Chương 287: Xử lý công việc
Nhìn nữ nhân trong ngực đã triệt để ngủ say, Hàn Phong cũng ngáp một tiếng bắt đầu tiến vào trong mộng mị. Căn phòng của Tường Vi rất kín đáo, không có ánh trăng lọt xuống, thời gian sạc lại kỹ năng Ảnh Chiếu của hắn không được tăng lên. Bất quá mặc kệ, ngủ trước lại nói sau.
Một đêm yên tĩnh trôi qua cực nhanh, mặc dù lúc bình thường lịch trình sinh hoạt của Hàn Phong bắt đầu rất sớm, thế nhưng một lần nữa hắn lại được đánh thức bởi âm thanh lách cách trong phòng tắm
- Oáp… Nữ nhân này dậy cũng thật sớm…
Há miệng ngáp một tiếng sảng khoái, Hàn Phong đầu tiên là kiểm tra cánh tay trái của mình, cảm giác thương thế đã lành lặn tới hơn chín phần rồi, chỉ còn lại một chút đau nhức nhàn nhạt ở bắp cơ mà thôi. Các chỉ số thân thể cũng sớm đã được tự động lấp đầy, tinh thần cùng tâm trạng vô cùng tốt.
Tận thế ập tới khiến cho nhân loại đạt được năng lực không thể tưởng tượng nổi. Nếu là trước tận thế, một cái tay gãy cần gần 2 tháng mới có thể phục hồi, nhưng trong tận thế thì khác, Hàn Phong đạt được kỹ năng tam giai Siêu Hồi Phục, tam giai Can Trường, lại được kỹ năng Huyền Hồ Tế Thế điều trị, rất nhiều kỹ năng c·ấp c·ứu, trị thương khác. Thêm cả thiên tài địa bảo như lá ớt biến dị, cùng với điểm phục hồi gấp 3 lần thường nhân, hắn rốt cuộc rút ngắn quá trình này xuống chỉ còn 12 tiếng.
Đem chăn lật ra, hắn theo đó nhảy xuống giường rồi thong thả bước về phía nhà tắm, còn thật rất thân sĩ gõ cửa mấy tiếng rồi kêu lên:
- Be be be!
Người bên trong im lặng một chút, Tường Vi chậm rãi mở cửa nhìn ra bên ngoài, trong mắt hoàn toàn là một mảnh tức giận.
- Im miệng!
Hàn Phong khoé miệng co giật nhìn nàng ta không đáp. Tường Vi trên giường và Tường Vi bình thường đúng là hai người khác biệt. Mặc dù buổi tối hôm qua có bao nhiêu điên cuồng, tới sáng nay đã hoàn toàn trở lại trạng thái nghiêm túc lạnh lùng.
“Hừ, kiêu ngạo cái gì, còn không phải từng tự nhận mình là dâm phụ.”
Thấy đối phương cứ đứng đực mặt ra không đáp lại, hơn nữa cái vật kia càng lúc càng lớn, Tường Vi không khỏi khuôn mặt hơi mất tự nhiên tiếp tục mắng nhẹ:
- Sao anh không nói gì?
- Không phải cô nói tôi im miệng sao?
…
Buổi sáng có thể cùng nhau làm chuyện gì đó là việc khiến cho người ta hết sức vui vẻ, đặc biệt buổi sáng là thời điểm hứng tình, sức khoẻ cùng tâm sinh lý vô cùng thịnh vượng, làm cái việc kia càng khiến cho người ta hưng phấn hơn. Trọn vẹn một giờ đồng hồ giày vò, Hàn Phong mới thoả mãn rời phòng Tường Vi mà trở về phòng mình.
Hôm nay sẽ là ngày đội ngũ huyện Tam Giang tới nơi này, hắn quyết định tạm thời dừng việc t·ấn c·ông thi đàn, dùng nửa buổi sáng để giải quyết cho gọn gàng dứt điểm.
“Trước đây mỗi buổi sáng thức giấc là sẽ tập luyện cách đấu, tập làm quen sức mạnh, tập thuần thục kỹ năng, tập bắn súng. Hiện tại là tập đẩy tới, tập nhún, tập kêu gào, tập nắn bóp, tập tư thế kỳ quái, quá mức bê tha rồi.”
Huýt sáo một tiếng biểu lộ chút cao hứng tự đắc nhàn nhạt, Hàn Phong dựa theo miêu tả của Liễu Huyên đi thẳng tới tầng trên cùng dãy nhà B, căn phòng bên trái với hai mặt hướng ngoài chính là phòng của hắn.
Tầng này được đảm bảo an ninh bằng một nhóm 6 đội viên luân phiên canh chừng 24/24. Tất nhiên là hắn sẽ không gặp phải nguy hiểm gì khi ở tại trong trấn, nhưng tài liệu sổ sách và những thứ không muốn để người khác biết thì rất nhiều, sẽ cần người canh phòng lũ đạo chích có ý đồ không trong sáng.
Thấy Hàn Phong bước tới, một phi phàm giả cấp 9 cùng 2 phi phàm giả cấp 7 vội vã nghiêm người cúi chào:
- Thủ lĩnh!
Hàn Phong nhẹ gật đầu một cái xem như đáp lại, sau đó bước thẳng tới phòng của mình. Trước cửa phòng hắn không có ai, cũng đúng thôi, hắn sớm dặn Xuân Hoa Xuân Thu tự mình nghỉ ngơi từ trước.
Bất quá khi mở cửa bước vào, trong phòng hắn vậy mà lại có hai cái nữ nhân, hai người còn thật đang nằm trên giường ôm nhau ngủ rất ngon lành, sự xuất hiện của hắn cũng không làm cho hai người này tỉnh lại.
“Cái gì đây?”
Hàn Phong không khỏi nhướng mày tự hỏi một câu, sau khi quan sát lại, hắn nhận ra đây là hai cái nữ nhân mà Liễu Huyên sắp xếp cho mình. Một là Hương Vẫn Tình, nghe nói thân thể rất thơm, có nhiệm vụ làm ấm giường, người kia là Lam Nhu Thuỷ, tiến sĩ luật kinh tế, có nhiệm vụ xử lý số liệu hàng ngày, xem như một cái thư ký riêng.
- Thật sự là thừa thãi.
Chép miệng một cái, Hàn Phong dùng bàn tay gõ gõ mấy tiếng lên cửa phòng, hai cái nữ nhân đang ôm nhau ngủ chợt mơ màng tỉnh lại. Sau khi nhìn thấy là Hàn Phong đang đứng tại bên ngoài, khuôn mặt còn biểu hiện tương đối lạnh nhạt, bọn họ đều sợ tới thiếu chút đứng tim. Cả hai người đều vội vã bò từ trên giường xuống mà cúi đầu nhu thuận nói:
- Đại đương… Chủ- Chủ nhân…
Tại thôn Xuân Lê, Đổng Thành là trời, tuyệt đối phải phục tùng, không được có nửa điểm chậm trễ. Bọn họ vừa rồi ngủ mê khi chủ nhân còn thức, đây là việc làm đủ để bị tống vào chuồng dê.
Hàn Phong tháo xuống balo rồi đặt trên kệ bàn cạnh cửa, sau đó hắn vừa bước tới bàn sofa kê sát cửa sổ lớn vừa tuỳ tiện hỏi:
- Từ hôm qua tới nay có ai tới tìm tôi không?
Căn phòng mới này của hắn phải rộng gấp gần 4 lần phòng cũ, có đầy đủ phòng ngủ, khu vực tiếp khách, khu vực làm việc, đảo bếp và phòng tắm, còn có một chiếc két sắt cực lớn dựng trong góc. Phòng cũng ở vị trí đạt yêu cầu với hai mặt hướng ngoài với hai khung cửa sổ lớn có rèm che, hầu như tất cả nội thất đều rất mới và sang trọng, màu sắc chủ đạo cũng tương đối trang nghiêm chỉnh chủ, phải nói rất hợp thị hiếu của hắn. Cũng không biết Liễu Huyên kia làm sao biết mà thiết kế.
Thấy hắn hỏi về công việc, Lam Nhu Thuỷ nhanh chóng chỉnh trang lại đầu tóc y phục một chút rồi tiến tới bàn làm việc lấy ra một tập tài liệu dày, sau đó nàng ta rút ra một tờ A4 rồi nhẹ nhàng nói:
- Chủ nhân, ngày hôm qua có những người này tới tìm, đây là chi tiết danh sách cùng mục đích của họ…
Hàn Phong vừa xem qua bản danh sách sơ bộ những người tới tìm, vừa nghe Lam Nhu Thuỷ thuật lại sự việc và vài yêu cầu của họ. Ân, cái nữ nhân này làm việc quả nhiên đủ tỉ mỉ chi tiết, giọng nói cũng thật sự rất hay.
“Lý Võ Lạc, Quan Bình, Phương Tường, Liễu Huyên, Hứa Dương, Nhạc Sơn, Kha Thành, Mã Mộng Đình, Châu Lam, Hà Tam, Uông Hùng, Ngô Soái, Chu Vấn…”
Hắn nhìn bản danh sách dài dằng dặc với gần như tất cả tiểu đội trưởng, cùng với yêu cầu của từng người được đính kèm, kia thật sự có chút đau đầu. Tối hôm qua bàn bạc toàn là mấy chuyện dở hơi ruồi bu kiến đậu, kết quả một tỉ thứ công việc bị tồn đọng, hiện tại liền biến thành dồn dập phải giải quyết trong cùng một lúc.
- Cô mang giấy bút tới đây, tôi sẽ viết thư trả lời từng người một.
- Dạ.
Lam Nhu Thuỷ vô cùng chu đáo, nàng ta giống như đã biết sẽ có việc này, bởi vậy ngay từ sớm đã chuẩn bị xong xuôi giấy bút, thậm chí bên trên thư trả lời cũng sớm đề sẵn khung trình bày theo phong cách văn bản hành chính, có thể nói là cực kỳ chuyên nghiệp.
Trong lúc hai người bọn họ nói chuyện công việc, Hương Vẫn Tình cũng không có rảnh rồi, nàng ta sau khi gấp phẳng chăn nệm liền mở rèm để cho ánh nắng sáng sớm tràn vào trong phòng.
Lại đốt lên một ngọn nến thơm, pha một bình trà hoa cúc mang tới bên cạnh bàn làm việc, sau đó bắt đầu bước vào đảo bếp thực hiện bữa sáng, có thể nói là nhu thuận tới cực điểm.
Hai nữ tử này gần như đã hoàn thành tới 90% công việc thường ngày mà Hàn Phong có thể nghĩ ra rồi.
Hắn không khỏi cảm khái mấy câu, sau đó ném luôn việc này ra sau đầu, tập trung viết thư trả lời.
Hai người Lý Võ Lạc, Quan Bình không ngờ lại muốn Hàn Phong trao trả lại trang thiết bị quân sự, việc này thực sự có điểm buồn cười. Bất quá nghĩ kỹ lại thì cũng không có gì quá bất ngờ, bọn họ là quân nhân, tất nhiên việc cần làm vẫn phải làm, dù họ biết rằng 100% Hàn Phong sẽ tuyệt đối không trao trả, nhưng không thử thì sao có thể khẳng định. Hơn nữa có hành động thì sẽ có bàn giao cho cấp trên, hành động thất bại còn hơn là im ỉm không làm gì cả.
Trả lời hai người này rất dễ dàng, nói cần thêm thời gian suy nghĩ là được. Về phần cần thêm bao nhiêu thời gian, mười năm nữa đi.
Những người khác cũng lần lượt có các vấn đề khác nhau. Từ thống kê chi tiết số lượng vật tư, số cư dân, số lượng tài nguyên dư thừa, tài nguyên tiêu hao mỗi ngày, tình hình biến động “lòng dân” yêu cầu nhận thêm đội viên, danh sách đội viên mới tập hợp… Cực kỳ nhiều vấn đề cần phải xem xét.
Lam Nhu Thuỷ thấy Hàn Phong nhíu mày thì nhẹ nhàng nói:
- Chủ nhân, bảng nguyện vọng đã thu thập xong, nô tì đã giúp chủ nhân phân loại ra từng hạng mục…
Nghe nàng ta trình bày tường tận từng vấn đề, Hàn Phong âm thầm gật gật đầu hài lòng, sau đó hắn tuỳ tiện nói:
- Đừng cứ chủ nhân chủ nhân nữa, thực sự nghe có điểm không quen. Tôi không phải Đổng Thành, hiện tại cũng không phải chế độ nô lệ, không cần dùng cái ngôn từ vô não kia… Được rồi, từ nay cứ gọi tôi gọi là thủ lĩnh hoặc Hàn thủ lĩnh là được, xưng hô bình thường anh với tôi.
- D-Dạ…
Đối với sự xuất hiện của Lam Nhu Thuỷ ở đây, hắn đã công nhận là rất cần thiết. Hơn 900 tờ nguyện vọng được nàng ta sắp xếp chi tiết từ người muốn đi, người ở lại, nguyện vọng của người ở lại cũng phân ra từng hạng mục như muốn chiến đấu đặt một bên, muốn làm công tác hậu cần đặt một bên, số này cũng chia ra nam nữ tách biệt, nhóm tuổi tách biệt, trình độ giáo dục và nghề nghiệp trước tận thế tách biệt.
Nếu một mình hắn làm công việc này, có khi làm tới buổi chiều cũng chưa xong, nhưng hiện tại chỉ cần xem lại báo cáo tổng thể rồi đưa ra quyết định là được. Thật sự là nhàn đầu hơn rất nhiều.
Hàn Phong dùng 45 phút giải quyết tất cả công việc. Cũng may mới chỉ qua 15 ngày tận thế, kỹ năng của một tên nhân viên văn phòng vẫn chưa bị mai một, hắn vẫn có thể chịu đựng được sự mệt não này.
Sau khi giải quyết xong mớ công việc giấy tờ này, Hàn Phong buông bút xuống rồi thản nhiên nói:
- Được rồi, cô cho người mang thư trả lời và vật phẩm đính kèm giao tới tận tay người nhận, phần công việc còn lại hãy xử lý rồi báo cáo lại cho tôi sau. Đừng ngại thêm ý kiến cá nhân của mình, tôi sẽ thực sự cân nhắc điều đó.
Lam Nhu Thuỷ trong mắt xuất hiện cảm động không hề nhỏ, nàng ta nhu thuận cúi người đáp:
- Vâng thưa thủ lĩnh.
Thoát khỏi cái thân phận nô tì, còn được thực sự ghi nhận nỗ lực, 45 phút vừa rồi có thể coi là 45 phút trong mơ đối với Lam Nhu Thuỷ. Nửa tháng dị biến trôi qua, nàng có nằm mơ cũng muốn mơ thấy những điều như vậy.
Hàn Phong sau khi uống hết ấm trà trên bàn thì lượn qua phòng bếp bốc lấy 4 cái bánh mỳ kẹp rồi vác theo balo ra ngoài. Công việc trên giấy tờ đã xong, kế tới là công việc trên thực địa.
Làm gì có thời gian mà thở.
———
Làm “sếp” khổ lắm, hãy like cho Hàn Phong để hắn ta có động lực tiếp tục theo đuổi sự nghiệp làm sếp nào :3