Chương 292: Lấy cớ
Hàn Phong tất nhiên sẽ làm đủ lễ tiết của chủ nhà, sớm đã cùng với đại đa số tiểu đội trưởng đứng tại cửa lớn toà nhà trung tâm chờ đợi. Lúc này đây nhận thấy đoàn xe chậm rãi dừng lại, người trên xe lục tục bước xuống, hắn mới thong thả tiến lên một bước nở nụ cười tươi nói:
- Các vị khách quý đường xa tới chơi, thứ cho không thể toàn vẹn tiếp đón. Hạnh ngộ, hạnh ngộ.
Hàn Phong đưa mắt đánh giá những người từ huyện Tam Giang, mà phía đối phương cũng theo đó đánh giá lại hắn. Hoàng Khải sớm chuyển qua vẻ mặt tươi cười hoà ái lúc này nhanh chóng tiến lên ba bước rồi chìa tay nói một tràng dài:
- Vị này hẳn là Hàn thủ lĩnh đại danh đỉnh đỉnh. Hàn thủ lĩnh, đây là Lạc đoàn trưởng Lạc Thanh Thuỷ, một trong bốn đoàn trưởng huyện Tam Giang. Tôi là Hoàng Khải, phó phòng thông tin liên lạc thuộc trung tâm cứu hộ cứu nạn huyện Tam Giang.
- Trước hết tôi xin thay mặt chính phủ huyện Tam Giang bày tỏ lòng cảm ơn sâu sắc của chính phủ đối với anh, trong những giờ khắc khó khăn nhất của đất nước, anh đã dũng cảm đứng lên hỗ trợ chính phủ ổn định tình hình, đó là hành động vô cùng đáng tuyên dương. Anh chính là công dân gương mẫu của đất nước, là anh hùng dân tộc.
Hàn Phong nghe những lời này, khoé miệng không khỏi khẽ nhếch lên. Thật sự đúng là quan chức chính phủ, lời nói vòng vo cài cắm đủ mọi điều, vòng một vòng lớn lại khiến người ta không nhịn được cảm thấy mát lòng mát dạ.
Vừa lên tiếng chính là đại nghĩa, chính phủ, công dân tốt, đất nước, anh hùng, những cái danh xưng và bảng hiệu này, cái nào cũng khiến cho nam nhân phải dâng lên nhiệt huyết, khiến cho bất kỳ ai đều phải cảm động tới rớt nước mắt.
Hắn lúc này thái độ cũng biểu lộ ra sự tươi cười nhất định, bản thân chỉ khẽ mỉm cười với Lạc Thanh Thuỷ xem như chào hỏi một cách thân sĩ, lại bắt tay với Hoàng Khải theo đúng lễ tiết, sau đó khuôn mặt nhanh chóng biến thành nghiêm trang trầm giọng nói:
- Cảm tạ chính phủ đã biểu dương tôi. Bất quá, tôi chỉ là một công dân hết sức bình thường, đóng góp của tôi lại càng không bằng nổi một phần vạn những anh hùng đã ngã xuống, kể cả so với những người khác cũng càng là thua kém rất nhiều. Hoàng trưởng phòng, để tôi giới thiệu cho anh, đây là tất cả những anh hùng có công lao lớn nhất, có đóng góp nhiều nhất cho sự bình an tại nơi này.
Hàn Phong nói xong liền chỉ về phía hơn 30 người đang đứng ở bên cạnh, trong lòng thì xuất hiện nụ cười lạnh lùng.
“Muốn chụp một cái mũ anh hùng dân tộc, công dân gương mẫu để hướng mình đến đại nghĩa hòng đoạt binh quyền à?”
Hoàng Khải thấy đối phương đá ngược lại quả bóng cho mình thì không khỏi cười gượng, tên thổ phỉ Hàn Phong này thật tỉnh táo, vậy mà không bị mắc bẫy.
Chỉ cần đối phương dương dương tự đắc nhận về công lao, hắn sẽ từ đó từng bước một dựa vào lời nói đại nghĩa để ép buộc, ít nhất ép không được thì cũng có cái cớ để triển khai hành động lần sau.
Nhưng giờ đối phương trực tiếp né qua “công lao” mà đẩy hết cho người khác, kia chẳng khác nào việc nói với chính phủ: Anh hùng mà các ngươi tìm kiếm đang ở kia kìa, có tận hơn 30 người, đem về nhà mà thờ đi, tôi chỉ là một người rất bình thường thôi.
Lạm phát anh hùng, thừa mứa công dân tốt.
Nhưng Hoàng Khải là người tâm cơ linh hoạt, không gián tiếp đoạt quyền được thì dùng cách trực tiếp hơn. Bất quá, trước hết phải bày ra bộ mặt chính quy đại nghĩa đã.
Hắn tiến về phía hơn 30 người đang hưng phấn mong đợi mà bắt đầu tuôn ra một tràng đạo lý như thuốc lú, nào là khen ngợi, nào là biểu dương, nào là cảm động, cuối cùng chốt lại là họ sẽ được chính phủ bảo hộ và khen thưởng.
Chính phủ muốn muốn đánh phá vào góc tường của nơi này thì tất nhiên phải biểu hiện ra đủ nhân nghĩa trí tín, phải biểu hiện ra đủ trong sáng chính quy, tay nắm đại nghĩa cùng cảm tình. Điều này không chỉ cho Hàn Phong nhìn mà còn cho tất cả mọi người khác cùng nhìn.
Chờ cho Hoàng Khải diễn thuyết xong, Hàn Phong mới nghiêng người chìa tay làm động tác mời:
- Lạc đoàn trưởng, Hoàng trưởng phòng, mời.
Đoàn người hai bên theo đó lục tục tiến vào phòng họp trung tâm. Sau khi chia chủ khách ngồi xuống, có đội viên tiến lên dâng trà cùng bánh ngọt, Hàn Phong mới nở một nụ cười chân thành nói:
- Lạc đoàn trưởng, Hoàng trưởng phòng, các vị đường xa lặn lội tới, hẳn là đã gặp nhiều khó khăn vất vả. Phòng bếp đã sớm chuẩn bị tiệc tẩy trần, còn có đặc sản riêng biệt của huyện Liễu Lâm, chắc chắn sẽ làm cho các vị hài lòng. Tôi cũng đã cho người chuẩn bị xe bus chuyên dụng, sẵn sàng cùng với các vị hộ tống người sống sót trở về một cách an toàn.
Hoàng Khải nghe những lời này, khoé miêng không khỏi hơi co giật. Tên Hàn Phong này, giọng điệu có vẻ rất khách khí, nhưng mở miệng liền ẩn ý đuổi khách, ngậm miệng liền ẩn ý không tiễn. Kia chẳng khác nào nói: “Tới rồi hả, vậy ăn xong liền cút đi”. Chẳng qua cách nói có hoa mỹ hơn mà thôi.
Hắn hắng giọng một cái rồi chậm rãi nói:
- Hàn thủ lĩnh, thịnh tình của các vị, chúng tôi xin ghi nhận. Chẳng qua tôi người mang công vụ, trước phải xử lý xong xuôi mới có thể thoải mái thảnh thơi…
Hắn nói xong liền trực tiếp từ trong cặp đen lấy ra một tờ công văn, nhân viên phụ trách theo đó bước tới rồi mang lên cho Hàn Phong.
- Hàn thủ lĩnh, nghe nói các vị đang giúp đỡ chính phủ bảo quản một số lượng v·ũ k·hí trang bị nhất định… Đây là công văn cấp tỉnh, do bí thư tỉnh uỷ tỉnh DG ký, mời anh xem xét.
Hàn Phong tiếp nhận tờ tài liệu rồi cẩn thận xem xét, bên trên là công văn uỷ quyền của bí thư tỉnh DG Hứa Cường cho các huyện thị khác, nội dung cơ bản là thu hồi và tập trung trang thiết bị quân sự trong phạm vi tỉnh DG, cũng như tiếp quản quyền quản lý các căn cứ người sống sót.
Quốc hiệu tiêu ngữ, dấu mộc đỏ, chữ ký uỷ quyền của bí thư tỉnh DG Hứa Cường và chữ ký của huyện trưởng huyện Tam Giang, Bạc Thanh.
Có thể nói đây chính là đại nghĩa lớn nhất.
Hàn Phong đọc xong thì đặt tờ công văn qua một bên rồi mỉm cười thong thả nói:
- Hoàng trưởng phòng, tôi là một công dân gương mẫu, nếu chính phủ ban hành chỉ thị, tôi chắc chắn sẽ toàn lực thuận theo. Bất quá, trình độ của tôi có hạn, tư cách quyết định việc gì đó cũng chỉ có hạn, không thể xác định công văn này là thật hay giả…
Hoàng Khải hơi ngẩn người, không xác định được thật giả, không có tư cách quyết định, đây là đang nói đùa sao? Không có tư cách quyết định, không xác định được thật giả thì còn ngồi tại nơi này nói chuyện à?
Nhưng hắn cũng là người tâm tư nhanh nhạy, lúc này chỉ về hướng Lý Võ Lạc, Quan Bình, Hứa Dương ba người này mà nói:
- Hàn thủ lĩnh, thân phận của họ, anh hẳn là cũng rõ ràng, có thể nhờ họ xác định thật giả.
Hàn Phong thở dài một hơi lắc lắc đầu nói:
- Hoàng trưởng phòng, họ chỉ là những người sống sót bình thường, tôi cũng không có cách nào xác định được thân phận của họ. Tại trấn Hi Vọng chỉ có một quân nhân có khả năng này.
Hoàng Khải thiếu chút đã chửi ra thành tiếng. Bọn họ đều là tiểu đội trưởng dưới trướng của anh, hiện tại liền nói không biết, không rõ, ai mà tin cho nổi. Nhưng hắn nghĩ kỹ lại, những người này đã muốn rời đi, khẳng định đã bị Hàn Phong tước hết chức vụ cùng binh quyền, quả thật không có tiếng nói.
Hàn Phong đúng là đã viết thư thông báo miễn trừ mọi chức vụ của đám Lý Võ Lạc vào buổi sáng nay rồi.
Hoàng Khải không muốn từ bỏ, hắn bắt được kẽ hở trong lời nói của Hàn Phong liền ngay lập tức hỏi lại:
- Hàn thủ lĩnh, anh nói có một quân nhân có thể xác định thật giả, vậy có thể mời anh ta tới đây.
Hàn Phong lại tiếp tục thở dài nói:
- Sử Thắng Sử tiểu đội trưởng là quân nhân chính quy, có đầy đủ quyền hạn và trách nhiệm đối với số v·ũ k·hí mà trấn Hi Vọng đang cất giữ. Chẳng qua Sử tiểu đội trưởng đang chiến đấu tại tiền tuyến, hiện tại không có mặt ở căn cứ, cũng không biết khi nào trở lại. Điều này, anh có thể hỏi ba vị Lý Võ Lạc, Quan Bình, Hứa Dương ở đây, họ có thể xác nhận lời của tôi.
- …
Hoàng Khải cảm giác mình bị đối phương chơi đùa, trước đó nói không xác định được thật giả, khi có người có thể xác định thì lại nói bận, không ở tại căn cứ. Hơn nữa tên thổ phỉ này còn đem ba người kia ra làm bình phong, quả thật là đủ mặt dày.
Đây là xu hướng giả ngu rồi chối bỏ sạch sẽ, không muốn giao bất kỳ thứ gì ra sao?
Ba người Lý Võ Lạc chỉ biết âm thầm cười khổ, bọn họ đúng là có thể xác nhận việc này, nhưng nói thì không được, không nói cũng không xong.
Thấy đối phương sắp chạm tới giới hạn, Hàn Phong lúc này mới thong thả nói:
- Chẳng qua Sử đội trưởng uỷ nhiệm lại cho tôi một số lượng v·ũ k·hí nhất định, kia chính là 1 vạn viên đạn cùng 100 khẩu súng trường CKC, đó là toàn bộ trang thiết bị tại trung tâm huấn luyện chó nghiệp vụ. Về phần những trang bị khác, tôi cũng k·hông r·õ n·guồn g·ốc của chúng nó ở đâu, không thể có quyền quyết định.
Ăn nhiều quá dễ nghẹn c·hết, điểm đạo lý này Hàn Phong tất nhiên biết rõ. Hắn dù muốn dù không cũng phải nôn ra ngoài một vài điều nho nhỏ, tránh để cho đối phương phản ứng thái quá.
Hơn nữa dù cho cái tên họ Hoàng này chẳng có bao nhiêu thực quyền, nhưng lời nói của gã sẽ tới tai những người có thực quyền, đó mới là điều đáng để lưu tâm. Nếu một mực dồn gã vào thế bí, khiến gã quay ngược lại báo cáo láo lên trên, thêm mắm dặm muối, Hàn Phong cũng không có quả ngọt để ăn.
Lấy cớ trước lấy cớ sau, mục đích chính là câu giờ, lời nói cũng thật sự mâu thuẫn, nhưng chỉ cần một cái cớ thô thiển là đủ. Vừa thể hiện chúng tôi vẫn tuân thủ pháp luật, nhưng cũng ngầm thể hiện quan điểm cùng nguyên tắc của riêng mình, pháp luật cũng phải dựa trên điều kiện nhất định của chúng tôi đưa ra.
Hoàng Khải cuối cùng cũng lấy lại một chút cân bằng. Có đạn, có súng, ít nhất có cái báo cáo, hắn không tới nỗi nửa điểm nhiệm vụ cũng không hoàn thành. Mà cách xử lý của Hàn Phong cũng không tới nỗi tệ, ít nhất đối phương không bít luôn đường đi phía trước, đồng ý nhả v·ũ k·hí ra ngoài tức là có v·ũ k·hí tồn kho.
Mà có v·ũ k·hí tồn kho thì sẽ có cách để thương lượng, đó là nơi mà hắn có thể phát huy tác dụng.
- Hàn thủ lĩnh, chúng tôi nhận được tin báo rằng anh thu thập một kho v·ũ k·hí loại biên tại bờ sông Lệ Giang, chẳng hay có thể cho chính phủ tiếp quản lại số v·ũ k·hí này?
Hàn Phong nâng tách trà lên uống một ngụm rồi thản nhiên nói:
- Đúng là có chuyện này, bất quá anh có điều không biết, chúng tôi đã dùng gần hết số lượng đạn dược tại đó để tiêu diệt thi đàn tại trung tâm huyện Liễu Lâm, hiện nay chẳng còn thừa lại bao nhiêu, chỉ còn khoảng 2 vạn viên đạn, số đạn này cũng đã chia đều cho các tiểu đội trưởng dưới trướng bảo quản, tôi thật sự không có toàn quyền quyết định