Chương 291: Người từ huyện Tam Giang tới
Nhiệm vụ thứ nhất của nam tử kính gọng vàng trong lần dẫn quân qua Liễu Lâm chính là thu về súng ống đạn dược, đặc biệt là đạn dược, bọn họ cần thêm đạn để đối phó với thi đàn tại chiến trường Diệu Liên. Hiện tại không có đạn, nhiệm vụ này coi như hỏng rồi.
Hắn lại thêm một lần nữa cảm giác tình báo của Quan Bình kia quá mức ngu xuẩn. Không phải gã nói lũ thổ phỉ kia chỉ nhận được trang bị từ khu huấn luyện chó nghiệp vụ sao, tại sao hiện tại lại thành đã lấy cả trang thiết bị tại đây từ lâu rồi?
Thật ra điều này khó trách Quan Bình. Thời điểm hai bên liên lạc, đúng là Hàn Phong chỉ nhận được trang thiết bị từ trung tâm huấn luyện chó nghiệp vụ, nhưng sau đó hắn vẫn tiến hành bít chặn thông tin, độc đoán bộ đàm radio liên lạc, hai bên có đào móc được tình báo gì gì thì cũng không thể thông báo cho nhau.
Lạc Thanh Thuỷ thì không có quá nhiều bận tâm. Nàng lười nghĩ về súng ống đạn dược, nàng chỉ quan tâm tới 5 chiếc thuyền đang đỗ dưới bến cảng, đó chính là mục tiêu mà nàng vô cùng mong muốn. Bất quá chúng nó đều đã thuộc sở hữu của vị tên là Hàn Phong Hàn thủ lĩnh kia, làm sao để đối phương chịu nhả ra bây giờ?
Đối phương dường như không biết sử dụng thuyền, mấy chiếc thuyền từ đầu tới cuối đều neo đậu, không có vai trò quá lớn đối với phiến quân này, có thể từ đây mà đề cập vấn đề trao đổi chăng.
Không đạt được mục đích, nam tử kính gọng vàng đàn phải tạm thời kìm xuống mà quay qua trưng cầu ý kiến người bên cạnh:
- Lạc đoàn trưởng, tiếp theo chúng ta tới căn cứ huyện Liễu Lâm chứ?
Lạc Thanh Thuỷ chống tay lên cằm nhàm chán đáp:
- Ừm…
Đoàn xe theo đó tiếp tục hành trình chạy tới phương hướng trấn Hi Vọng. Chạy được thêm 1 cây số nữa, phía trước đã xuất hiện 2 chiếc xe jeep cơ động cao chặn đường, trên xe còn gắn thêm hai khẩu súng tiểu liên RPD-7,62mm. Một đội viên canh giữ nhign thấy bọc thép BMP-2 to như một cỗ xe tăng thì không khỏi khẽ run nhẹ, sau đó hắn nuốt một ngụm nước bọt cao giọng hô lên:
- Người tới dừng bước!
Hắn ta cũng đồng thời từ trên xe jeep nhảy xuống tiến về phía trước, súng ak47 trước ngực chĩa xuống đất, ngón tay rời khỏi cò súng, khoá an toàn cũng vẫn trong trạng thái đóng kín, hoàn toàn không có ý định gây hấn.
- Xin hỏi các vị tới từ huyện Tam Giang sao? Tôi là Kha Mã, phó đội trưởng thuộc tiểu đội 6, đại đội Hi Vọng
Nam tử kính gọng vàng nheo mắt nhìn cảnh này, trong lòng không khỏi đánh giá lại trấn Hi Vọng.
“Lũ thổ phỉ này lại biết lễ nghĩa và cấp bậc chính quy như vậy? Hẳn là Quan Bình đã dạy dỗ đối phương…”
Suy nghĩ này chỉ thoáng hiện lên trong đầu, nam tử kính gọng vàng nhanh chóng mở cửa xe bước xuống rồi bày ra một nụ cười thân thiện xen lẫn chuyên nghiệp:
- Hoá ra là các vị dân quân tự vệ thuộc căn cứ người sống sót huyện Liễu Lâm, tôi là Hoàng Khải, phó phòng thông tin liên lạc huyện Tam Giang. Hạnh ngộ, hạnh ngộ.
Kha Mã là em trai của Kha Thành, lần trước khi Ngô Soái dẫn theo Trần Diệu Âm đi dò đường cũng được hắn ta tiếp đón. Mới chỉ vài ngày nhưng Kha Mã đã trưởng thành hơn xa quá khứ, hắn lập tức mỉm cười sửa lại:
- Là tiểu đội 6 thuộc đại đội trấn Hi Vọng. Hoàng trưởng phòng, thủ lĩnh để cho tôi sớm chờ ở đây tiếp dẫn các vị, mời.
Hoàng Khải khoé miệng co giật, cái này chắc chắn không phải do Quan Bình dạy.
Một tổ chức này ngay cả thành viên cấp thấp cũng hết sức chú ý tới sự thay đổi nhỏ trong tên gọi, cực lực tránh bị trộn lẫn khái niệm, kia sao có thể coi như tạp nham ô hợp chứ, lũ thổ phỉ này không hề dễ đối phó.
Nhưng Hoàng Khải là một tên cáo già, hắn cũng không cần đôi co với một gã nhân viên tầng thấp làm gì, trên mặt cũng biểu hiện ra nụ cười tươi nói:
- Hàn thủ lĩnh thật chu đáo, mời.
Sau màn giao tiếp, hai bên tự trở lại đội ngũ rồi tiếp tục theo đại lộ S9 tiến lên.
Khu vực này đã coi như tương đối gần với trấn Hi Vọng rồi. Sau khi đi thêm vài trăm mét, Hoàng Khải liên tục nhìn thấy từng nhóm đội viên chỉnh tề hàng ngũ xuất phát tự hậu tuyến tiến về phương hướng ba đại lộ, cũng có từng cỗ xe bán tải chạy ngược đường trở lại, thùng xe đựng đầy t·hi t·hể quái vật, cũng không biết là đang làm cái gì.
Lạc Thanh Thuỷ nhìn cảnh này thì nhíu mày như có điều suy nghĩ, sau đó tâm thần tự động hiện lên 4 chữ “thiên tài địa bảo”.
“Chẳng lẽ trấn Hi Vọng sở hữu một loại thiên tài địa bảo nào đó? Rất có khả năng, hoặc có thể họ đang muốn làm gì đó?”
Huyện Tam Giang tất nhiên có thiên tài địa bảo, vật kia cũng hút rất nhiều dinh dưỡng từ xác thây ma, không phải ai cũng có khả năng và cấp độ để biết về điều này.
Bom khói đen mà bọn họ vừa dùng để cắt đuôi thây ma chính là một trong những tác dụng nho nhỏ của thiên tài địa bảo mà huyện Tam Giang đang nắm giữ.
Lại chạy thêm hơn trăm mét nữa, đoàn người huyện Tam Giang chợt nghe thấy âm thanh chó sủa ầm trời cùng âm thanh nhân loại chửi bới kêu la vô cùng thảm thiết.
- Con chó ngu, có giỏi thì đừng dùng răng, gâu gâu ẳng ẳng ẳng…
Vụt qua trước mặt đoàn xe chính là hai cái thân ảnh một người chạy trước một chó đuổi sau. Người chạy trước không ai khác chính là Ngô Soái, hắn đang cầm theo một khúc cánh tay cực lớn của P2 level 25, trong khi con chó đen nhẻm to như con trâu đất phía sau chính là Đại Hắc Cẩu.
- Gâu gâu gâu…
“Nhân loại, mau đưa đồ ăn đây. Gâu!”
Đại Hắc Cẩu mồm miệng đầy rớt dãi liên tục sủa nhặng, tất nhiên là không ai bên phía Tam Giang có thể nghe hiểu nó sủa cái gì, nhưng điều đó cũng không ngăn được việc bọ họ cảm thấy cực độ run sợ.
- Đó… Đó có phải chó biến dị không?
Hoàng Khải trợn lòi cả con mắt lắp bắp chỉ về hướng hai thân ảnh, ngay sau đó một người một chó đã khuất sau bụi cây, nhưng những âm thanh sủa nhặng và chửi bới kêu la vẫn cứ liên tục văng vẳng.
Lạc Thanh Thuỷ cũng là mày liễu nhíu chặt nhìn về phương hướng kia. Một con chó biến dị level 23 đã đủ khủng bố, nhưng điều còn khủng bố hơn chính là thái độ của những binh lính trấn Hi Vọng xung quanh.
Bọn họ không hề xuất hiện cảm giác kinh hoảng hay sợ hãi, giống như đã quen với việc con chó kia “đuổi g·iết” nhân loại rồi…
Không, phải nói là, con chó biến dị kia được trấn Hi Vọng nuôi, vừa rồi chỉ là hai bên vui đùa mà thôi. Tốc độ của một con chó biến dị level 23 tuyệt đối không chậm rì rì như vậy, nó cũng tuyệt đối không có thái độ nhởn nhơ hưng phấn như vậy.
Điều này có thể sao? Động vật biến dị lại sống chung với con người. Thật sự vô cùng khó tin, ít nhất với nhận thức của Lạc Thanh Thuỷ là vô cùng khó có khả năng, vậy mà nó lại đang diễn ra trước mặt nàng.
Chấn động từ việc này lướt qua, bọn họ đã chạy tới trước cổng căn cứ trấn Hi Vọng.
Hai chiếc thiết giáp BTR-60, 4 chiếc thiết giáp BTR-152 đang thong thả di động, dường như đang diễn tập chiến thuật gì đó. Một chiếc BMP-1 với tháp pháo 2a28 73mm uy lực cao đang lẳng lặng đứng bên cạnh cổng trấn, giống như thần giữ cửa vậy, thời thời khắc khắc toả ra lãnh khí cực kỳ lạnh lùng.
Hoàng Khải nuốt một ngụm nước bọt nhìn cảnh này, cái kia, tại sao trang thiết bị tại trấn Hi Vọng lại nhiều như vậy?!
Huyện Tam Giang có 4 tiểu đoàn, thực lực bày ra trước mặt của căn cứ thổ phỉ này đã gần bằng thực lực một tiểu đoàn chính quy bên họ rồi. Chưa nói tới còn thực lực ẩn giấu phía sau, khẳng định có thể đối đầu trực diện với một trong bốn cánh quân Tam Giang.
- C·hết tiệt thật…
Hoàng Khải bắt đầu cảm thấy hơi hối hận, hối hận vì sao không tranh thủ mang tới thêm nhiều lực lượng hơn. Hắn vốn muốn đánh một đòn phủ đầu bằng bọc thép BMP-2, bằng cường giả cấp cao như Lạc đoàn trưởng, từ đó chiếm lợi thế trong việc giao tiếp và đàm phán. Có ai ngờ đối phương chưa cần làm gì thì bọn họ đã bị doạ sợ rồi. Một loạt trang bị thiết giáp, còn có con chó biến dị kia, nhìn qua là biết vô cùng mạnh mẽ, khẳng định không thua kém Lạc Thanh Thuỷ.
Không, hắn dám khẳng định là quái vật kia mạnh hơn Lạc đoàn trưởng.
Thậm chí không phải đối phương chưa làm gì, đám thổ phỉ này có ý đồ ngay từ đầu. Sợ là ngay cả việc chó biến dị chạy qua lẫn việc tập luyện chiến thuật bọc thép cũng là do họ sắp xếp, nào có trùng hợp như thế.
Hoàng Khải dù không còn quá sợ hãi nữa, thế nhưng cảm giác ưu việt cùng tâm lý khinh thị nhàn nhạt cho đến giờ phút này đã biến mất sạch sẽ. Hắn hiểu bản thân phải đối diện với vị thủ lĩnh trấn Hi Vọng này theo cách nào rồi.
Tốt nhất là đối xử một cách ngang hàng, không kiêu ngạo không xiểm nịnh, dùng đại nghĩa mà áp đảo.
Đoàn xe theo đó vượt qua cổng căn cứ mà chạy vào trong trấn, Lạc Thanh Thuỷ nhàm chán gác tay lên cửa sổ nhìn ra ngoài, sau đó ánh mắt nàng dần dần xuất hiện thay đổi.
Căn cứ người sống sót này không giống với rất nhiều căn cứ nàng từng “giải cứu” cũng khác xa căn cứ người sống sót huyện Tam Giang.
Nơi này có hương vị của thời điểm trước tận thế, một cảm giác đã biến mất từ lâu rồi.
Đường xá khang trang sạch sẽ, không khí trong lành tươi mát, âm thanh cười nói của đám trẻ con chạy quanh quẩn ầm ĩ, người lớn thì hối hả qua lại thực hiện công tác của riêng mình. Tậm chí còn có hai quầy bán nước ngọt, một quầy bán mỳ, một quầy bán bánh rán, một quầy bán bánh bao đang nhiệt tình chèo kéo xung quanh.
Đây là tận thế sao?
Hoàng Khải ngồi trên xe cũng không nhịn được cảm giác khó tin, so với trang thiết bị quân sự bên ngoài, cái này còn doạ hắn sợ hơn.
Nơi này, không gặp phải vấn đề nguồn cung lương thực sao? Hay nói cách khác, cao tầng ở đây không biết quản lý lương thực sao, tại sao lại có thừa bột mỳ mà đi làm mỳ, làm bánh như vậy.
Còn nữa, tại sao đám người này lại bận bịu như vậy, họ bận cái gì, có công việc gì đáng để cho người thường tham gia vào sao? Đây tuyệt đối không thể giả tạo được, vì giả tạo những thứ này thực sự rất vô nghĩa.
Không để cho hắn nghĩ thêm, bên cạnh góc sân đã có một đám lớn người nhiệt tình hô lớn:
- Là người của chính phủ, là người của huyện Tam Giang…
- Bọn họ tới rồi, rốt cuộc đã tới rồi…
Đây chính là nhóm người chờ đợi chính phủ căn cứ huyện Tam Giang tới tiếp đón, tổng cộng hơn 30 người.
Loáng thoáng nghe thấy những người này hô hào, dù muốn dù không, Hoàng Khải cũng không nhịn được tự mình đặt câu hỏi.
“Các ngươi đã ở nơi này, vậy thì còn muốn chuyển đi đâu nữa?”