Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 281: Bảng nguyện vọng




Chương 281: Bảng nguyện vọng
Nghe được ngữ điệu bình thản lạnh nhạt của Hàn Phong, những tiểu đội trưởng ở đây đều không nhịn được âm thầm cảm thấy kỳ diệu. Vẫn là một câu nói quen thuộc đó, thế nhưng thủ lĩnh đã khác biệt rất nhiều, bọn họ trong nhất thời cũng không nói rõ được khác biệt ở đâu.
Dường như ngày càng giống “thủ lĩnh” chân thật hơn.
Hàn Phong ra hiệu cuộc họp bắt đầu xong thì tiếp tục thản nhiên nói:
- Tôi đã hai lần liên lạc với chính phủ huyện Tam Giang bên phía bên kia, bọn họ gặp chút sự cố bất ngờ, chậm nhất 10h sáng ngày mai sẽ tới nơi này.
Thông tin này đưa ra đã giải khai được rất nhiều thắc mắc của các tiểu đội trưởng. Vài người bọn họ hôm nay ôm tâm trạng hồi hộp mong chờ, vài người thì ôm tâm trạng lo lắng bồn chồn, cũng có người dửng dưng bài xích, nhưng sự chia rẽ trong tư tưởng là không thể che giấu. Một thông tin rơi xuống, cao tầng trấn Hi Vọng đã xuất hiện nứt vỡ.
Nếu trước đó trong cuộc chiến với thi đàn có bao nhiêu quyết tâm cùng gắt kết, hiện tại gần như đã biến mất sạch sẽ, vài người ở đây trong ngày hôm nay đã không còn cùng nhau liên kết hành động nữa, so với người xa lạ, thậm chí còn lạnh nhạt hơn.
Hàn Phong nheo mắt nhìn cái diễn biến này thì nhẹ nhàng phất tay, Liễu Huyên theo đó đưa lên cho mỗi tiểu đội trưởng một tập tài liệu nho nhỏ. Nàng ta phát tài liệu cũng rất có ý đồ, không phải tài liệu của ai cũng giống nhau, cũng không phải số liệu nào cũng được công khai công bố.
Lý Võ Lạc cầm lên tờ giấy A4, đập vào mắt hắn chính là ba chữ “Bảng Nguyện Vọng” lớn nhất dẫn đầu.
Hứa Dương có chút trầm mặc nhìn nội dung bên trong, có hai cái lựa chọn cho hắn chọn, một là tiếp tục tiếp nhận thêm đội viên cho tiểu đội của mình, cái thứ hai là sẵn sàng cho việc chuyển tới huyện Tam Giang. Điều này, tất nhiên rồi, đồng nghĩa với việc từ bỏ mọi quyền lực.
Mã Mộng Đình cắn môi một cái, cho tới thời điểm hiện tại, nàng vẫn vô cùng do dự đối với quyết định tương lai. Thế nhưng sau vài giây do dự, nàng đem bút chậm rãi tích xuống một cái ô trống bên trên.
Bảng khảo sát nguyện vọng của Trần Diệu Âm vẫn tương đối giống mọi người, khác biệt nằm ở dưới ô trống lựa chọn phương hướng thì còn có thêm một dòng chữ nhỏ viết tay như thể chú thích thêm cho nội dung: “Nếu đồng ý ở lại, cô sẽ nhận được đãi ngộ tương đương với tôi.”
Người có quyền viết đè lên cái báo cáo này chỉ có một người, mà xưng tôi ở đây cũng chỉ có có một đối tượng.

Hàn Phong đánh giá rất cao Trần Diệu Âm, một người thích làm nhiều hơn nói, trầm lặng mà hiệu quả. Nữ nhân này cực ít khi xuất hiện tại tiền tuyến chiến đấu, thế nhưng những đóng góp của nàng ta trong việc huấn luyện tân binh tại hậu phương lại không có ai sánh nổi. Đặc biệt đối với việc tỉ lệ thành phần trong q·uân đ·ội của Hàn Phong có tới 6 phần là nữ giới, nàng ta càng phát huy ra được ưu thế của mình.
Trầm Diệu Âm biết dòng chữ này đại biểu cho điều gì, thế nhưng vẫn không chút do dự chọn vào mục rời đi. Nàng ta cũng có mục tiêu và lý tưởng của riêng mình, ít nhất cho tới hiện tại là cần phải đi theo Tường Vi.
Quan Bình chờ đợi ngày trở lại bên chính phủ từ rất lâu rồi, hắn đã sớm muốn nhìn thấy tờ nguyện vọng này công khai xuất hiện. Bất quá khi đặt bút chuẩn bị tích vào dòng chữ sẵn sàng rời đi, hắn đột nhiên nhớ tới 6 bản kỹ năng nhị giai, 11 bản kỹ năng nhất giai đã được đổi lấy, cùng với 14 đội viên dưới trướng của mình. Những người kia đã cùng nhau vào sinh ra tử…
Châu Lam tất nhiên lựa chọn ở lại, cái khiến nàng suy tư là lựa chọn phương hướng tiếp theo. Là t·ấn c·ông thi đàn tại hướng Xuân Lê, hay là dẫn binh đi lùng sục người sống sót tại khắp các thôn xã xung quanh. Cái này, hẳn là với tính cách của Hàn Phong, hắn sẽ t·ấn c·ông thi đàn tại Xuân Lê kia chứ? Vậy thì nàng đã có quyết định.
Kha Thành chỉ thoáng cân nhắc một chút, lại tự hỏi bản thân một chút, sau đó nhanh chóng làm ra quyết định của mình. Hắn đã bị cách làm của Hàn Phong chinh phục, tất nhiên không có lý do gì trở về bên Tam Giang kia.
Kiều Ti Vân không ngờ lại là người hoàn thành báo cáo nguyện vọng sớm nhất. Nàng ta trải qua mấy ngày khốn khổ dưới uy áp của Tam Lang hội, hiện tại đã vươn mình trở thành cao tầng của thế lực, đã có nền tảng vững chắc, tất nhiên không có bất kỳ lý do gì để rời đi rồi. Nàng phải nắm giữ thực lực cho riêng mình, và trấn Hi Vọng này là nơi phù hợp nhất để phát huy.
Những tiểu đội trưởng mới được bổ nhiệm gần đây như Triệu Tứ, Lê Tam Ba, Sử Thắng, Trần Tư Oánh đều đang cân nhắc về việc sẽ dẫn binh đi đâu. Bọn họ người thì rất muốn lập nhiều chiến công, thu thêm nhiều tài nguyên, người thì lại chỉ muốn tạm thời phát triển an ổn một chút.
Lưu Giang và Lục Đại Nguyên đã nhận nhiệm vụ từ trước, đối với bảng nguyện vọng này gần như là không cần suy nghĩ quá nhiều.
Uông Hùng và Hà Tam nhận được tài liệu khác biệt nhất so với mọi người, kia chính là quyết định bổ nhiệm vị trí tiểu đội trưởng, ngoài ra còn có thêm nhiệm vụ cưỡng chế là tự thành lập đội ngũ dưới trướng dựa trên tàn quân thôn Xuân Lê, đồng thời sẵn sàng chờ lệnh t·ấn c·ông thi đàn tại thôn Xuân Lê.
Đối với việc này, thái độ của bọn họ chính là vừa hưng phấn vừa mừng rỡ. Phải biết trên bản chất họ cũng là hai tên thổ phỉ, người nào cũng là hạng xấu xa hung ác, liều lĩnh dám nghĩ dám làm, bằng chứng là sẵn sàng đâm ngược Đổng Thành khi có cơ hội. Hiện tại được bổ nhiệm chính thức vào đội ngũ mới, nhưng vẫn được nắm binh quyền thân tín như cũ, đây là thời cơ lập công và vươn lên chứ còn đâu nữa!
Đồng thời điểm với thảo luận bảng nguyện vọng của cao tầng, các bảng nguyện vọng khác cũng bắt đầu được phân phát xuống cho cư dân trấn Hi Vọng và thôn Xuân Lê. Tất nhiên là hai bên có sự khác biệt nhất định, trấn Hi Vọng có lựa chọn rời đi, còn thôn Xuân Lê thì không, chỉ có lựa chọn công tác tương lai mà thôi.
Dân số đạt cột mốc 973 người khiến cho nỗi lo lắng về việc hao hụt mất tài nguyên cho nhiệm vụ sơ cấp của Hàn Phong giảm xuống, giờ đây điều hắn lo lắng hơn là việc Phi Phàm Giả mà bản thân dày công bồi dưỡng lại chạy qua Tam Giang. Đó sẽ là một đòn đau cho trấn Hi Vọng, bởi vì đây là diễn biến vừa thiệt mình, vừa lợi người.

Nhưng đạo bất đồng tương bất vi mưu, cố đấm ăn xôi nằng nặc đòi giữ lại những người không cùng chí hướng không phải sự tốt đẹp, cái kia chỉ khiến cho tổ chức của hắn ngày một nứt vỡ và mâu thuẫn mà thôi, thảm trạng thôn Xuân Lê còn đang rành rành ra đó. Tốt nhất là thuận theo tự nhiên, cố gắng bày ra những điều kiện tốt đẹp nhất, vậy là đủ.
Lý Hạ Vân, Cao Trác hai người này được tìm thấy đồng thời điểm với Tường Vi, Trần Diệu Âm, bọn họ cũng đang thực hiện đánh dấu nguyện vọng trên tờ A4. Lúc này Lý Hạ Vân đã hoàn thành xong lựa chọn của mình, hắn nhìn qua đồng bạn bên cạnh, ánh mắt không khỏi xuất hiện nét kinh ngạc:
- Cao Trác, cậu còn do dự cái gì, vì sao chưa lựa chọn bất kỳ hạng mục nào?
Cao Trác cầm tờ giấy A4 trên tay, tờ giấy này do chính tay hắn in ra, việc đó tương đối dễ dàng, nhưng cho tới khi tự mình sử dụng, nó lại có chút gợn vấp khó diễn tả bằng lời.
- Tôi đang suy nghĩ một chút…
Lý Hạ Vân cười nói:
- Cao Trác, cậu là người luôn thể hiện sự bất mãn với đãi ngộ nhận được, luôn thể hiện mong muốn trở về bên chính phủ, thậm chí cảm thấy ngạt thở đối với cuộc sống tại chỗ này, cho rằng nó quá nhàm chán, quá kìm kẹp. Tại sao hiện tại lại do dự rồi?
Cao Trác há miệng định nói, nhưng hắn không thể phản bác lời của Lý Hạ Vân, bởi vì những điều kia đúng là do chính miệng hắn ta nói ra.
Một lúc sau hắn ta mới thở dài đáp:
- Tiểu Thuý nói với tôi, nàng sẽ ở lại trấn Hi Vọng này, sẽ không rời đi cùng tôi…
Lý Hạ Vân không khỏi hơi ngẩn ra, hắn cân nhắc một chút rồi nói thẳng:
- Cao Trác, nàng ta chỉ là một nữ hầu được thuê với giá 10 cống hiến mỗi tối, thậm chí có khả năng không phải chỉ cho một mình cậu thuê. Điều quan trọng nhất, cậu là Cao Trác, cậu mang họ Cao… Cậu hiểu ý tôi chứ?

Cao Trác nghe được điều này, bàn tay cầm bút không khỏi khẽ run lên, hắn hiểu, hắn hiểu, không cần đối phương phải nhắc!
- Lý Hạ Vân, tôi nhớ bữa ăn đầu tiên của chúng là sau khi được giải cứu là mấy thanh bánh quy khô khốc, còn phải chẻ củi tới xước cả tay mới có một khúc lạp xưởng…
Xung quanh trấn Hi Vọng, âm thanh bàn tán xôn xao cũng đang thong thả lan toả, mỗi một ngóc ngách đều có những tờ giấy A4 trắng tinh cùng tiếng xột soạt những dòng mực đen ghi viết lựa chọn.
Mỗi người đều có lựa chọn cho riêng mình, vài người khuôn mặt cực kỳ quyết tâm, vài người lại mang theo tâm trạng luyến tiếc, vài người hoang mang vô định không biết chọn sao, cũng có hai người đang tranh cãi kịch liệt cùng gắng sức thuyết phục đối phương, sau đó là ôm chầm ấy nhau rồi khóc oà lên vì giây phút chia li sắp sửa đuổi tới.
Khung cảnh này có chút thê lương nhàn nhạt, so với thời điểm nhận chiến báo t·hương v·ong hôm qua, nó rõ ràng không bi tráng hay buồn thảm, nhưng lại mang một màu sắc khác biệt, khiến con người ta không nhịn được cảm thấy sống mũi cay cau.
Nhưng, tình cảm của con người vốn là thứ vô cùng phức tạp, vô cùng khó nói…
Trái ngược với trấn Hi Vọng, bên phía thôn Xuân Lê chính là từng đạo âm thanh mừng rỡ xen lẫn hưng phấn kịch liệt lan tràn. Hàn Phong Hàn thủ lĩnh lại một lần nữa không lừa họ, ở đây có đầy đủ, chi tiết và rõ ràng về tất cả các công việc mà họ có thể đăng ký, mức cống hiến tương đương, mức quy đổi cống hiến qua phiếu lương thực, phiếu vật tư.
Vài người có dã tâm đều là hai mắt sáng bừng lên khi thấy xuất hiện kỹ năng thư và trang bị hệ thống trong bảng quy đổi cống hiến, kia chính là cánh cửa của phi phàm giả! Tài nguyên có thể quy đổi là vô hạn, chỉ cần đủ cống hiến, thậm chí ngay cả chức tiểu đội trưởng cũng có thể quy đổi. Cái kia tương đương với ngũ đại tướng, bát đầu mục, là chân chính quật khởi.
Phòng họp trung tâm, Liễu Huyên lần lượt đem bảng nguyện vọng của các tiểu đội trưởng thu lại. Hàn Phong không có lập tức xem xét mà thản nhiên đặt những tờ A4 này qua bên cạnh, sau đó hắn bình tĩnh nhìn một vòng rồi mỉm cười nói:
- Mọi người, chúng ta cùng nhau đi tới ngày hôm nay, quả thật là không hề dễ dàng, mọi người đã vất vả rồi. Tôi ở đây muốn gửi tới tất cả lời cảm ơn chân thành nhất, cảm ơn vì mọi người đã cùng nhau cố gắng.
- Cuộc họp này, một lần nữa, có thể là cuộc họp cuối cùng mà chúng ta ngồi cạnh nhau như những người bạn, người chiến hữu. Ngày mai sẽ có người rời đi, có người ở lại, tận thế nguy hiểm khó lường, rất khó nói trong tương lai có thể gặp lại nhau hay không.
- Bởi vậy hôm nay chúng ta sẽ không bàn tới những chuyện khó khăn vất vả nữa. Mọi công việc hãy tạm gác lại, chúng ta hãy tận dụng cơ hội này để trò truyện với nhau, không rào cản hay ngăn cách.
- Tôi xin được lạm quyền mà khởi đầu trước nhé…
- Lý tưởng của các vị, là gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.