Chương 282: Hàn gắn rạn nứt
Nghe được những lời chân thành từ tận đáy lòng của Hàn Phong, tất cả những tiểu đội trưởng ở đây đều trở nên có chút mơ màng. Bọn họ bắt đầu chậm rãi nhớ lại khoảng thời gian nửa tháng vừa qua, đầu lâu đỏ máu cùng chùm tia sáng rực từ trên trời giáng xuống, đem vận mệnh của tất cả mọi người đều đánh nát rồi tổ hợp lại, kỳ diệu thay lại khiến bọn họ sinh ra liên kết, trở thành một thành viên của trấn Hi Vọng.
Có người gia nhập tổ chức trước, có người gia nhập sau, nhưng điểm chung của tất cả mọi người là đều đã từng chiến đấu cùng nhau, với cùng một lí tưởng chung, cùng một mục tiêu và khao khát chung.
Bọn họ ra trận cùng một thời điểm, gặp khó khăn cùng một thời điểm, tháo gỡ khúc mắc cùng một thời điểm, bước vào quyết chiến cùng một thời điểm, cắn răng chịu đựng uy áp thi đàn cùng một thời điểm, để rồi đi từ c·hết lặng tới vỡ oà chiến thắng cũng trong cùng một thời điểm.
14 ngày dị biến, quay đầu nhìn lại, thực sự giống như một giấc mơ. Những con người vốn chẳng quen biết lại cùng nhau trải qua nhiều điều như thế. Để rồi cuối cùng sau bao nhiêu khó khăn thử thách, bọn họ vẫn có thể ngồi đây yên vị, với chiếc ghế nơi đầu bàn là thân ảnh của vị đại đội trưởng, vừa xa lạ, vừa quen thuộc.
Bọn họ đều đã sát cánh cùng Hàn Phong, từng được hắn nâng đỡ, được hắn bảo vệ, dẫn dắt, chia sẻ tài nguyên, vài người được hắn trực tiếp cứu mạng, cũng có người từng cứu mạng hắn.
Đây chính là sinh tử chi giao.
- Đại đội trưởng…
- Thủ lĩnh…
- Hàn Phong…
- Đại ca…
Âm thanh nghẹn ngào nức nở giờ phút này toàn bộ bộc phát, giống như vừa trải qua một cơn ác mộng, hay trải qua một ca đại phẫu lâm vào hôn mê sâu, khi tỉnh lại liền có thân nhân bạn bè bên cạnh. Đây là một cảm giác vô cùng xúc động, ngay cả người cứng rắn như Lý Võ Lạc cũng không nhịn được khoé mắt hơi ướt át, còn mấy thể loại bốc đồng như Chu Vấn hay dễ xúc động như Châu Lam đã sớm lệ rơi đầy mặt.
Hàn Phong mỉm cười nhìn về phía Lý Võ Lạc bình tĩnh hỏi:
- Lý đại ca, anh lớn hơn tôi nhiều tuổi, xem như tôi gọi một tiếng đại ca không sai. Lý tưởng của anh là gì?
Lý Võ Lạc bàn tay hơi nắm lại sau đó chậm rãi buông ra, hắn trầm giọng quyết đoán nói:
- Là bảo hộ!
Hàn Phong lại quay qua hỏi Kiều Ti Vân:
- Kiều tiểu thư, lý tưởng của cô là gì?
Kiều Ti Vân dùng tay lau khoé mắt sau đó nghẹn ngào nhỏ giọng đáp lại:
- Là… Là bình an, chỉ cần bình an mỗi ngày…
Hàn Phong đưa ánh mắt nhìn qua Triệu Tứ mỉm cười hỏi:
- Vậy lý tưởng của anh là gì?
Triệu Tứ nghĩ tới Long Hưu, là người chiến hữu vào sinh ra tử đ·ã c·hết ngay trước mặt anh ta, lúc này anh ta nặng nề đáp lại:
- Tôi không muốn bất kỳ đồng đội nào phải c·hết trước mặt mình nữa…
Hàn Phong nhìn về phía Chu Vấn, người kia vội vã trước tiên c·ướp lời mà hô to:
- Hàn đại ca, lý tưởng của tôi là hi vọng, là bảo hộ.
Nghe được câu trả lời này của cậu ta, tất cả những tiểu đội trưởng còn lại đều khẽ run lên. Chu Vấn là người trẻ tuổi nhất ở đây, cũng là người có sự trưởng thành cả về tâm lý lẫn thực lực rõ nét nhất, vài người thậm chí đủ tuổi làm cha, làm mẹ của cậu ta, thế nhưng sự quyết tâm và kiên định kia, không phải ai cũng có thể sánh bằng.
Hàn Phong nghe được câu trả lời này thì bật cười, hắn theo đó quay qua hỏi Đào Đại Tư:
- Đại nãi tử, lý tưởng của cô là gì?
Đào Đại Tư khuôn mặt béo múp tèm nhèm nước mắt, nàng ta lúc này vừa nghẹn ngào khóc vừa kêu lên:
- Tôi muốn mỗi ngày đều được ăn ngon.
Phốc.
Câu trả lời này thực sự là vượt quá tầm nhận thức của tất cả mọi người, không khí cảm động bị nàng ta phá nát, ai nấy đều không nhịn được mà bật cười, có người vừa cười vừa khóc.
Tiếp sau đó thực sự bước vào giai đoạn trao đổi còn không rào cản hay khoảng cách. Tất cả những bất mãn, tất cả quan điểm trái ngược được gạt qua một bên, đám tiểu đội trưởng hỏi về sở thích của nhau, về kỷ niệm đáng nhớ trong quá khứ lẫn trong nửa tháng qua, về mong muốn trong tương lai, về nỗi lo lắng cho gia đình vẫn đang biền biệt không rõ tung tích. Ngô Soái tranh thủ hỏi về cách huấn luyện chó sao cho tốt nhất, Chu Vấn, Châu Lam cũng nhiệt tình thỉnh giáo phương pháp quản lý đội ngũ hiệu quả.
Vết rạn nứt trong quan hệ và vực sâu trong tư tưởng xuất hiện từ đầu cuộc họp, cho đến lúc này đã thong thả biến mất. Dường như đây là lần đầu tiên bọn họ trò chuyện với nhau một cách hoà hợp và cởi mở như vậy.
Cho tới cuối cùng, Châu Lam đột nhiên nhìn về phía Hàn Phong mà hỏi:
- Hàn đại ca, vậy lý tưởng của anh là gì?
Hàn Phong gật gật đầu xem như đáp lại, hắn cân nhắc một chút rồi mỉm cười nói:
- Tôi không biết, có điều…
———
Sau màn trao đổi, các tiểu đội trưởng đều lục tục rời đi, ngay cả Ngô Soái, Chu Vấn, Phương Tường, Liễu Huyên những thân tín này cũng rời đi, chỉ còn lại một mình Hàn Phong ngồi tại ghế chủ vị, hắn đưa ánh mắt nhìn khắp một lượt, cuối cùng nhìn tới ánh trăng lạnh lẽo treo trên cao, hình như chỉ 3 ngày nữa là tới ngày rằm.
Ánh mắt của hắn cũng dần thanh tĩnh lại rồi hoá thành một mảnh lạnh nhạt.
- Chỉ hi vọng những cảm xúc vừa rồi của các người là chân thật.
Lẩm bẩm một câu độc thoại như mọi khi, Hàn Phong đưa tay phải lên nắn nắn v·ết t·hương trên bắp tay trái, có lẽ phải tới mai hoặc nửa đêm nó mới có thể hoàn toàn lành trở lại.
Hắn dày công nghĩ ra một cái môi trường thuận lợi cho đám người kia giao lưu trao đổi, thoải mái thể hiện tâm tư, phá bỏ rào cản và định kiến trong lòng, tất nhiên sẽ hi vọng nó thực sự có hiệu quả.
Sự rạn nứt trong mối quan hệ của cao tầng trấn Hi Vọng, nguyên nhân tới từ huyện Tam Giang. Kể từ khi thông tin có thể liên lạc được với căn cứ người sống sót của chính phủ, chính phủ cũng sẽ dẫn quân tới tiếp ứng nơi này, hai luồng tư tưởng đã mạnh mẽ xuất hiện. Một chính là mau chóng trở về bên kia, hai chính là tiếp tục bám trụ lại nơi đây.
Đây vốn là chuyện vô cùng tự nhiên, bởi vì mỗi người khác nhau chắc chắn sẽ có tư tưởng khác biệt, lựa chọn sẽ trở nên khác biệt, sẽ không ai có thể yêu cầu đối phương phải suy nghĩ giống mình được.
Nếu là bình thường điều này sẽ chẳng có vấn đề gì cả, thế nhưng trong tận thế, nó lại trở nên vô cùng khó xử. Lực khống chế của chính phủ đối với nhân loại bị ngăn cản bởi thây ma, áp lực phải “nghe lời” áp lực của “pháp luật” tụt giảm nghiêm trọng, tính cá nhân lên ngôi, và nó đã trở nên cực kỳ khổng lồ.
Nhân loại bình thường tại nơi này cùng nhau đánh bại thây ma, đạt được sức mạnh hệ thống không thể tưởng tượng nổi, tất nhiên sẽ dần nảy sinh suy nghĩ li khai, không muốn trở về dưới sự bảo hộ của chính phủ, không muốn dâng thành quả chiến thắng lên cho bất kỳ ai khác. Phần còn lại cảm thấy chắc chắn phải tiếp nhận sự bảo hộ của chính phủ, không thể để sức mạnh lớn lao nằm ngoài tầm kiểm soát.
Chính phủ không thể dễ dàng can thiệp, bởi vậy những người có tư tưởng li khai giờ đây đã mạnh bạo hơn xa quá khứ, đã có sức phản kháng lớn lao, tư tưởng của họ đã được tận thế gián tiếp bảo vệ. Kể từ đó, nhân loại đã trở nên tham vọng hơn, suy nghĩ chiếm núi làm vua, sống đời tự do tự tại đã trở nên thực tế hơn, mà tảng đá đầu tiên cản bước bọn họ trên con đường này, thật kỳ diệu thay lại chính là những đồng đội đã từng kề vai sát cánh.
Ai cũng có lý luận của riêng mình. Một bên thì ôm cảm giác trách móc như thể bị “cắm sừng” trách móc đối phương vừa hết nguy hiểm liền lập tức thay lòng đổi dạ, quên đi tình xưa nghĩa cũ, quên đi thời khắc sinh tử bên nhau. Một bên thì ôm đại nghĩa, ôm luật pháp, ôm sự chính quy, lẽ phải. Bên lý bên tình xung đột kịch liệt, càng kéo dài, những suy nghĩ này càng nguy hiểm.
Sự phản bội.
Những người muốn ở lại trấn Hi Vọng sợ rằng mình sẽ bị phản bội, sợ rằng những người rời đi sẽ bán đứng bản thân, sẽ đem hết thảy thông tin của bên này đều giao nộp lên chính phủ, sẽ đem điểm yếu của bọn họ phơi bày toàn bộ với người ngoài. Mà những người rời đi cũng lo sợ đám thổ phỉ này sẽ ngày càng hắc ám, đối xử với người sống sót bình thường ngày càng tàn bạo, sẽ trở thành phiến quân li khai, mai kia sẽ cầm súng bắn về phía chính phủ.
Nếu Đổng Thành gặp phải tình trạng này, gã chỉ cần ra lệnh g·iết sạch những kẻ chống đối, giấu kín liên lạc với Tam Giang là xong. Nhưng Hàn Phong không giống gã, hắn ban đầu phải bảo toàn mạng sống cho tất cả mọi người, phải liên lạc thường xuyên với chính phủ, từ đó mới đoạt được kho v·ũ k·hí loại biên từ trong miệng Tường Vi.
Giờ đây chính phủ đã biết sự tồn tại của căn cứ, hắn càng khó lòng ra tay. Bởi một khi hắn ra tay độc ác, đối phương sẽ có cớ mà toàn lực t·ấn c·ông nơi này, san bằng sự chống cự, xoá sổ trấn Hi Vọng.
Sự kiện huyện Tam Giang tới muộn khi giải cứu thể hiện nhiều điều. Một chính là mạng sống của Hứa Dương, Quan Bình, Lý Hạ Vân những người kia không phải rất quan trọng, thậm chí tới mức có thể tuỳ tiện hi sinh hay vứt bỏ, an toàn của cao tầng huyện Tam Giang quan trọng hơn. Hai là bọn họ rõ ràng có ý muốn thử thách sự kiên trì của trấn Hi Vọng, muốn cho nội bộ bên này càng thêm chia rẽ, muốn dùng hơn 1 ngày dày vò chờ đợi để biến những rạn nứt li ti thành mâu thuẫn khó có thể hàn gắn, để cho những người rời đi không còn gì luyến tiếc nữa.
Hàn Phong sao có thể để điều này xảy ra?
Kể cả đang bị chảy máu chất xám, hắn cũng không muốn chất xám này quay ngược lại cắn mình, thậm chí muốn chất xám bị chảy đi vẫn ủng hộ bản thân như thường.
Hắn kiến tạo ra môi trường hoà ái thân thiện trước đêm chia li, chính là muốn lợi dụng cảm xúc kịch liệt để xoá tan rạn nứt, hàn gắn mối quan hệ giữa hai bên, khiến cho ngay cả những người rời đi cũng không thể làm trái bản tâm mà làm ra hành động bán đứng đồng bạn nữa. Bởi vì những người ôm chính nghĩa trong lòng như Lý Võ Lạc, đó sẽ là hành vi chạm tới giới hạn cuối cùng, sẽ không dễ mà thực hiện.
Chẳng những vậy, việc dựa vào nói chuyện phiếm để nhắc lại kỷ niệm cũ, để câu kéo và thao túng cảm xúc, điều đó chắc chắn sẽ khiến vài người trong số này bị dằn vặt về việc phải “báo ơn”. Từ đó, mặc kệ họ đã rời đi, họ vẫn sẽ là tiểu đội trưởng dưới trướng Hàn Phong như thường.
Tam Giang muốn chia rẽ sao? Hàn Phong sẽ trực tiếp phản đòn, cài thẳng gián điệp không thể tưởng tượng nổi vào nội bộ tương lai của họ!
Hắn thò tay lật những tờ đơn nguyện vọng trên bàn, lấy ra một tờ đơn tương đối đặc biệt.
Cả hai ô nguyện vọng rời đi và ở lại đều đã được đánh dấu.