóm chuẩn bị li khai tụ tập một góc, nhóm kỳ cựu tụ tập góc khác. Về phần Ngô Soái, thằng nhóc kia đang bận chỉ đạo việc lót ổ cho con chó đen, không biết đã ăn uống gì chữa.
Hàn Phong không thể chờ đợi mà gọi một phần cơm trị giá 300 cống hiến để thoả mãn dạ dày gồm bánh mỳ xúc xích, cơm trắng, canh rau dại hầm xương bò, thịt hộp chiên trứng, cá khô xốt cà chua, tôm khô xào rau dại, pate đóng hộp nấu súp bí đỏ, cùng với một đĩa giá đỗ với 15 cọng to bằng ngón tay út, có thể nói là ăn gấp 6 lần một tiểu đội trưởng bình thường.
Nhìn hắn ăn như hổ đói, Châu Lam ngồi phía bên kia có chút bồn chồn nhấp nhổm, thật có xúc động muốn chia phần ăn của mình cho đối phương. Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, cái thái độ lạnh nhạt xa cách của Hàn Phong khiến nàng có chút chùn bước, cuối cùng đành phải cắn răng bỏ qua.
Hơn nữa Hàn Phong thiếu cống hiến để ăn cơm sao, dự định này của nàng không khỏi quá ngu ngốc.
Dùng 10 phút giải quyết xong bữa tối, Hàn Phong đi thẳng tới phòng họp trung tâm, nơi này quả nhiên sớm có Phương Tường và Liễu Huyên đang chờ đợi sẵn.
Hai người này hôm nay có thể nói là bận tối tăm mặt mũi. Hơn 500 dân cư đột nhiên gia nhập, điều này trực tiếp vượt quá năng lực quản lý trong quá khứ của họ, cho tới hiện tại có lẽ mới chỉ thống kê được những số liệu cơ bản.
Thấy Hàn Phong bước tới, Phương Tường bóp bóp trán mấy cái đứng lên đưa ra một bịch tài liệu rồi nói:
- Hàn Phong, đây xem như báo cáo gần nhất.
Hàn Phong tiếp nhận xem sơ qua, trao đổi vài điểm, đa số số liệu được gạt bỏ, những thứ đến tay các tiểu đội trưởng có lẽ chỉ chiếm 30%.
Hiện tại đã tới thời điểm cần phải bắt đầu giới hạn thông tin, tịch thu quyền lực rồi. Tiểu đội trưởng chiến đấu tới đây sẽ chỉ còn được lo chiến đấu, sẽ không còn được nắm giữ hiểu biết quá chi tiết về tình hình căn cứ nữa, tranh cho thông tin cứ như vậy phơi bày trước mặt người ngoài.
Liên lạc với Tam Giang nối lại, đây có thể là nguồn uy h·iếp còn lớn gấp mười lần thi đàn.
5 phút sau, các tiểu đội trưởng cuối cùng đã tập trung đầy đủ, Hàn Phong như thường lệ nhìn một vòng rồi giơ tay thản nhiên nói:
- Bắt đầu đi.